Tiên Tuyệt

Chương 700: Chân Long Tam Cảnh (Thượng)

Vũ La thu viên cổ hạch khổng lồ này vào, lập tức nói:

- Đi mau.

Đám Vu tộc cũng hiểu nơi này gây ra động tĩnh lớn như vậy chỉ sợ cả Dạ Ma sa mạc cũng sẽ có cảm ứng, với tính cách của Vũ La hẳn là sớm đi cho yên tĩnh.

Bọn họ theo Vũ La rút lui thật nhanh, quả nhiên không bao lâu sau vùng sa mạc vừa rồi đã trở nên vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù Vũ La đã đi, nhưng cũng có thể đoán được chuyện này làm cho cả Dạ Ma sa mạc rung động tới mức nào. Hạt Ngô cổ kia hùng mạnh vô cùng, cho dù là trong Dạ Ma sa mạc cũng không phải là là hạng vô danh. Nó canh giữ ở nguồn nước trân quý kia, không có sinh vật nào dám tới uống nước chính là minh chứng.

Thực tế cũng đúng như Vũ La đã nghĩ, sau khi bọn họ rời đi lập tức có rất nhiều Vu Sĩ từ bốn phương tám hướng chạy tới. Chuyện Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện ở Dạ Ma Quật cũng không phải là bí mật khó lường gì, những bộ lạc xa xôi như Thảo Hải bộ lạc, Thụ Vương bộ lạc còn có thể không biết được, nhưng những bộ lạc xung quanh Dạ Ma sa mạc đều biết chuyện này. Sau khi rất nhiều Vu Sĩ chạy tới lập tức bị tình cảnh mà mình chứng kiến dọa cho sợ hết hồn.

Hiển nhiên nơi này đã trải qua một trường đại chiến, bất quá không có vết máu nào. Theo như mức độ hư hại có thể thấy được, lần này hiển nhiên Hạt Ngô cổ đã dốc hết toàn lực chiến đấu, cả thân hình cũng đã chui lên trên mặt cát.

Nhưng sau trường đại chiến như vậy Hạt Ngô cổ lại biến mất, sống không thấy trùng, chết không thấy xác. Đã có chuyện gì xảy ra?

Rất nhanh tin Hạt Ngô cổ ở Nguyệt Lượng hồ bị giết một cách thần bí đã lan truyền, vào thời khắc nhạy cảm như vậy chuyện này lập tức thu hút sự chú ý của thế lực khắp nơi.

Có thể giết chết một con cổ trùng Vương cấp bản thân Vu Sĩ ít nhất cũng là Vương cấp.

Tất cả mọi người đều hiểu ngầm cùng vì Sử Tiền Ma Thủ mà đến, lúc này bỗng nhiên có một cao thủ Vương cấp gia nhập, thế cục vốn đã hết sức khẩn trương lúc này càng thêm nhạy cảm.

Thế lực các nơi vốn đã đạt thế cân bằng vi diệu, đối thủ bên kia có cao thủ gì, phe mình phái ra người nào ứng phó, đã sớm định ra kế hoạch tỉ mỉ cặn kẽ.

Nhưng bây giờ thình lình xuất hiện một cao thủ khác, thế lực các nơi phải vắt óc tìm mưu kế nghĩ biện pháp, lôi kéo ở đâu đó một cỗ lực lượng để chống lại cao thủ thần bí này. Bởi vì bọn họ không biết đó là bạn hay địch, có thể nhảy ra đúng vào thời khắc mấu chốt hay không.

Cho nên trong Dạ Ma sa mạc lại bắt đầu nổi lên sóng gió.

Khô Quỷ đã chết, đám Vu tộc đi trong Dạ Ma sa mạc coi như trở nên mù lòa, không biết nên đi về phía nào. Hồng Lôi cũng muốn tìm người hướng đạo khác, nhưng đám thợ săn Sa Noãn có chút thực lực trong Dạ Ma sa mạc đã sớm bị người bắt đi làm hướng đạo rồi, còn lại một ít thì co đầu rút cổ không dám ra.


Đám Vu tộc hết đường xoay xở, bất ngờ Vũ La đứng ra, bảo mọi người cứ đi theo hắn đi là được.

Phù Cổ còn chưa tỉnh lại, nhưng là đã có dấu hiệu sắp thức tỉnh rồi, vốn ý thức hoàn toàn lâm vào ngủ say, hiện tại đã bắt đầu tiến hành kết nối cùng Vũ La.

Nhờ có chút kết nối yếu ớt này, Vũ La có thể xác định phương hướng đi tới.

Trên thực tế đây là nhờ cảm ứng của Phù Cổ. Vũ La đi tới thế giới Vu cổ, tự nhiên sẽ hoàn toàn tin tưởng vào Phù Cổ. Phù Cổ có thể làm được như vậy cũng không biết là nguyên nhân gì, chỉ đơn thuần là dựa theo cảm giác bản năng, Vũ La đi tới một phương hướng nào đó mà nó cảm thấy thoải mái, sẽ lập tức truyền ý niệm vào đầu Vũ La.

Một ngày sau đó, bọn họ đã rời xa Nguyệt Lượng hồ, chân chính tiến vào vùng đất trung tâm của Dạ Ma sa mạc.

Cồn cát trước mặt thình lình xuất hiện một đội ngũ. Trong khoảng cách gần như vậy mà Hồng Lôi không cảm ứng được, hiển nhiên thực lực của đối phương cũng rất hùng mạnh.

Vũ La cảm ứng được nhưng không lên tiếng. Khô Quỷ đã chết, thật ra đội ngũ bọn họ bên trong Dạ Ma sa mạc này dường như nháy mắt đã mất đi liên lạc với cả Tây Vực. Mặc dù Vũ La tin tưởng Phù Cổ, nhưng cứ đi tiếp như vậy, tin tức có thể thu hoạch được là quá ít.

Dường như đối phương cũng có vẻ bất ngờ, hai phe sau giây phút sửng sốt, rất nhanh đã có phản ứng.

Nhân số đội ngũ kia cũng không nhiều, cỡ chừng hai mươi người, lập tức làm như vô ý tản ra thành hình quạt, dường như đang bảo vệ một người nào đó. Một tên Vu tộc vóc người tầm thước đi ra:

- Chúng ta là Lưu Hải bộ lạc...

Hồng Lôi vừa nghe thanh âm kia có chút quen tai, nhìn lại cũng cảm thấy người kia có vẻ quen thuộc. Y lập tức tiến tới, không ngờ động tác này làm cho đối phương sinh lòng cảnh giác. Đội ngũ hình quạt phía sau lập tức bùng lên một tầng Vu lực nồng đậm, mà trong tầng Vu lực này mơ hồ có thần bí đồ án thoáng hiện. Đây hắn là thứ gì tương tự với trận pháp, có thể tụ hợp được lực lượng của tất cả mọi người trong đội ngũ lại.

Hồng Lôi khoát tay:

- Đừng hiểu lầm, đối diện phải chăng là Lam Thạch?

Tên Vu tộc vóc người tầm thước kia cũng tiến tên, tỏ ra sửng sốt:

- Ngươi là Hồng Lôi?


- Ha ha ha! Thật sự là ngươi, đã lâu không gặp!

Không ngờ rằng hai người là chỗ quen biết cũ, đã lâu không gặp, hiện tại nhận ra nhau tự nhiên là hết sức thân mật. Lam Thạch cũng quay về phía sau khoát tay:

- Không cần phải lo lắng, là Vu Sĩ nhất phẩm Hồng Lôi các hạ của Thụ Vương bộ lạc.

Nghe được lời y, người phía sau hiểu rõ trong lòng, lập tức thu hào quang Vu lực lại, triệt hồi phòng ngự.

Sắc mặt Thiểm Điện cùng Cương Chuy tỏ ra hết sức khó coi, hạ giọng khẽ nói sau lưng Vũ La:

- Đại nhân, trong trận bọn họ có một vị Vu Văn sư cao quý. Theo ta được biết, Lưu Hải bộ lạc chắc chắn không cung phụng nổi một vị Vu Văn sư, đội ngũ này có chút vấn đề.

Vu Văn chính là một loại pháp tắc lực lượng kỳ lạ do văn tự sáng chế ra trong vài ngàn năm qua. Tác dụng của nó tương tự như trận pháp và linh văn của tu sĩ, thật ra giống như hai thứ này hỗn hợp lại.

Vu Văn pha lẫn trong những bức hình xăm trên người Vu Sĩ, sẽ đi theo Vu Sĩ cả đời.

Ở Tây Vực, địa vị Vu Văn sư cực kỳ tôn quý, bởi vì mỗi một tên Vu tộc, bất kể sở trường là Vu lực hay cổ thuật, đều phải có Vu Văn phối hợp.

Vu Văn sư giỏi, làm được hình xăm, có thể làm cho chiến lực Vu Sĩ tăng lên năm thành. Cho dù là Vu Văn sư thông thường, cũng có thể làm tăng lên ba thành.

Vu Văn có trợ giúp lớn lao cho Vu Sĩ như vậy, tự nhiên thu phí trên trời. Những bộ lạc có thực lực kém một chút, căn bản nuôi không nổi Vu Văn sư.

Giống như phù sư ở Trung Châu, Vu Văn sư cũng yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với tư chất. Có thể nói trên cả Tây Vực, Vu Văn sư cực kỳ hi hữu.

Vì vậy, Vu Văn sư mới là người có địa vị cao quý nhất trên cả Tây Vực.

Thực lực của Lưu Hải bộ lạc và Thụ Vương bộ lạc cũng ngang nhau, cho nên Thiểm Điện mới dám nói, Lưu Hải bộ lạc tuyệt đối nuôi không nổi một vị Vu Văn sư. Cho dù bỏ ra ngàn vàng mời thỉnh, cũng sẽ không có vị Vu Văn sư nào chịu xuất thủ bảo vệ người của Lưu Hải bộ lạc.

Vũ La âm thầm gật đầu, trên thực tế hắn cảm thấy rất hứng thú đối với Vu Văn, theo bản năng cảm thấy Vu Văn này có thể tham khảo cùng với linh văn.

Nhưng cho dù là Hồng Lôi, hiểu biết trên phương diện Vu Văn cũng là cực kỳ có hạn. Đám Vu tộc từ lúc còn rất nhỏ đã phải tự mình kiếm tiền, ăn mặc tiết kiệm, đợi đến khi mình đạt đến cấp bậc Vu Sĩ lục phẩm, lúc ấy sẽ xin một vị Vu Văn khắc họa Vu Văn lên trên người mình.

Bọn họ chỉ cần dâng lên đầy đủ tiền tài, nói ra sở trường sở đoản của mình cho Vu Văn sư biết, Vu Văn sư sẽ theo đó mà chế tạo một bộ Vu Văn phù hợp cho bọn họ.

Mà những hình xăm đầy trên người đám Vu tộc cũng không phải tất cả đều là Vu Văn.

Phần lớn những hình xăm này là do nhưng bậc trưởng bối trong bộ lạc xăm cho bọn họ, ngoài tác dụng uy hiếp và làm đẹp ra, không còn ích lợi gì khác. Thứ chân chính có tác dụng chỉ là phần do Vu Văn khắc họa.