Có người ngoài ở đây, Hồng Lôi rất tự nhiên sắm vai trò “người lành đạo” của đội ngũ này vô cùng nổi bật.
Đám Vu Sĩ hai bên hội họp lại với nhau. Thiểm Điện cùng Cương Chuy lập tức âm thầm toát mồ hôi lạnh: Đối phương tổng cộng có hai mươi ba người, hai mươi tên Vu Sĩ phía trước rõ ràng chính là chiến sĩ. Mới vừa rồi chỉ trong thời gian ngắn nhất, bọn họ đã bố trí xong xuôi trận địa phòng ngự hình quạt. Mà ba người mà bọn họ đang bảo vệ cũng quấn kín toàn thân bằng một loại vải thô dày.
Loại trang phục này cực kỳ hiếm thấy ở Tây Vực, hiển nhiên ba người này cũng không muốn để cho người khác biết thân phận của bọn họ.
Mà Thiểm Điện cùng Cương Chuy kinh hãi còn vì hai mươi người còn lại. Cấp bậc thấp nhất cũng là Vu Sĩ tam phẩm, không phân cao thấp cùng hai người.
Lam Thạch cầm đầu chính là đường đường Vu Sĩ nhất phẩm, dù là Hồng Lôi cũng phải kém hơn y một chút.
Ngoại trừ Lam Thạch ra còn có một tên cũng đã đạt tới cảnh giới Vu Sĩ nhất phẩm, bất quá kém một chút so với Lam Thạch, gần như ngang nhau với Hồng Lôi.
Còn một người khác đã đạt tới nhị phẩm đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới, trở thành Vu Sĩ nhất phẩm.
Vừa rồi Vu Văn trên trận thế phòng ngự đã làm cho bọn họ vô cùng khẳng định, trong đội ngũ này có một vị Vu Văn sư cao quý đang ẩn trong đó.
Chỉ một đội ngũ nho nhỏ nhưng trong ba người thần bí kia có tối thiểu một vị Vu Văn sư. Những Vu Sĩ còn lại có hai Vu Sĩ nhất phẩm, một vị sắp đạt nhất phẩm, còn lại cấp thấp nhất cũng là tam phẩm.
Đội hình xa hoa như vậy, e rằng cho dù năm đại bộ lạc của Thú Vương cũng chưa chắc có thể xuất ra.
Lam Thạch dẫn dắt mọi người, cũng tỏ ra hết sức nhiệt tình, nhưng cố ý quên giới thiệu cho bọn họ ba nhân vật thần bí phía sau kia.
Kể từ khi tiếp cận những người này, lực chú ý của Vũ La tập trung vào người bên trái trong ba người thần bí kia.
Sở dĩ có thể khiến cho Vũ La chú ý, là vì trên thân thể người này toát ra lực lượng tương tự như hắn, quả nhiên linh văn và Vu Văn có điểm tương đồng.
Cảnh giới người nọ hiển nhiên kém Vũ La không ít. Vũ La có thể cảm ứng được y, nhưng y lại không hề phát giác Vũ La.
Năm xưa Lam Thạch cùng Hồng Lôi từng kết bạn du ngoạn, còn có lúc sóng vai chiến đấu. Mặc dù đã qua mấy chục năm, nhưng giao tình vẫn còn.
Đội ngũ Lam Thạch trang bị đầy đủ, lập tức nhiệt tình mời Hồng Lôi nghỉ ngơi ăn uống một phen.
Hai người uống rượu ôn chuyện, những người khác cũng góp vui vài câu, không khí có thể nói vô cùng sôi nổi.
Uống đến khi hứng chí, Lam Thạch chợt vỗ vai Hồng Lôi:
- Lão huynh, ngươi nói thật ta nghe, lần này các ngươi tới đây cũng là vì Sử Tiền Ma Thủ ư?
Hồng Lôi cười khổ:
- Vậy theo ngươi còn có thể vì cái gì?
Lam Thạch để chén rượu xuống nói:
- Lão huynh, đừng trách ta nói thẳng, Thụ Vương bộ lạc các ngươi dù cướp được Sử Tiền Ma Thủ, cũng không giữ được đâu.
Hồng Lôi lặng im không nói, trong lòng có vẻ xem thường.
Trước khi tới Dạ Ma sa mạc, y không hề có hy vọng gì với Sử Tiền Ma Thủ. Nhưng sau hôm trước nhìn thấy Vũ La một tay giết chết Hạt Ngô cổ, trong lòng Hồng Lôi đã khẳng định mười phần. Chỉ cần Vũ La thật sự muốn cướp Sử Tiền Ma Thủ, cho dù là năm đại bộ lạc cũng ngăn không được hắn.
Nhưng những chuyện này, y không thể nói với Lam Thạch.
Bất quá thái độ trầm mặc của Hồng Lôi, theo Lam Thạch nghĩ chính là cam chịu.
Lam Thạch bèn cất giọng nói đầy sâu sắc:
- Lão huynh, không bằng theo chúng ta đi thôi, ngươi cùng đã thấy thực lực chúng ta, mặc dù không thể nhường Sử Tiền Ma Thủ cho ngươi, nhưng trong Dạ Ma Quật, bao gồm cả Dạ Ma sa mạc cũng còn nhiều bảo bối khác, sẽ không để các vị tay trắng quay về.
Hồng Lôi có vẻ như đang cân nhắc, nhưng kín đáo quét nhìn đội ngũ của mình một cái. Sau khi thấy Vũ La không tỏ vẻ gì, y mới gật đầu:
- Cũng được, vậy ta đi theo các ngươi.
- Ha ha ha!
Lam Thạch cười to, ra sức kéo Hồng Lôi:
- Thật là hay quá, lần này huynh đệ chúng ta lại có thể kể vai chiến đấu rồi!
Hai đội ngũ hợp lại với nhau, trong lúc tán gẫu cũng nói qua về tình huống Dạ Ma sa mạc gần đây. Đây là chuyện mà Vũ La quan tâm, hắn lập tức giỏng tai lên nghe.
Người năm đại bộ lạc cũng đã chạy tới, biến cố Nguyệt Lượng hồ cũng là chủ đề vô cùng nóng bỏng gần đây trong Dạ Ma sa mạc.
Ngoại trừ những thứ này ra, còn có một tin tức mấu chốt.
Khô Quỷ không có nói dối, đúng là có một đám thợ săn Sa Noãn từng phát hiện một di tích, hơn nữa từ đó lấy được tin tức, suy tính ra thời gian Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện lân nữa.
Nhưng thời gian này không đúng như lúc trước Khô Quỷ đã nói, mà muộn hơn rất nhiều, cách hiện tại còn tới nửa tháng.
Hồng Lôi thầm mắng trong lòng, từ đầu Khô Quỷ đã không hề thật lòng thần phục. Y cố ý nói thời gian gấp gáp như vậy để cho mình bận rộn về việc lên đường, quên đi những chi tiết nhỏ, dễ dàng cho y thực hiện một số thủ đoạn âm mưu.
Sau khi uống xong bữa tiệc rượu này, đám Vu tộc lập doanh hạ trại nghỉ lại ở cồn cát này. Lam Thạch cắt cử người canh đêm, vào lúc này không thể không cẩn thận.
Dạ Ma sa mạc ban đêm đen kịt, cơ hồ không thể nhìn thấy sao trời. Cả sa mạc phóng xuất một luồng ánh sáng màu đỏ mờ nhạt, lộ ra vẻ cực kỳ kinh khủng.
Mượn chút ánh sáng này, miễn cưỡng có thể thấy rõ ràng tình huống trong vòng mười trượng, xa hơn chút nữa, cũng chỉ có thể dựa vào mục lực của bản thân Vu Sĩ mà thôi.
Trong đêm, cổ trùng hoang dã hoạt động vô cùng sinh động. Trong cả sa mạc, nơi đâu cũng tràn ngập tiếng cổ trùng chui rào rào dưới cát.
Đám người chịu trách nhiệm gác đêm tuyệt đối không dám coi thường.
Bất quá đội ngũ này cũng có thực lực cường hãn, không sợ đám cổ trùng này tập kích. Nhưng khiến cho người canh đêm cảm thấy kỳ quái chính là, bọn họ tiến vào Dạ Ma sa mạc cũng không phải là ngày thứ nhất, lúc trước mỗi khi trời tối, tối thiểu cũng gặp phải sáu đợt công kích của đám cổ trùng hoang dã. Nhưng tối hôm nay, đám Vu Sĩ dốc hết toàn lực đề phòng, nhưng không thấy một lần công kích nào cả.
Đám Vu Sĩ cảm thấy lần này vô cùng may mắn. Nhưng bọn họ không biết Phù Cổ của Vũ La đang dần thức tỉnh, khí tức của nó khiến cho tất cả cổ trùng không dám tới gần.
Bọn Vũ La trên đường tiến vào Dạ Ma sa mạc, cũng nhờ nguyên nhân này, ban đêm mới không bị bất kỳ cổ trùng nào quấy nhiễu. Bằng không với thực lực đội ngũ của họ, chắc chắn sẽ ứng phó vô cùng mệt mỏi.
Vũ La bố trí một trận pháp phòng ngự bên cạnh mình, lại gia trì mấy đạo linh văn trong đó. Lực lượng này ở Tây Vực chắc chắn không ai biết, nhưng hắn vì bảo hiểm, vẫn thả hai con rùa ra.
Sau khi hai tiểu gia hỏa ra ngoài, dường như nhận ra được chuyện gì, hai cái đầu tròn nhỏ đảo quanh, đôi mắt nhìn trừng trừng.
Vũ La không nhịn được phì cười
- Các ngươi nhìn cái gì vậy, dù sao các ngươi cũng không thấy gì kia mà?
Dường như hai con rùa nghe hiểu lời hắn, có vẻ bị đả kích không nhẹ. Nhưng chúng tỏ ra nhẫn nhục chịu đựng, gục xuống trên mặt cát khô ráo, rất nhanh đã ngủ say.
Vũ La lấy viên cổ hạch khổng lồ kia, đặt giữa hai lòng bàn tay mình, bắt đầu sử dụng Vu lực màu vàng sẫm tu luyện.
Tây Vực chính là thế giới của Vu tộc, tu luyện Vu lực màu vàng sẫm ở chỗ này làm ít ăn nhiều. Vũ La dựa theo pháp môn Băng Chi Tổ Vu lưu lại, hấp thu Vu lực từ bên ngoài, ngưng tụ trong người.
Mà viên cổ hạch khổng lồ trong lòng bàn tay kia, lúc này thể hiện tác dụng của nó. Vu lực hết sức tinh thuần liên tục không ngừng từ lòng bàn tay tiến vào thân thể Vũ La, tốc độ hấp thu nhanh gấp mười lần so với hấp thu trực tiếp từ bên ngoài.
Mà có một ít Vu lực thậm chí có thể trực tiếp chuyển hóa thành Vu lực màu vàng sẫm, căn bản không cần tới quá trình đồng hóa. Chỉ trong thời gian nửa đêm ngắn ngủi, tiêu chuẩn Vu lực màu vàng sẫm của Vũ La tăng lên không ít.