Vũ La thu tay lại, yên lặng thối lui sang bên.
Hồng Lôi chợt có cảm giác áp lực tràn ngập cả thiên địa kia thình lình không còn thấy nữa, nhưng bên trong cơ thể lại xuất hiện cảm giác đau đớn khó diễn tả bằng lời.
Y buông tay ra, Thiểm Điện và Cương Chuy cùng nhau rơi xuống.
Hai người cùng thở hồng hộc, co rút thân hình trên mặt đất không thể động đậy.
Hồng Lôi hét lên điên cuồng, hai tay bịt chặt lấy dấu bàn tay màu vàng sẫm kia, dường như muốn tìm cách giải trừ dấu bàn tay này ra khỏi thân thể mình.
Cơ bắp trên người y bắt đầu khởi động giống như nước thủy triều, dốc hết lực lượng toàn thân liên tục không ngừng đưa tới xung quanh dấu bàn tay màu vàng sẫm kia, nhưng vẫn không làm nên chuyện gì. Dấu bàn tay màu vàng sẫm phát tán ra ánh sáng bóng bẩy giống như kim loại.
- A!
Hồng Lôi đau đớn hét thảm một tiếng.
Từ nhỏ y bị kỳ thị vì huyết đồng, tôi luyện nên ý chí cứng như sắt thép. Cho nên vào lúc này vẫn nghiến răng kiên trì chịu đựng.
Da thú khoác trên người y nháy mắt đã ướt đẫm mồ hôi. Y kiên trì thêm không quá mười lần hô hấp đã gào thảm liên tiếp, ngã lăn ra đất giãy dụa không ngừng.
Tiếng kêu thảm thiết của y khiến cho Cương Chuy Thiểm Điện lúc này đã tỉnh táo lại, cùng các chiến sĩ khác nghe thấy cũng cảm thấy sợ hãi.
Một tên Vu Sĩ nhất phẩm có ý chí cứng rắn giống như sắt thép, rốt cục là đau đớn cỡ nào có thể làm cho y rơi vào tình trạng như vậy?
Vũ La vẫn nhẹ nhàng như thường ngồi ở một bên, nhìn gió thổi trên thảo nguyên, nhìn mặt trời nhô lên cao.
Thiểm Điện cùng Cương Chuy nhìn hắn, như muốn nói cái gì, nhưng tiếng kêu bi thảm của Hồng Lôi chính là uy hiếp tốt nhất, bọn họ căn bản không dám mở miệng. Hai người bỗng nhiên tỉnh ngộ: Tên Vu tộc lưu lạc mà ban đầu bọn họ cho là chốt thí, cho là có thể đùa cợt trong tay mới thật sự là hung nhân. Hắn giống như một con mèo, lúc đùa giỡn với ai đó thật ra là đang thương hại, chỉ muốn trêu cợt kẻ đó.
Sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, Hồng Lôi đã kêu tới nỗi tắt tiếng, co quắp trên mặt đất không ngừng gào khan.
Lúc này Vũ La mới chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh y, tiện tay vỗ xuống vài cái. Dấu bàn tay màu vàng sẫm kia bắt đầu dần dần biến mất, cuối cũng không thấy đâu nữa.
Mà lúc này mồ hôi Hồng Lôi chảy ra đã thấm ướt một mảng trên mặt đất, nhìn qua dường như toàn thân y cũng đã gầy đi một chút. Hồng Lôi kiệt sức nằm co rút trên mặt đất, toàn thân mềm nhũn như không có xương.
Vũ La khẽ vẫy tay, một tảng đá lớn từ xa bay tới. Hắn chậm rãi ngồi xuống, có vẻ hứng thú quan sát Hồng Lôi, một lúc lâu sau mới ung dung hỏi:
- Ngươi đã đỡ chưa?
Đương nhiên Hồng Lôi chưa đỡ lắm, nhưng Vũ La hỏi như vậy, y vội vàng dùng hết sức lực của mình gật đầu một cái:
- Đỡ rồi...
Giọng y vẫn còn khàn như trước.
Vũ La gật đầu:
- Có hiểu ta có ý gì không?
Hồng Lôi cũng muốn khóc, thở hổn hển vài hơi, sau đó mới nói ra được một câu liền mạch:
- Hiểu, trước mặt ngài, huyết đồng, Vu Sĩ nhất phẩm cũng chỉ là rác rưởi, không đáng nhắc tới, ngài có thể tùy ý khống chế sinh tử của ta.
Vũ La lắc đầu:
- Không chỉ có bấy nhiêu...
Hồng Lôi sửng sốt, Vũ La rất cười ôn hòa:
- Ta còn có thể làm cho ngươi sống không bằng chết.
Thiểm Điện và Cương Chuy bên cạnh lập tức run lên.
- Hiểu, hiểu rất rõ ràng, ngài muốn thứ gì, chỉ cần ta có nhất định sẽ dâng lên. Ngài muốn biết cái gì, ta sẽ nói hết tất cả. Ngài muốn ta làm chuyện gì, ta sẽ đi lập tức.
Hồng Lôi hoàn toàn không còn cốt khí cùng hành vi thường ngày của một tên Vu Sĩ nhất phẩm nữa, chỉ muốn thoát khỏi nỗi đau thảm thiết vừa rồi, chấp nhận trả bằng bất cứ giá nào.
Lúc này Vũ La mới hài lòng gật đầu, thủ đoạn tra tấn lấy cung học của Mã Hồng trong Nhược Lô Ngục, có thêm Vu lực màu vàng sẫm phối hợp quả thực như hổ thêm cánh.
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, Thụ Vương bộ lạc các ngươi gần đây có bắt được người nào hết sức kỳ quái hay không?
- Người hết sức kỳ quái?
Hồng Lôi không hiểu.
- Chính là loại người có hình dạng không giống chúng ta.
Hồng Lôi suy nghĩ một chút, lắc đầu:
- Không có. Bất quá, ta nghe nói mấy hôm trước, Đông Dạ bộ lạc hùng mạnh ở phương xa phái ra ba tên Vu Sĩ hùng mạnh nhất xâm nhập Nam cổ sâm lâm, săn đuổi một nhóm tế phẩm rất kỳ lạ, không biết có phải là người mà ngài muốn tìm hay không?
Nam Cổ sâm lâm chính là khu rừng mà Vũ La đã đi qua lúc mới tới Tây Vực. Lúc trước nói chuyện cùng Thiểm Điện, hắn cũng đã hiểu được đại ái Nam cổ sâm lâm chính là một trong những thánh địa của Tây Vực. Nghe đồn rằng ở nơi sâu nhất của Nam Cố sâm lâm, từng nuôi dưỡng qua cổ trùng đáng sợ nhất Tây Vực: Tru Tiên Cổ.
Nhưng Nam cổ sâm lâm cũng cực kỳ nguy hiểm, bởi vì trong những khối u trên cây nuôi dưỡng cổ trùng vô cùng ác độc hung tàn. Chỉ có vào lúc nó vừa sinh ra mới có khả năng bị thuần hóa, lấy bí pháp thu vào trong cơ thể nuôi dưỡng.
Nhưng nếu để qua thời gian này, những cổ trùng này sẽ rất khó thuần phục, chúng sẽ công kích hết tất cả những thứ gì có thể ăn được, bao gồm cả Vu tộc xâm nhập vào trong đó. Sở dĩ Vũ La có thể ra ngoài an toàn, hoàn toàn là nhờ tác dụng uy hiếp của Phù Cổ.
Đổi lại là người khác tiến vào, đi được không quá mười dặm ắt cũng sẽ bị cổ trùng ăn sạch. Sau khi nghe Hồng Lôi kể lại, Vũ La phỏng đoán rất có khả năng những tế phẩm kỳ lạ kia chính là bọn Lưu Thiên Uy. Hắn gật đầu:
- Ta biết rồi.
Sau đó giơ tay lên, bắt lấy cổ tay Hồng Lôi, chỉ trong chốc lát đã cau mày buông ra:
- Tư chất của ngươi tối đa chỉ có thể đạt tới Vu Sĩ nhất phẩm mà thôi.
Hồng Lôi sợ hết hồn, vội vàng nói:
- Nhưng ta nói gì nghe nấy, chắc chắn sẽ làm việc đắc lực. Ngài yên tâm, có gì sai khiến, ta bảo đảm toàn lực ứng phó.
- Có thể ta không giúp được gì trong chuyện đối phó những bộ lạc siêu cấp, nhưng ta cũng có thể giúp ngài xử lý những chuyện lặt vặt linh tinh. Ngài có cần một kẻ theo bên cạnh hầu hạ hay không, ta nhất định sẽ làm tốt, van xin ngài, ngàn vạn lần đừng giết ta...
Vũ La cau mày không nói lời nào.
Hồng Lôi hoàn toàn tuyệt vọng, bò dậy quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu:
- Van xin ngài, cho dù ngài muốn giết ta, ngàn vạn lần đừng làm cho ta đau đớn mà chết, van xin ngài...
- Ai nói muốn giết ngươi?
Vũ La đỴ ngột quát lên.
Hồng Lôi sửng sốt:
- Không phải là ngài chê ta tư chất quá thấp, không có tiền đồ, cho nên...
Thiểm Điện cùng Cương Chuy bên cạnh nghe vậy toát mồ hôi lạnh toàn thân, đã là Vu Sĩ nhất phẩm, còn “tư chất quá thấp, không có tiền đồ”. Vậy hai người chúng ta...
Bọn họ không biết cảm giác vừa rồi của Hồng Lôi. Một chưởng nhìn qua hết sức nhẹ nhàng của Vũ La lại làm cho Hồng Lôi biết rất rõ ràng, giữa mình và Vũ La chênh lệch ít nhất cũng có hai cấp, cũng giống như chênh lệch giữa Hồng Lôi và bọn Thiểm Điện, Cương Chuy.
Vũ La khoát tay, hỏi:
- Ngươi thật sự có thể làm được nhiều chuyện như lời vừa nói sao?
- Đương nhiên!
- Vậy ngươi dụng tâm làm việc cho ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Không phải là cơ hội sống sót đơn giản, mà là cơ hội ổn định lực lượng đỉnh phong.
Tuy rằng giọng Vũ La bình thản, nhưng lọt vào tai Hồng Lôi giống như sét đánh ngang mày.
- Ngài, ngài nói gì? Cơ hội ổn định lực lượng đỉnh phong ư?
Vũ La tiện tay lấy ra một viên linh đan, giơ giơ trước mặt Hồng Lôi, một mùi hương thanh nhã xộc thẳng vào mũi y.
Hồng Lôi chính là đường đường Vu Sĩ nhất phẩm, ở trước mặt Vũ La dĩ nhiên không chịu nổi một đòn, nhưng ở Tây Vực cũng là cường giả nhất lưu, kiến thức lỗi lạc, mùi thơm vừa lọt vào mũi, y lập tức biết đây là linh dược gì rồi.
Tuy rằng lúc này Hồng Lôi vô cùng sợ hãi Vũ La, nhưng trong mắt không khỏi thoáng hiện vẻ tham lam.
Dĩ nhiên đây chỉ là một ý niệm thoáng qua nhanh chóng trong đầu, hiện tại y tuyệt đối không dám nảy sinh ý xấu, vừa rồi hoàn toàn chỉ là do bản năng.