Thật ra chuyện khiến cho Thiểm Điện phải giật mình không phải là Vũ La cảm ứng trước được bức tường lực lượng vô hình kia, mà là thần sắc thờ ơ lạnh nhạt của hắn.
Dường như cảm giác biết trước cũng không phải là kỹ năng gì quá giỏi. Nhưng trên thực tế, chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Thảo Hải bộ lạc đều ở nơi này, bao gồm cả Thiểm Điện, không ai có thể cảm ứng trước được.
Thiểm Điện có chút nghi ngờ, tên Vu tộc lưu lạc này thật sự đơn giản như bề ngoài của hắn sao?
- Kẻ nào giấu đầu lòi đuôi như vậy, mau cút ra đây cho ta! Bằng không búa sắt trong tay Cương Chuy gia gia ngươi cũng không phải là đồ chơi hù dọa hài tử!
- Cương Chuy? Là người của Thảo Hải bộ lạc ư?
Giọng nói lạnh lùng kia lại nổi lên. Lần này dường như đồng thời từ bốn phương tám hướng ập tới, dù Cương Chuy đã tập trung tinh thần nhưng vẫn không tìm được địch nhân.
Y vận hết lực lượng toàn thân tới mức tối cao, cảnh giác nói:
- Chính là đệ nhất chiến sĩ Cương Chuy của Thảo Hải bộ lạc!
Lần này Thiểm Điện không có lòng dạ nào so đo với y nữa.
Thiểm Điện cũng không tìm thấy địch nhân ở nơi nào, không nhìn thấy được địch nhân, mới là đáng sợ nhất. Y vẫn chắp hai tay sau lưng như trước, dáng vẻ bình tĩnh ung dung, nhưng trên thực tế, trên hai ngón trỏ y không ngừng hiện ra lửa điện màu đỏ. Một khi phát hiện địch nhân, y sẽ lập tức bạo phát vô cùng mạnh mẽ, phát ra một đòn mạnh nhất của bản thân mình.
- Đệ nhất chiến sĩ Thảo Hải bộ lạc ư?
Trong giọng nói kia tràn ngập vẻ khinh thường:
- Thảo Hải bộ lạc các ngươi không chịu ngoan ngoãn co đầu rút cổ bên trong lãnh địa của mình, lại dám nghênh ngang chạy tới lãnh địa của Thụ Vương bộ lạc chúng ta ư?
Nơi này là lãnh địa của ai, Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng rất rõ ràng, bị người phát hiện cũng không có gì là bất ngờ.
Cương Chuy cảnh giác nói:
- Các hạ có liên hệ thế nào với Thụ Vương bộ lạc? Chúng ta có việc đi ra ngoài, phải đi ngang qua nơi này.
Giọng nói kia cất tiếng cười lạnh lẽo, trong một mảng cỏ rậm bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một bóng người. Gần như cùng lúc bóng người kia xuất hiện, Cương Chuy đã gầm lên giận dữ phát động công kích.
Bùng!
Búa sắt khổng lồ của y ném ra ngang trời, Vu lực cường hãn bùng nổ thành một mảng hào quang màu xanh tím rực rỡ. Không khí bị búa sắt mạnh mẽ đè ép, phát ra những đạo điện quang liên tiếp thật nhỏ, kêu lên ken két một trận.
Ầm... Trên mặt đất để lại một hố sâu, Cương Chuy mừng rỡ:
- Đi chết đi...
Nhưng y còn chưa dứt lời, thanh âm bỗng nhiên ngưng bặt. Ngay sau đó một cảnh tượng vô cùng quỷ dị xuất hiện trước mặt mọi người: Cương Chuy vốn vóc người cao to cường tráng vô cùng, lúc này lại bị một bàn tay bóp cổ chậm rãi nhấc bỗng lên không.
Bàn tay nắm cổ Cương Chuy hết sức khổng lồ, mỗi một ngón tay to bằng cánh tay đứa trẻ. Một bàn tay khổng lồ như vậy, đương nhiên chủ nhân của nó cũng có một thân thể khổng lồ.
Người nọ hiện ra thân hình, cao chừng hơn một trượng, dù là Cương Chuy đứng ở trước mặt y cũng thấp hơn nửa mức.
Tứ chi Cương Chuy giãy dụa trên không một cách vô ích. Trong tay người khổng lồ này, Cương Chuy cường hãn giống như một con gà con trong móng vuốt chim ưng, không có chút lực phản kháng nào.
Thiểm Điện chợt tiến lên một bước, hai tay run lên, hai quả cầu ánh sáng màu đỏ sẫm xuất hiện trong lòng bàn tay. Y không nói nửa lời đã đánh về phía người khổng lồ kia, bất kể Cương Chuy chết hay sống.
Người khổng lồ kia giơ cánh tay còn lại lên, một đạo trùng ảnh hư ảo bay lên, trùng ảnh này có hình dáng như giáp trùng, ngày càng bành trướng. Đến khi to bằng con nghé, chợt nó há to miệng, phun ra hai chiếc răng nhọn giống như lưỡi hái, phát ra tiếng kim loại chạm nhau leng keng, nhanh chóng nuốt chửng lấy hai quả cầu Lôi Điện kia.
Thiểm Điện thấy vậy giật mình kinh hãi, không khỏi lui về phía sau một bước:
- Đao Khẩu Trùng... Ngươi là đệ nhất dũng sĩ Hồng Lôi của Thụ Vương bộ lạc!
- Ha ha ha...
Người nọ cười to:
- Bây giờ mới nhận ra ta ư?
Thiểm Điện nhìn sắc mặt đen sì của Cương Chuy đang dần dần ngả sang màu xanh, sắc mặt y cũng tỏ ra vô cùng nghiêm nghị, tay trái nắm lại, ngón cái chỉ vào ngực mình, dùng lễ tiết thông dụng của Tây Vực hỏi:
- Hồng Lôi các hạ, chúng ta đi ngang qua quý cảnh, đúng là bất đắc dĩ, kính xin các hạ hạ thủ lưu tình, chúng ta bằng lòng đưa ra một con cổ trùng cửu phẩm làm lộ phí.
- Cổ trùng cửu phẩm?
Hồng Lôi cười lạnh một tiếng, thân thể cao lớn bộc phát ra sự nhanh nhẹn làm người ta phải giật mình. Thiểm Điện vốn là chiến sĩ sở trường về tốc độ, nhưng cũng không thể thấy rõ động tác của Hồng Lôi, y đã tới trước mặt mình.
Trời sinh Hồng Lôi có đôi đồng tử đỏ như màu máu, kinh khủng vô cùng, mặt y đầy những hình xăm màu đen, chậm rãi cúi người xuống nói:
- Thật là đáng tiếc, có người trả cho ta một con cổ trùng tứ phẩm, để ta làm thịt hai người các ngươi. Bằng không các ngươi cho rằng chỉ bằng vào hai con giun các ngươi, đáng để cho Hồng Lôi ta xuất động hay sao?
Thiểm Điện toát mồ hôi như mưa, sắc mặt hết sức khó coi, từng sợi gân máu nổi lên trên da mặt, giống như những con giun đang bò dưới làn da.
Y rất muốn chạy, nhưng căn bản là không nhúc nhích được.
Bóng trùng ảnh Đao Khẩu Trùng khổng lồ của Hồng Lôi không biết đã bao phủ trên đỉnh đầu y từ lúc nào.
Cấp bậc Tây Vực chia làm cửu phẩm. Thấp nhất là Vu Sĩ cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm. Lên cao hơn nữa lại phân chia khác, không còn tính bằng phẩm cấp nữa.
Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng là Vu Sĩ tam phẩm, mà Hồng Lôi lại là đường đường Vu Sĩ nhất phẩm, cấp bậc xê xích quá nhiều, hơn nữa Hồng Lôi trở thành Vu Sĩ nhất phẩm đã mấy chục năm, mà Thiểm Điện cùng Cương Chuy cũng vừa mới lên tam phẩm không lâu. Giữa hai bên chênh lệch nhau như trời với vực, dù là Thiểm Điện liên thủ với Cương Chuy, trước mặt Hồng Lôi cũng không chịu nổi một đòn.
Áp lực càng lúc càng lớn, Thiểm Điện có cảm giác máu huyết toàn thân mình như muốn tuôn trào ra khỏi mạch máu, con ngươi cũng muốn lời ra.
Hồng Lôi cười ha hả, tay còn lại nắm lấy Thiểm Điện nhấc lên, hai tay nắm hai tên Vu Sĩ hùng mạnh nhất của Thảo Hải bộ lạc, lắc lắc cái đầu khổng lồ:
- Quá yếu, thật không có ý nghĩa...
Vũ La nhìn Hồng Lôi, hắn có thể không cứu hai người kia. Không nghi ngờ gì Thụ Vương bộ lạc của Hồng Lôi hùng mạnh hơn, hắn chỉ cần hơi lộ ra chút thực lực, sẽ có thể dễ dàng làm cho Hồng Lôi tôn sùng là thượng tân, mời về Thụ Vương bộ lạc.
Nhưng Vũ La không có ý định làm như vậy, bởi vì...
Vũ La từ từ tiến lên, rất muốn vỗ nhè nhẹ vào vai Hồng Lôi, nhưng tên này quả thật quá khổng lồ. Vũ La giơ tay lên, sau đó bị đả kích đành phải để xuống. Vũ La cũng thân cao tám thước, nhưng so sánh với Hồng Lôi biến thái như vậy... Vẫn là không nên so.
Hắn sờ sờ cằm, đã không còn gì để nói, động thủ thôi.
Dường như Hồng Lôi đã nhìn ra ý đồ của hắn, hai tay nắm hai tên Vu Sĩ hùng mạnh nhất của Thảo Hải bộ lạc, ánh mắt lại ngó chừng Vũ La. Trong đôi huyết đồng của y lộ ra vẻ khinh thường hết sức trần trụi:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ta bận khống chế hai người bọn chúng, cũng không còn lực lượng đối phó ngươi ư?
- Ngươi cũng đã biết người trời sinh huyết đồng vốn bất tường. Từ khi ta sinh ra đời đã bị người ghét bỏ, nhưng ta vẫn tiến thẳng về phía trước, mãi cho đến hiện tại, trở thành đệ nhất chiến sĩ của Thụ Vương bộ lạc.
Vũ La thở dài:
- Người có huyết đồng bất tường, ta chưa từng nghe qua cách nói này. Bất quá ta cảm thấy cách nói này rất có lý, bởi vì đối với ngươi quả thật hết sức bất tường.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, Hồng Lôi liền cảm nhận được cảm giác mới vừa rồi của Thiểm Điện.
Một luồng áp lực khổng lồ từ trên bầu trời bao la đè xuống đỉnh đầu Hồng Lôi. Y rất muốn động, nhưng không thể được. Trên người Vũ La cơ hồ không có chút dao động Vu lực nào, bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt vào ngang hông Hồng Lôi.
Một vết bàn tay màu vàng sẫm xuất hiện ở đó.