Vũ La giải thích:
- Trên thi thể những con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này không có nguyên hồn ma đầu kia lưu lại, không có ma khí, căn bản không phải do ma đầu kia lưu lại.
Phòng Thu Thanh và Đỗ Tuấn cùng nhau tiến lên, cẩn thận quan sát.
Bản thân Ám Vệ là một cơ cấu bí mật, năng lực tra xét tuyệt không kém Thẩm Phán Đình. Chỉ trong thoáng chốc, Đỗ Tuấn nhẹ nhàng vung chưởng cách không nâng một con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ lên:
- Đại nhân, mời xem.
Trên thi thể con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ kia chỉ có một vết thương mờ nhạt:
- Dường như là pháp bảo của Lưu Đại nhân gây thương tích.
Vũ La biết những chuyện kiểm nghiệm dấu vết như vậy, Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh lành nghề hơn mình, cho nên rất tin vào phán đoán của hai người.
- Nếu không phải là ma đầu kia, vậy bọn Lưu Thiên Uy có khả năng còn sống.
Vừa nghe Vũ La thốt lên như vậy, Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh cũng phấn chấn tinh
- Chúng ta chia ra đi tìm!
Ba người chia ra hướng ba phương hướng bắt đầu tìm. Vũ La men theo vách núi tìm thẳng về phía trước, còn Đỗ Tuấn và Phòng Thu Thanh tìm hai bên.
Lúc này không cần giấu diếm hành tung, Vũ La bèn phỏng xuất nguyên hồn mình, nhanh chóng tìm cả vách núi. Vừa nghe một dao động nho nhỏ, Vũ La biết mình đã tìm thấy.
- Đỗ Tuấn, Phòng Thu Thanh, mau tới đây!
Hai người nghe tiếng bay tới, Vũ La dẫn hai người lên tới đỉnh núi. Hắn tiện tay đẩy một cái, dời một tảng đá to như gian phòng sang bên. Bên dưới tảng đá lộ ra một cửa động đã bị hàn băng đông cứng.
Cửa động chỉ có to bằng chậu rửa mặt, hơn nữa bên ngoài lớp băng là một lớp bùn đất thật dày. Nếu không nhìn kỹ, cho dù dời tảng đá sang nơi khác cũng chưa chắc đã có thể phát hiện.
Hai người lập tức nói:
- Để thuộc hạ mở nó ra.
Nhưng Vũ La lại giơ hai tay ra kéo hai người lại.
Hắn nhìn đám núi xung quanh một chút, sau đó hỏi:
- Trong các ngươi, người nào quen thuộc Tây Hà sơn hơn?
Phòng Thu Thanh nói:
- Chỗ ở của thuộc hạ không xa nơi này, coi như quen thuộc.
- Hàng năm bốn mùa Tây Hà sơn đều rét lạnh như vậy hay sao?
Vũ La hỏi tiếp.
- Không phải.
Phòng Thu Thanh lắc đầu:
Hàng năm vào tháng Chín, Tây Hà sơn bắt đầu trở lạnh, kéo dài qua tháng Tư năm sau. Khoảng thời gian còn lại cũng không phải là giá rét.
Vũ La giậm chân một cái:
- Nhưng vách núi dưới chân chúng ta dường như bị đóng băng từ trong ra ngoài, lạnh thấu xương. Tình trạng như vậy chỉ có đóng băng trong nhiều năm liền mới hình thành được...
Từ vách băng bên ngoài cho đến lớp băng che kín cửa động này, cũng không phải là trong khoảng thời gian ngắn có thể tạo thành, phải trải qua nhiều năm giá lạnh liên tục mới có thể trở nên như vậy.
Được Vũ La nhắc nhở, hai người cùng gật đầu:
- Đại nhân nói chí phải, e rằng bên dưới chỗ này có điều cổ quái.
Vũ La khoát tay bảo hai người lui về phía sau mười trượng, sau đó giơ tay ra áp xuống mặt đất, nguyên hồn theo đó chậm rãi thấm xuống dưới.
Hắn muốn dùng nguyên hồn cảm giác trước một chút tình huống cửa động hàn băng kia, không ngờ rằng nguyên hồn vừa tiếp xúc với lớp băng, trong lòng chợt nảy ra cảm giác quen thuộc.
Cảm giác như vậy cũng không mãnh liệt, nếu chỉ bằng vào cảm giác, chưa chắc hắn có thể đoán được lực lượng Hàn Băng này có liên quan gì với bên trong cơ thế mình. Nhưng bên trong cơ thể Vũ La có liên quan tới băng, chỉ có ấn ký Băng chi Tổ Vu.
Vũ La thoáng động tâm niệm, bên trong Long Hồn, ấn ký Băng Chi Tổ Vu chậm rãi dâng lên. Hai tầng ẩn ký Băng Chi Tổ Vu vừa va phải cảm giác giá rét này, lập tức Vũ La có thể khẳng định, lực lượng đóng băng cả vách núi này có nguồn gốc từ truyền thừa Băng Chi Tổ Vu
Chỉ bất quá lực lượng đóng băng vách núi này so ra kém xa ấn ký Băng Chi Tổ Vu, chắc là vì trải qua rất nhiều đời truyền thừa, công pháp có điều thoái hóa.
Vũ La cảm thấy nghi hoặc trong lòng, chưa từng nghe qua Vu lực còn có truyền thừa trong Nhân tộc, vì sao lực lượng Băng Chi Tổ Vu lại xuất hiện ở nơi này?
Trong lòng hắn nghi hoặc không giải thích được, nhưng tay vẫn không dừng lại, Cương Sát Long Hồn thả ra một cỗ Vu lực màu vàng sẫm, dung hòa vào trong lớp băng kia. Vũ La thoáng động, lập tức hút đi tất cả Vu lực lạnh lẽo bên trong lớp băng.
Rắc một tiếng vang lên, khối băng kia hóa thành nước trong, bắt đầu thấu lan tràn ra.
Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn vội vàng tiến lên xem xét, thì ra là thạch động kia cũng không phải là sâu, chỉ chừng sáu thước đã đến đáy. Dưới đáy có một tấm bia đá, bên trên điêu khắc một dấu hiệu đặc biệt: Băng Hải U Linh.
- Đây là cái gì?
Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh cực kỳ kinh ngạc.
Vũ La ngó chằm chằm dấu hiệu kia một lúc lâu, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm nghị:
- Hai người các ngươi lập tức quay về bẩm báo Đại Thống Lĩnh, nói rằng chuyện này vô cùng quan trọng, xin Đại Thống Lĩnh lập tức phái đại quân đến đây.
Hai người sửng sốt:
- Vậy Vũ Đại nhân ngài...
Vũ La chỉ vào dấu hiệu kia nói:
- Chuyện này cực kỳ trọng đại, hiện tại ta chưa thể nói nguyên nhân trong đó với các ngươi được. Nhưng các ngươi nhớ kỹ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trở về, xin Chu Đại nhân lập tức phái người đến đây, ta sẽ thủ ở chỗ này.
Đỗ Tuấn nói:
- Dùng trận pháp truyền âm là được rồi...
Vũ La khoát tay:
- Trận pháp truyền âm không thể tà rõ ràng vị trí nơi này, hai người các ngươi trở về đi, cố gắng dẫn người tới càng sớm càng tốt.
Đỗ Tuấn gật đầu nói:
- Vậy chúng ta tìm chỗ Ám Vệ gần đây nhất, dùng trận pháp truyền âm báo cho Chu Đại nhân, sau đó chờ ở đó. Khi các huynh đệ chi viện chạy tới, chúng ta sẽ đưa bọn họ tới đây.
Vũ La gật đầu:
- Như vậy là tốt nhất.
Hai người cảm thấy chuyện này trọng đại, sau khi thi lễ cùng Vũ La lập tức rời đi.
Chờ hai người đi rồi, Vũ La mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này đúng là rất trọng đại, bất quá đó là đối với bản thân Vũ La mà thôi, không là gì đối với Trung Châu cả. Sở dĩ hắn gạt cho Đỗ Tuấn và Phòng Thu Thanh rời đi, chính là vì vật này có liên quan tới Băng Chi Tố Vu.
Mà bản thân Vũ La chứa Vu lực màu vàng sẫm, cũng là một bí mật.
Vu tộc tuyệt tích ở Trung Châu vài ngàn năm, dù là Xiêm trưởng lão cũng không thể nhìn ra Vũ La thân mang Vu lực. Có lẽ ma đầu kia có thể cảm giác được, nhưng y cơ hồ không trao đối với các tu sĩ, cho nên bí mật này cũng sẽ không bị tiết lộ.
Đợi đến khi Phòng Thu Thanh cùng Đỗ Tuấn dẫn người trở lại, Vũ La đã xử lý hoàn tất chuyện nơi đây, đến lúc đó sẽ nói mình phán đoán sai lầm, cũng không ai dám nói gì.
Vũ La nhìn tấm bia đá kia, chậm rãi đưa bàn tay mình tiến vào trong động.
Trong Cương Sát Long Hồn từ từ lộ ra một tia Vu lực màu vàng sẫm. Vu lực màu vàng sẫm vốn là lực lượng Băng Chi Tổ Vu dung hợp cùng cương phong mà thành, sau khi tấm bia đá cảm ứng được lực lượng này, lập tức bùng lên một cỗ Vu lực mờ nhạt.
Vu lực này thấp hơn Vũ La không ít.
Tuy rằng có thể nhìn ra lực lượng tu vi Vu thuật của người bố trí những thứ này cao hơn Vũ La rất nhiều, nhưng Vu lực của Vũ La được truyền thừa trực tiếp từ Băng Chi Tổ Vu, đẳng cấp lực lượng có được ưu thế Tiên Thiên.
Rào...
Một tiếng kêu quái dị vang lên, những Vu lực kia xông qua khoảng cách vài thước, nháy mắt bao bọc bàn tay Vũ La.
Lòng bàn tay Vũ La toát ra Vu lực màu vàng sẫm, giống như một đạo Lôi Điện, xuyên qua tấm bia đá kia không có chút trở ngại nào.
Cỗ Vu lực màu vàng sẫm này phối hợp với tiêu ký Băng Chi Tổ Vu kia, cả tấm bia đá bỗng nhiên bùng lên một đạo hào quang. Trong khoảnh khắc này, Vũ La chợt cảm ứng được một cỗ năng lượng quen thuộc, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ: Không cần đâu...
Cỗ năng lượng này hùng mạnh không gì chống nổi, nháy mắt đã kéo hắn vào trong thạch động chỉ to bằng chậu rửa mặt này. Chỉ nghe vù một tiếng, toàn thân Vũ La cùng lực lượng vô cùng vô tận kia bị tấm bia đá kia thu vào, biến mất không thấy gì nữa.