Môn chủ Cổ Sơn môn nghĩ lại cũng đúng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bình tâm tĩnh trí suy nghĩ lại một chút, rất nhanh đã nói:
- Quả thật phát hiện dưới vách một ngọn núi có một ít cổ trùng kỳ dị, cũng đã chết đi, trong đám môn hạ có tên trở về bẩm báo.
Vũ La mừng rỡ:
- Tốt, mau dẫn chúng ta đi!
Lý Lão Huyền bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng hô một câu:
- Đại nhân...
Lý Lão Huyền tiến lên, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất:
- Cầu xin Đại nhân cứu lão gia chúng ta!
Vũ La vỗ trán, đã quên mất chuyện này. Hắn chợt đưa tay chỉ Môn chủ cổ Sơn môn:
- Cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, nếu có Vạn Niên Lão Sâm, mau dâng ra.
Môn chủ Cổ Sơn môn muốn òa khóc:
- Vũ Đại nhân, đó là Vạn Niên Lão Sâm, không phải là củ cải. Cho dù mang hết từ trên xuống dưới cổ Sơn môn chúng ta ra bán, cũng không đổi được một gốc Vạn Niên Lão Sâm...
Vũ La không nhịn được:
- Quả thật là một đám nghèo rớt mồng tơi...
Hắn tiện tay cho vào Thiên Phù Chi Quốc lấy ra một gốc Vạn Niên Lão Sâm ném cho Lý Lão Huyền:
- Cầm đi.
Lý Lão Huyền ngơ ngác cầm lấy Vạn Niên Lão Sâm. Đơn giản vậy sao, Vạn Niên Lão Sâm mà Lâm gia giàu có một phương, không tiếc của cải tìm nửa năm cũng không có kết quả, người ta chỉ cần tiện tay đã có thể lấy ra?
Vũ La nói:
- Các ngươi cũng không cần chờ chúng ta nữa, chúng ta sẽ không trở lại.
Dứt lời vung tay lên, Môn chủ cổ Sơn môn vội vàng đi trước dẫn đường. Ba người Vũ La cũng không cần che giấu hình tích nữa, ở phía sau ngự hào quang bay lên.
Thấy bốn người biến mất không thấy bóng dáng, Lý Lão Huyền mới khẽ thở dài một cái. Y bôn tẩu khắp nơi, tự nhiên nhìn ra ba người Vũ La đã tìm được thứ mà bọn họ cần, sẽ không quay lại nữa, cho nên mới tranh thủ cơ hội này cầu Vạn Niên Lão Sâm.
Tay cầm dược liệu trân quý, Lý Lão Huyền vô cùng cẩn thận từ trên vách núi đi xuống. Đi về khoảng chừng ba bốn dặm, từ trong một cánh rừng tùng bách dày đặc, Lâm Ngọc Phi tiến ra nghênh đón:
- Lý thúc, bọn họ đâu?
Lâm Ngọc Phỉ thành thật đáp:
- Đi rồi, bất quá lão gia được cứu rồi, thần tiên đã cho chúng ta Vạn Niên Lão Sâm. Tiểu thư, lão gia được cứu rồi.
- Thật ư, đây là Vạn Niên Lão Sâm sao?
Lâm Ngọc Phỉ mừng rỡ.
Lý Lão Huyền cười ha hả:
- Thần tiên cần gì gạt chúng ta? Nếu đã cho, nhất định là thật.
- Thật là hay quá, rốt cục bệnh của phụ thân có hy vọng rồi!
Lâm Ngọc Phỉ cầm lấy Vạn Niên Lão Sâm, mắt ngân ngấn nước.
Lý Lão Huyền nói:
- Chúng ta mau mau trở về đi, trở về sớm ngày nào, lão gia đỡ phải chịu khổ ngày nấy.
- Được, chúng ta trở về.
Lý Lão Huyền gọi tất cả tiêu sư trong rừng lại, Lâm Ngọc Phỉ lập tức dùng vải trắng quấn Vạn Niên Lão Sâm lại cẩn thận, cất vào trong người.
Đoàn người cao hứng trở về, Lý Lão Huyền nhìn thấy Lâm Ngọc Phỉ tụt lại phía sau, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, Bắc Địa Tiêu Vương thầm thở dài. Y đã ngoài bốn mươi, làm sao không hiểu chuyện nhi nữ tình trường như vậy. Nhưng vị thần tiên kia cùng Lâm tiểu thư căn bản không phải là người trong cùng thế giới, kết quả như hiện tại thật ra là tốt nhất.
Đội ngũ mới vừa đi được nửa dặm đường, trên bầu trời bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong cuồn cuộn. Chỉ trong thoáng chốc tuyết rơi như lông ngỗng trắng xóa đầy trời, ngoài vài chục trượng cũng không thấy rõ bóng dáng.
Mọi người cố gắng chịu đựng gió tuyết tiến lên, chợt thấy trong gió tuyết, một đạo linh quang bén nhọn gào thét mà đến. Đến trước mặt mọi người cách chừng ba mươi trượng đáp xuống đất ầm một tiếng. Sau đó dường như không thu thế kịp, linh quang vẫn tiếp tục chạy về phía trước, tạo ra một cái rãnh thật sâu trên mặt đất. Mọi người thấy vậy hồn phi phách tán, rốt cục linh quang kia ầm một tiếng dừng lại.
Linh quang tiêu tan, Đỗ Tuấn sải bước đi ra, không nói nửa lời, nắm lấy tay Lâm Ngọc Phỉ kéo nàng sang bên.
Thần sắc Lâm Ngọc Phỉ buồn bã vô cùng, cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình. Đôi chân thanh tú khả ái của nàng hôm nay mang một đôi giày da to tướng thô kệch, trên mũi giày đọng một lớp tuyết. Nàng chà xát hai mũi giày vào nhau, gỡ lớp tuyết đọng ra.
- Ngươi còn trở lại làm gì?
Đỗ Tuấn thở ra một hơi thật dài:
- Ta về đây là muốn nói vài lời. Nếu ta không nói, ta lo rằng mấy trăm năm sau ta cũng sẽ hối hận.
Lâm Ngọc Phi vừa nghe câu “mấy trăm năm sau”, nhất thời nhớ tới chênh lệch thân phận khổng lồ giữa hai người, lại tuôn trào đôi dòng lệ.
- Nếu ta không nói, ta lo rằng nàng cũng sẽ hối hận cả đời.
Lâm Ngọc Phi sửng sốt ngẩng đầu lên, da thịt mỹ nhân trắng như tuyết, có thể sánh ngang với cả vùng tuyết nơi này. Lúc này nàng mắt lệ đầm đìa, vừa yếu ớt vừa xinh đẹp.
- Nàng... Nàng có muốn đi theo ta không?
Lâm Ngọc Phi nghe vậy sững sờ, hai mắt nàng dâng lên một tầng sương mù từ lúc nào không hay không biết.
Đỗ Tuấn nắm tay nàng lên, nói:
- Không cần trả lời ta ngay tức khắc, trong nhà nàng còn có cha già bệnh nặng, về trước chữa bệnh cho cha đi. Tối đa ba tháng ta sẽ tới tìm nàng, hãy chờ ta!
Đỗ Tuấn không trì hoãn lâu, sau khi nói xong siết chặt tay Lâm Ngọc Phỉ một cái, bùng lên một đạo linh quang, phá không mà đi.
Trên mặt tuyết trắng xóa vẫn còn lại dấu vết cho biết Đỗ Tuấn đã từng tới, còn có người ngọc Lâm Ngọc Phỉ trong băng tuyết.
Vũ La thấy Đỗ Tuấn trở lại, gật đầu nói:
- Nói hết chưa?
Dường như Đỗ Tuấn cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều:
- Đã nói xong.
Vũ La cũng không hỏi kết quả:
- Tốt, chúng ta đi.
Vách núi theo lời Môn chủ cổ Sơn môn thật ra là một vách băng cao gần sáu trăm trượng, hết sức khổng lồ, bị một lớp băng rất dày bao phủ.
Cũng không biết lớp băng này đã đóng ở đó bao lâu, trong suốt giống như pha lê. Liếc mắt nhìn qua, có thể thấy được rõ ràng vân nham thạch bên dưới lớp băng.
- Đại nhân, ngài xem.
Môn chủ Cổ Sơn môn tung mình bay tới một góc của vách núi, chỉ xuống đất.
Trên mặt đất cũng kết một lớp hàn băng thật dầy, giữa lớp băng đông cứng vài chục côn trùng kỳ lạ to bằng ngón tay cái.
Vũ La nhìn thoáng qua, không khỏi biến sắc.
Đỗ Tuấn và Phòng Thu Thanh bên cạnh vội vàng hỏi:
- Đại nhân, có phải không?
Vũ La không đáp, mà trước tiên nói với Môn chủ cổ Sơn môn:
- Tốt, đa tạ ngươi, ngươi yên tâm trở về đi thôi, ta bảo đảm cổ Sơn môn bình yên vô sự. Môn chủ Cổ Sơn môn dập đầu lạy tạ, vội vã rời đi, lúc này Vũ La mới gật đầu nói:
- Quả thật là Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ.
Sắc mặt hai người lập tức trở nên khó coi:
- Nói như vậy thật là ma đầu kia sao?
- Xem ra lần này lại bị ma đầu kia chạy thoát.
- Đám phế vật Cổ Sơn môn này, thành sự không đủ, bại sự có thừa!
Hai người cũng cực kỳ căm giận, Ám Vệ có rất nhiều hồ sơ bí mật, ghi chép rất nhiều tin tình báo bí mật mà người bình thường không biết. Ma đầu tàn sát bừa bãi Trung Châu, liên tục tiêu diệt mấy mười môn phái, thủ đoạn tàn nhẫn làm người ta giận sôi. Trong hồ sơ ghi chép cực kỳ cặn kẽ, rất nhiều chi tiết các tu sĩ thông thường Trung Châu không biết. Nhưng hai người thân là Ám Vệ Phó Bách Hộ, có quyền lật xem những tài liệu này.
Ma đầu chạy thoát, hai người cũng nổi nóng.
Phòng Thu Thanh nhướng mày:
- Kỳ quái thật, mặc dù ma đầu bị thương, nhưng một cổ Sơn môn đối với y cũng chẳng là gì. Đối với ma đầu, đám đệ tử cổ Sơn môn cũng là vật đại bổ, vì sao y lại bỏ qua cho bọn họ như vậy?
Y nói như vậy, Đỗ Tuấn cũng cảm thấy kỳ quái.
Dường như Vũ La đã sớm nghĩ tới điểm này, bình thản nói:
- Bởi vì đó không phải là ma đầu kia.
- Ặc...
Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh vô cùng nghi hoặc, không hiểu chuyện gì:
- Đại nhân, không phải ngài nói đây chính là Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ sao?
Sắc mặt Vũ La giãn ra không ít, giải thích cho hai người:
- Đây thật là Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, tuy nhiên chúng không phải là Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ của ma đầu kia.
Hắn giơ chưởng lên, nhẹ nhàng nhấn một cái vào mặt băng, Kỳ Lân Thần Hỏa phát động, vừa khéo hòa tan lớp băng mà không làm thương tổn tới thi thể mấy chục Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ bên dưới.