Tiên Tuyệt

Chương 671: Chín vòng Thần Hỏa (Trung)

Lão tới bên ngoài vòng sáng cũng không dám tỏ ra tự đại. Từ mi tâm lão trào ra một cỗ linh quang màu vàng nhạt, ngưng tụ bên ngoài thân thể thành một cái kén ánh sáng.

Sau đó giữa tiếng kinh hô thất thanh của mọi người, lão ung dung tiến vào vòng sáng thứ nhất.

- Không thể khinh thường!

- Lão đầu tử rõ ràng là muốn chết...

Nhưng bất quá chỉ mười mấy lần hô hấp, Xiêm trưởng lão đã vượt qua thành công vòng sáng thứ nhất.

Trên kén ánh sáng hộ thân xung quanh người lão vẫn còn bừng cháy ngọn lửa màu vàng nhạt.

Lão quay đầu lại cười nhìn mọi người đang trợn mắt há mồm, nhưng nhìn thấy Vũ La vẫn đứng yên không nhúc nhích, lập tức không cười nổi nữa.

Vũ La hiểu ý của lão, càng thêm đắc ý, cười ha hả nói:

- Lão nhân gia, vì sao đến lúc này ngài lại thiếu kiên nhẫn như vậy?

Xiêm trưởng lão thầm nghĩ là bị ngươi chọc tức chứ còn gì. Lão hừ lạnh một tiếng, vẫn bằng vào kén ánh sáng của mình xông vào vòng sáng thứ hai.

Vòng sáng thứ hai cũng không tạo thành uy hiếp gì đối với Xiêm trưởng lão, lão thuận lợi ung dung tiến vào vòng sáng thứ ba.

Lần này lúc lão nhân gia xông ra có vẻ đỏ mặt tía tai, hai tay vỗ vào nhau mấy cái, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa bên ngoài kén ánh sáng.

Lão đầu tử nhìn vòng sáng thứ tư một chút, chợt đưa tay lên vuốt vuốt mắt phải.

Trong đồng tử mắt phải của lão bay ra một điểm linh quang, bay đến trên đầu hóa thành một chiếc chuông nhỏ tinh xảo. Chuông nhỏ khẽ rung, thanh âm trong trẻo, liên tiếp chín đạo âm ba hình tròn rơi xuống, bao phủ lấy thân thể Xiêm trưởng lão.

Bằng vào chuông nhỏ này, Xiêm trưởng lão lại một hơi xông qua hai vòng sáng. Nhưng càng đi về phía sau, uy lực ngọn lửa bên trong vòng sáng càng cường hãn, Xiêm trưởng lão cũng cảm thấy cật lực.

Lão lại vuốt vuốt mắt trái của mình, trong đồng tử mắt trái bay ra một chiếc nhẫn nho nhỏ. Sau khi lão đeo chiếc nhẫn vào tay, lập tức một lớp hào quang màu bạc bao kín thân thể, giống như vừa mặc vào một chiếc áo bạc.

Vũ La ở bên ngoài nhìn thấy lẩm bẩm:

- Trên người lão già này quả thật rất nhiều đồng nát sắt vụn...

Lần này lão vừa vượt qua một vòng sáng.

Đến lúc này Xiêm trưởng lão đã vượt qua sáu vòng sáng, càng ngày càng tới gần núi Ngọc Tủy cùng lá thuẫn kia.

Ngọc Cửu Long khẽ tươi cười, có vẻ vô cùng kỳ vọng vào Xiêm trưởng lão. Tuy rằng lá thuẫn kia cùng núi Ngọc Tủy cũng không phải là mục tiêu trong chuyến đi này của bọn họ, nhưng nếu có thể lấy được vào tay cũng là những thứ rất có giá trị.


Không cần nhắc tới lá thuẫn nhất định hết sức bất phàm, ngay cả núi Ngọc Tủy kia cũng có thể giải quyết món nợ trước mắt của y và Xiêm trưởng lão, không cần phải về nhà cho thêm mất mặt.

Sắc mặt Lý Kình Thương có vẻ khó coi, lần đầu tiên Xiêm trưởng lão hiển lộ thực lực đã làm cho lão giật mình kinh hãi, vì vượt ra ra khỏi dự đoán trước đây của lão. Hiện tại xem ra, phe mình ngoại trừ người đông thế mạnh ra, không còn một ưu thế nào khác.

Mà người đông thế mạnh, có ý nghĩa là sau khi ra ngoài nhiều người chia sẽ ít đi. Vốn kế hoạch trước kia của Lý Kình Thương là để cho tiêu hao một ít nhân thủ trong Tiên mộ, để gia tăng phần chia của mỗi người.

Nhưng hiện tại lão lại không thể không thay đổi kế hoạch, phải bảo đảm ưu thế tồn tại duy nhất của mình.

Xiêm trưởng lão điều tức một hồi, sau đó mới xông vào vòng sáng thứ bảy.

Nhưng lần này, kỳ tích lại không xuất hiện, chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy tiếng Xiêm trưởng lão gầm lên giận dữ, lui thật nhanh ra ngoài. Sau đó lão phủi y phục một trận, dập tắt ngọn lửa trên người.

Xiêm trưởng lão thối lui ra ngoài, sắc mặt có chút khó coi đứng bên cạnh Ngọc Cửu Long, không nói một lời. Đám Ma tu nhìn núi Ngọc Tủy cùng lá thuẫn kia hết sức thèm thuồng, nhưng không có cách nào tiến vào. Có vài người thấy Vũ La vẫn chưa xuất thủ, bèn hỏi bằng giọng kỳ quái:

- Vì sao Vũ Đại nhân vẫn chưa xuất thủ vậy?

- Không dám ra tay hay sao?

- Hắn rất là khôn khéo, sợ tự mình ra tay cũng bị mất mặt, cho nên quyết định ra vẻ thâm trầm, giả vờ giả vịt.

Vũ La thoáng động linh cơ, xoay người nói với đám Ma tu:

- Các vị, chi bằng chúng ta đánh cuộc với nhau đi. Ta biết các ngươi cũng không còn tiền, cho nên đánh cuộc vui là chính, muốn đặt ít nhiều gì cũng được.

Câu “Ta biết các ngươi cũng không còn tiền”, thêm vào câu lúc trước “Cũng không cần nhiều, chỉ cần năm trăm vạn Ngọc Tủy” nhất thời khiến cho đám Ma tu cảm thấy vô cùng tự ái.

Mấy tên Ma tu nhảy dựng lên, giơ tay tìm trong không gian trữ vật của mình:

- Ta đánh cuộc với ngươi.

Ma tu tính tình thẳng thắn, vốn đã cảm thấy gai mắt Vũ La từ sớm, nhưng vì không đánh lại hắn, chỉ có thể châm chọc mắng xéo vài câu. Hiện tại có cơ hội có thể đánh bại Vũ La bằng đánh cuộc, tự nhiên sẽ không ai bỏ qua.

Chỉ là bọn chúng quên mất một điểm, vốn là chúng khích Vũ La xông qua vòng sáng, kết quả hiện tại trở thành Vũ La khích bọn chúng đặt cược.

- Ta đặt một trăm năm mươi vạn Ngọc Tủy, đánh cuộc ngươi không qua được!

- Ta đặt tám mươi vạn, ngươi chắc chắn không qua được.

- Nếu ngươi có thể đi qua coi như ta thua, một trăm hai mươi vạn!

Rất nhanh trước người Vũ La là mười mấy chiếc nhẫn trữ vật, tổng số đạt đến một ngàn tám trăm vạn Ngọc Tủy.


Lý Kinh Thương vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cho đến khi tất cả mọi người đặt tiền xong, lão mới đột ngột thốt ra một câu:

- Tiền đặt cược nhiều như vậy, không biết nếu Vũ Đại nhân thua, có đủ năng lực chung chăng?

Đám Ma tu lập tức nhao nhao:

- Đúng vậy, nhiều tiền như vậy, vạn nhất ngươi thua không có tiền chung cho chúng ta thì làm sao?

Vũ La cười lạnh, còn chưa kịp xuất thủ, Cốc Mục Thanh đã ném chiếc nhẫn trữ vật của mình cho Lý Kình Thương. Lý Kình Thương mở ra nhìn thấy, hít sâu một hơi khí lạnh, ngoan ngoãn trả lại cho Cốc Mục Thanh.

Vốn lão muốn chơi Vũ La một vố, không ngờ bị chấn nhiếp một phen.

Thấy vẻ mặt của Lý Kình Thương, đám Ma tu lập tức hiểu rõ chuyện gì, cũng không dám ồn ào nữa, chỉ thúc giục Vũ La động thủ.

Vũ La cảm thấy phơi phới trong lòng, nương tử ta quả nhiên ủng hộ ta.

Hắn nhìn mọi người vung tay lên, sau đó đi về phía vòng sáng. Hắn sải bước rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã đến bên cạnh vòng sáng, nhưng hắn không có vẻ gì là dừng lại phóng xuất pháp bảo hay pháp thuật hộ thân, cứ như vậy đi thẳng vào trong vòng sáng.

- Tên này muốn chết!

Đám Ma tu nháy mắt bùng nổ:

- Bất quá không sao cả, hắn chết đi rồi chúng ta sẽ thắng, chắc chắn kiếm chác được khoản này.

- Tên này chắc não bị nước vào, không ngờ rằng dám tiến vào như vậy, thật không ngờ có người tự đi tìm đường chết...

Đám Ma tu có vẻ hả hê, người phe Chính đạo cũng trợn mắt há mồm.

Vòng sáng kia cường hãn tới mức nào, pháp bảo phòng ngự cấp thấp một chút chưa chắc có thể ngăn cản được, nhưng Vũ La không hề chuẩn bị, dùng nhục thân trần trụi tiến vào.

Nhưng trong lúc đám Ma tu nhận định Vũ La hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Vũ La đã nhanh chóng ra khỏi bên kia vòng sáng thứ nhất.

Toàn trường yên lặng như tờ, bao gồm cả Xiêm trưởng lão cùng Lý Kình Thương cũng trợn mắt há mồm.

Trên người Vũ La vẫn còn bùng cháy ngọn lửa màu vàng nhạt. Hắn tiện tay vỗ vài cái, dập tắt ngọn lửa, sau đó không hề ngừng lại một chút nào, vẫn bằng vào tấm thân xương thịt của mình xông vào vòng sáng thứ hai.

Vòng sáng thứ ba...

Vòng sáng thứ tư...

Vòng sáng thứ năm...

Vòng sáng thứ sáu...

Vòng sáng thứ bảy...

Vòng sáng thứ tám!

Mãi tới bên ngoài vòng sáng thứ chín, Vũ La mới hơi dừng lại một chút. Lúc này ngọn lửa cháy trên người hắn đã hết sức nồng đậm, mặc cho hắn dập thế nào cũng không chịu tắt.

Đám Ma tu thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, rốt cục tiểu tử này cũng không chịu được nữa rồi. Chúng ta dùng pháp bảo cũng không qua được, nếu tiểu tử này thật sự bằng vào tấm thân xương thịt xông qua cả chín vòng sáng, không phải là khiến cho người ta tức chết hay sao?

Nhưng Vũ La cũng chỉ khẽ cau mày, bên trong thân thể hắn thình lình trào ra một luồng hào quang màu vàng sẫm, nháy mắt đã dập tắt ngọn lửa kia. Sau đó hắn khẽ cúi đầu, xông ào vào trong vòng sáng thứ chín.

Vù...