Một người lửa từ trong vòng sáng thứ chín xông ra ngoài.
Vòng sáng thứ chín có màu vàng, lúc Vũ La xông ra, toàn thân hắn cũng bừng bừng ngọn lửa màu vàng chói rực. Ngọn lửa kia làm cho người ta có cảm giác, cho dù là một khối sắt cứng cũng sẽ nhanh chóng bị nung chảy thành nước thép.
Nhưng Vũ La vẫn không thèm để ý, trên hai tay hiện lên hào quang màu vàng sẫm nồng đậm, tiện tay dập trên người vài cái đã dập tắt được ngọn lửa.
Vũ La xoay người lại, nhìn đám Ma tu lúc này đang xòe tay ra trợn mắt há mồm. Trên tay bọn chúng là tiền đánh cuộc khi nãy, mười mấy chiếc nhẫn trữ vật.
Vũ La nở một nụ cười:
- Ta đã qua được rồi, trận đánh cuộc này là ta thắng, đa tạ các vị giúp đỡ, ha ha ha!
Tổn thất mà Xiêm trưởng lão lấy đi của hắn lúc trước, lúc này đã lấy lại được.
Vũ La thu những chiếc nhẫn trữ vật kia, chép chép miệng ra chiều tiếc nuối, chỉ vào Lý Kình Thương nói:
- Lý Sơn chủ, lão quả thật hẹp hòi, vắt cổ chảy ra nước, ta đây nhớ kỹ.
Mọi người có mặt tại trường không ai lên tiếng đáp lời hắn. Trong đáy lòng mọi người ai nấy đều cảm thấy như mình vừa rơi xuống hố băng. Ngọn lửa này có uy lực thế nào, từng người bọn họ, kể cả Xiêm trưởng lão đều đã thử qua. Cho dù là Xiêm trưởng lão đã thi triển hết tất cả các thủ đoạn của mình, cũng chỉ xông qua được sáu vòng sáng. Nhưng Vũ La lại bằng vào tấm thân xương thịt vượt qua được chín vòng sáng, chuyện này quả thật vô cùng đáng sợ, quả thật chính là yêu nghiệt, hoàn toàn không thể dùng từ “người” để mà miêu tả.
Lúc này những Ma tu nãy sinh ý xấu cũng cảm thấy sợ hãi, không ai dám nói thêm lời nào.
Trên mặt Cốc Mục Thanh ửng lên một vầng mây đỏ, xa xa nhìn Vũ La, ánh mắt rực lên muôn màu muôn vẻ.
Chu Cẩn vung mạnh ngọc thủ của mình:
- Hắc hắc, nam nhân phải chấn nhiếp mọi người như vậy mới phải! Lão nương ta đời này là không có hy vọng làm một nam nhân như vậy, cũng may ta đã tìm được nam nhân như vậy...
Cốc Mục Thanh nhìn nàng một cái, lặng lẽ không tiếng động lui sang bên, cách xa Chu Cẩn một chút.
Phía trước Vũ La chính là núi Ngọc Tủy, đứng ở đây nhìn sang mới cảm nhận được hiệu quả chấn động của nó. Ngọc Tủy trân quý tới mức nào, không cần nói cũng biết, cho dù là tu sĩ Ngũ Phương giới giàu có nhất e rằng cũng chưa từng thấy qua Ngọc Tủy chồng chất thành núi như vậy.
Mà bây giờ, Ngọc Tủy như núi không còn là cách nói khoa trương nữa, mà là thực tế.
Ngọn núi Ngọc Tủy này cao sáu trăm trượng, khổng lồ kinh người. Vũ La đứng ở chỗ này, có thể cảm giác được rõ ràng bên trong ngọn núi Ngọc Tủy này ấn chứa lực lượng hùng mạnh kinh khủng.
Hắn không vội vàng thu lấy ngọn núi Ngọc Tủy, mà nhìn lá thuẫn đơn giản nằm trên đỉnh núi. Hắn không sử dụng bất kỳ pháp thuật nào, mà chỉ bằng vào hai chân mình đi tới từng bước. Ngọn núi Ngọc Tủy vô cùng bóng loáng trơn tuột, nhưng Vũ La leo lên trên không tốn chút sức lực nào. Độ cao sáu trăm trượng không mất bao nhiêu thời gian đã lên tới đỉnh.
Vũ La đứng trước tế đàn, nhìn lá thuẫn này chăm chú.
Đường kính lá thuẫn có chừng hai thước, mặt ngoài có hình vòng cung, trung tâm nhô ra một khối bán cầu to như đầu quyền. Quay xung quanh khối bán cầu này là ba tầng hoa văn có hình hoa sen, tầng hoa văn ngoài cùng cũng là mép thuẫn.
Mặc dù còn cách lá thuẫn gần như thế, Vũ La vẫn không cảm nhận được bên trong lá thuẫn này có bất kỳ dao động lực lượng nào. Thậm chí nếu như nhắm mắt lại, dùng nguyên hồn cảm nhận, chưa chắc có thể phát hiện nơi này có một lá thuẫn.
Mặt ngoài lá thuẫn hiện ra đầy rỉsắt loang lổ màu đỏ sẫm, giống như một lá thuẫn bình thường vốn nên ngủ say cùng hài cốt chiến binh ở chiến trường.
Vũ La có chút hưng phấn nhìn lá thuẫn này, bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, nhìn Mạnh Liên Ân ở xa xa.
Mạnh Liên Ân phát hiện Vũ La nhìn về phía mình, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Vũ La đã tiện tay phất một cái, lá thuẫn mà ai nấy thèm nhỏ dãi này vù một tiếng bay từ trên tế đàn xuống, xuyên qua chín vòng sáng không trở ngại chút nào, bắn thẳng về phía Mạnh Liên Ân.
A...
Mọi người kinh hô thất thanh một trận, không ít người mơ tưởng xông lên nửa đường chặn lại, chợt nghe thanh âm Vũ La giống như kiếm sắc đâm tới:
- Kẻ nào dám ra tay, Vũ mỗ tuyệt không dung thứ!
Đám Ma tu chưa bao giờ để ý tới uy hiếp, bọn chúng luôn luôn thở phụng ích lợi là trên. Mà giá trị của lá thuẫn này tuyệt đối đủ cho bọn chúng liều mình đánh cược một lần.
Nhưng biểu hiện của Vũ La vừa rồi quá mức kinh người, đám Ma tu còn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ. Vì vậy nghe tiếng quát của Vũ La, bọn chúng không tự chủ được dừng lại một chút. Chỉ trong khoảnh khắc này, thời cơ trôi qua rồi biến mất, lá thuẫn kia bay vù tới trước mặt Mạnh Liên Ân.
Mạnh Liên Ân chỉ là theo bản năng giơ tay ra đón.
Xèo...
Lá thuẫn giống như một khối sắt nung đỏ, đốt cháy da thịt y.
Mạnh Liên Ẩn hừ một tiếng, khẽ cau mày, nhưng vẫn vững vàng cầm chắc lá thuẫn, không chịu buông tay.
Vũ La cười ha hả, bay vút lên không, mở Thiên Phủ Chi Quốc của mình ra, bao phủ cả ngọn núi Ngọc Tủy vào trong. Chỉ trong thoáng chốc, Thiên Phù Chi Quốc đóng lại, cũng không thấy bóng dáng ngọn núi Ngọc Tủy kia đâu nữa.
Vũ La bay xuyên qua vòng sáng trở lại, ánh mắt đám Ma tu nhìn hắn từ sợ hãi đơn thuần đã pha lẫn vẻ ganh tị không ít.
Xiêm trưởng lão cùng Ngọc Cửu Long tiếc nuối đứng ở một bên, nhưng không lên tiếng.
Đám Ma tu bên cạnh xì xầm bàn tán một hồi, chỉ chốc lát sau Lý Kình Thương đi tới, nhìn Vũ La ôm quyền nói:
- Vũ Đại nhân.
Vũ La lạnh nhạt nói:
- Lý Sơn chủ có việc gì?
Lý Kình Thương nói:
- Vũ Đại nhân, quy củ Tu Chân Giới, kẻ có mặt có phần. Chúng ta không dám đòi lá thuẫn kia, nhưng phải chăng là nên chia cho chúng ta một phần của ngọn núi Ngọc Tủy kia?
Vũ La nhìn đám Ma tu kia một cái, hỏi ngược lại một câu:
- Vì sao vậy?
- Đây là quy củ...
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Bất kể là ngọn núi Ngọc Tủy hay lá thuẫn kia cũng là do ta lấy được, các ngươi không đóng góp chút gì, tại sao phải chia cho các ngươi?
- Bất quá ta cũng không phải là không thông nhân tình, ta đi ra ngoài trước mà không phá vỡ chín vòng sáng này, chính là muốn thương lượng cùng các ngươi một chút, sẽ không để cho các ngươi tay không mà về.
- Vòng sáng ư?
Lý Kinh Thương quay đầu lại nhìn qua chín vòng sáng kia.
- Chín vòng sáng này bất kể là ngọn lửa bên trong hay tài liệu bố trí nên trận pháp, tất cả đều là cực kỳ trân quý, các ngươi có thể phá vỡ chúng.
Lý Kinh Thương thầm mắng trong lòng: Ngươi nói thật nhẹ nhàng, làm sao phá?
- Vũ Đại nhân, có lẽ trận pháp này nằm ở trung tâm những vòng sáng kia...
Lý Kình Thương hỏi.
- Đúng vậy.
Vũ La nói:
- Nếu như các ngươi có thể phá vỡ, tất cả bảo bối trong đó cũng thuộc về các ngươi, ta bảo đảm phe Chính đạo chúng ta không lấy một xu.
Lý Kình Thương hừ một tiếng:
- Vũ Đại nhân cần gì như thế? Không ngại nói thẳng, ngươi động thủ phá vỡ những trận pháp này, sẽ định chia cho chúng ta bao nhiêu?
Vũ La khẽ mỉm cười:
- Ba vòng ngoài cùng thuộc về các ngươi.
Hai người nói chuyện với nhau, tất cả mọi người xung quanh nghe rất rõ ràng. Đám Ma tu lập tức ầm ĩ lên:
- Ba vòng ư, quá ít, không được, tuyệt đối không được.
- Ngươi đã được nhiều như vậy, những thứ lấy được sau khi phá những vòng sáng này, tất cả đều thuộc về chúng ta.
- Không sai, trong những vòng sáng này có thể có được bao nhiêu, như vậy chúng ta đã là hết sức thiệt thòi.
Lý Kình Thương dang rộng hai tay:
- Vũ Đại nhân, ngươi cũng thấy đó, ba vòng sáng đúng là quá ít.
Vũ La bất động thanh sắc:
- Vậy các ngươi muốn bao nhiêu?
- Đã nói tất cả đều thuộc về chúng ta...
- Câm miệng!
Lý Kình Thương giận dữ quát to, trấn áp đám Ma tu, sau đó xoay người lại giơ tay ra với Vũ La:
- Sáu vòng!
- Ba vòng bên ngoài thuộc về các ngươi, sáu vòng bên trong thuộc về chúng ta.