Tiên Tuyệt

Chương 572: Bôn Quỷ sơn (Trung)

Vũ La tỏ ra không có chuyện gì:

- Không phải là trong Bôn Quỷ sơn có truyền thuyết về Bách Quỷ di bảo ư? Chúng ta giương Đông kích Tây, chuẩn bị một Bách Quỷ di bảo giả, dẫn dụ Quỷ Lệ Danh tới, sau đó chúng ta nhân cơ hội chạy đi theo hướng khác.

Dường như Vũ La đã có tính toán sẵn từ trước:

- Chúng ta chuẩn bị một bảo tàng giả ở phía Bắc, sau đó xông ra ngoài theo phía Nam. Quỷ Lệ Danh nhất định đuổi theo phía Nam, lúc ấy chúng ta quay lại phía Bắc, là có thể dễ dàng bỏ rơi y.

- Nhưng làm sao làm giả Bách Quỷ di bảo?

Chu Hoành ngơ ngác hỏi một câu.

Vũ La cười, chỉ vào Hướng Cuồng Ngôn:

- Ngươi hỏi lão đi.

Hướng Cuồng Ngôn hai mắt trợn trắng:

- Quen biết ngươi coi như ta xui xẻo tám đời...

Vũ La thúc giục:

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, còn có mấy đạo linh phù nhất phẩm, lão mau mau lấy ra đi.

Hướng Cuồng Ngôn theo bản năng che nhẫn trữ vật của mình:

- Nếu lấy ra hết, ta đây lấy cái gì phòng thân?

Vũ La cười hì hì:

- Dù sao cũng là vật của lão, đến lúc cần chỉ cần triệu hồi là có thể bay trở về rồi. Không chuẩn bị nhiều một chút, Quỷ Lệ Danh làm sao chịu mắc bẫy?

Vu Thiên Thọ bên cạnh đảo mắt hai vòng, lập tức chủ động nói:

- Ta còn có hai món pháp bảo nhất phẩm thượng luyện chế trước kia, cũng cống hiến luôn.

Hướng Cuồng Ngôn tức tối không ít:

- Vu Thiên Thọ, lúc này lão muốn biểu hiện cái gì?

Vu Thiên Thọ cười hắc hắc, trong lòng tự nhủ nếu ta không nắm cơ hội biểu hiện, lúc nào mới có thể được sư tôn truyền y bát?

Lư Niệm Vũ lớn tuổi da mặt mỏng, móc ra bốn viên linh đan:

- Đây là bốn viên linh đan nhất phẩm thượng, ta cũng đóng góp vào.

Vũ La cười ha hả một tiếng:

- Hướng Cuồng Ngôn, vậy phải xem lão rồi.


Hướng Cuồng Ngôn bất đắc dĩ, trợn trắng mắt liên hồi, lấy trong không gian trữ vật của mình ra một đạo linh phù nhất phẩm thượng. Vũ La vẫn không từ bỏ ý đồ, nhìn lão chậm chằm. Hướng Cuồng Ngôn lại liếc mắt lần nữa, lại lấy ra một đạo linh phù nhất phẩm thượng.

Kết quả Vũ La vẫn nhìn ằm chằm lão.

Hướng Cuồng Ngôn lấy ra hết đạo này tới đạo khác, liên tục lấy ra chín đạo linh phù nhất phẩm thượng.

Bọn Chu Thanh Giang thấy vậy hít sâu một hơi khí lạnh, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ:

- Quả nhiên là Nam Hoang đệ nhất phù sư, giàu nứt đố đổ vách. Ta muốn làm giặc cướp, không đánh cướp lão sẽ tốn thương thiên lý.

Hướng Cuồng Ngôn hừ lạnh một tiếng, tức tối vô cùng.

Vũ La nhìn nhìn một chút:

- Được rồi, chín đạo cũng đã đủ, số còn lại lão cứ việc cất đi.

- Lão còn nữa ư?

Mọi người lại càng ghen tỵ, Vũ La cười hắc hắc:

- Nam Hoang đệ nhất phù sư, các ngươi cho rằng lão chỉ có chút của cải thôi sao, chẳng qua là lão hẹp hòi mà thôi.

Chu Thanh Giang thở dài một tiếng:

- Năm đó ta tới chỗ Vinh Vĩ Hãn Đại sư cầu xin một đạo linh phù nhất phẩm, lão tìm đủ mọi cách từ chối. Ta đường đường Chung Nam sơn Đại Trưởng lão, phải xuống nước cầu xin, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống vái lạy, lão cũng không chịu luyện chế cho một đạo. Chỉ nói là luyện chế linh phù nhất phẩm khó có thể bảo đảm thành công, có thể gặp mà không thể cầu, còn phải xem duyên phận của ta.

Nhớ lại đau khổ lần ấy, Chu Thanh Giang hung hăng trừng mắt nhìn Hướng Cuồng Ngôn:

- Thì ra là linh phù nhất phẩm đối với các ngươi bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi, lão già Vinh Vĩ Hãn này lừa ta thật là thê thảm.

Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra oan ức:

- Đó là lão ta, lão nhìn ta như vậy làm gì?

Thật ra Vũ La hiểu rất rõ ràng, đối với Hướng Cuồng Ngôn, linh phù nhất phẩm cũng là một tác phẩm kiệt xuất. Giống như Vu Thiên Thọ, tác phẩm kiệt xuất đối với bọn lão cũng giống như con đẻ của mình, không ai nỡ đưa ra.

Nếu Hướng Cuồng Ngôn muốn cho, lão đã mở miệng từ sớm.

Chín đạo linh phù nhất phẩm, hai món pháp bảo nhất phẩm thượng, bốn viên linh đan nhất phẩm, đây tuyệt đối là “bảo tàng” rất có phân lượng. Cho dù là Cửu Đại Thiên Môn đào được bảo tàng như vậy, nửa đêm nằm mơ cũng sẽ cười, Quỷ Lệ Danh chắc chắn sẽ động tâm.

Bất quá bảo tàng này vẫn còn thiếu một thứ.

Vũ La tùy ý lấy ra một chiếc hộp ngọc, chọn lấy linh văn cổ xưa khó hiểu nhất vẽ vài đạo lên đó, sau đó gom hộp ngọc này cùng với những thứ kia lại, chuẩn bị tìm một chỗ chôn xuống.

Hộp ngọc này dùng để giả mạo Bách Quỷ Bôn Tiên Quyết.

Đi thẳng về phía Bắc, bọn họ cẩn thận tránh được mấy tiểu đội tuần tra, sau đó tìm một ngọn núi, trên sườn núi trên có một động nhỏ không có gì là nổi bật, nhét “bảo tàng” vào.

Đi vào động chỉ có hai người Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn, rốt cục có cơ hội gặp riêng với nhau, Hướng Cuồng Ngôn thở dài hỏi:


- Lần này ngươi thật sự không có ý bỏ qua cho Quỷ Lệ Danh ư?

Vũ La cười lạnh:

- Thông đạo kia dẫn thẳng tới Nam Hoang, hơn nữa lối ra nằm ở Bôn Quỷ sơn, lão không cho rằng đây là bàn tay lão Thiên đưa đẩy ư?

Hướng Cuồng Ngôn yên lặng gật đầu:

- Được rồi, bất kể ngươi có quyết định gì, ta đều ủng hộ ngươi.

Hai người chui ra hội họp cùng mọi người, Vũ La dặn dò trước một câu:

- Tất cả mọi người áp chế lực lượng của mình xuống, đừng để người khác nhìn ra manh mối.

Thật ra thì không cần nói chuyện này, mọi người cũng có thể nghĩ ra được.

Chu Hoành thấy mọi người hạ thấp thực lực xuống, chỉ duy trì ở cảnh giới Cửu Cung, hiện tại y trở thành có tu vi cao nhất trong mọi người.

Chu Hoành cảm thấy thú vị, cười ha hả một tiếng, trên bầu trời bỗng nhiên có một luồng hồng vân bay tới vô cùng nhanh chóng, có người ở trên quát mắng:

- Người phương nào tự tiện xông vào lãnh địa Đế Quân, mau mau quỳ xuống, bó tay chịu trói!

Vũ La muốn diễn cho trọn vẹn, lập tức kêu lớn:

- Bị phát hiện rồi, chạy mau!

Mọi người giải tán lập tức, mạnh ai nấy chạy theo phương hướng khác nhau.

- Chạy đi đâu? Bọn chuột nhắt vô tri kia, cho là có thể chạy thoát lòng bàn tay bản tọa được sao!

Bên trong hồng vân, một đạo hồng quang sắc bén bay ra, giữa hồng quang, một chiếc đoản mâu bay vụt mà đến. Vũ La xoay tay lại, một món pháp bảo bay ra, đánh nhau leng keng với đoản mâu kia giữa không trung mười mấy hiệp, hoa lửa bắn tung tóe. Sau đó dần dần chống đỡ hết nổi, rất nhanh thua chạy.

- Muốn chạy ư, không dễ dàng như vậy!

Người nọ quát to một tiếng, đoản mâu đuổi theo với tốc độ cực nhanh, pháp bảo của Vũ La đột nhiên thi triển một chiêu Hồi Mã thương.

Người nọ cười dài:

- Ha ha ha, chỉ là trò vặt vãnh, xem chiêu!

Hào quang lóe sáng trên đoản mâu, đánh bay pháp bảo của Vũ La. Pháp bảo kia trúng đòn nghiêm trọng dường như không chịu khống chế, bay thẳng vào lưng chừng núi, tức thì bảo quang bắn ra tung tóe, chói mắt rực rỡ.

Người trên hồng vân vừa nhìn thấy bảo quang bắn ra, lúc này không thèm đuổi theo bọn Vũ La nữa, quay đầu bay về phía ngọn núi.

Bọn Vũ La bay ra ngoài mười mấy dặm, tập trung lại với nhau. Không bao lâu sau, ai nấy cảm giác được trong Bôn Quỷ sơn có một cỗ khí thế cường hãn phóng vút lên cao, tốc độ cực nhanh bay về phía này. Mọi người nhìn nhau cười một tiếng:

- Thành!

Mọi người quay đầu bay về phía Nam, cỗ khí thế kia bay theo. Mọi người lập tức hạ xuống, tìm một nơi ẩn nấp đi, ai nấy thu liễm khí tức của mình.

Hướng Cuồng Ngôn không nhịn được liếc nhìn Vũ La. Chỉ thấy trong hai mắt Vũ La lóe lên từng tia hàn quang sắc bén như phi kiếm.

Chờ Quỷ Lệ Danh đi qua, mọi người mới đi ra ngoài, tiếp tục bay về phía Nam. Bay vài chục dặm, chợt nghe một giọng giận dữ thóa mạ:

- Một lũ ngu ngốc, còn không mau xuống đây!

Mọi người hết sức bất ngờ, chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao...

Nhưng mọi người nhìn quanh một vòng, vẫn không nhìn thấy đám hồng vân tuần tra Ma Diễm cốc. Đúng lúc này, thanh âm kia lại vang lên:

- Chạy mau xuống đây, nếu để bị phát hiện, tiểu gia cũng sẽ bị các ngươi liên lụy!

Trên mặt đất, một cây đại thụ lay động một trận, vỏ cây khô bong ra, rơi xuống mặt đất hóa thành một người.

Hướng Cuồng Ngôn cùng Vũ La liếc mắt nhìn nhau: Khô Mộc Độn của Công Dương thị!