Tiên Tuyệt

Chương 518: Bắc Cương (Trung)

Trước khi Vũ La tới, ai nấy kêu gào đòi chém đầu Vũ La. Sau khi Vũ La tới, chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng đã tạo ra áp lực cực lớn với Băng Hà khẩu, vết máu ngoài cửa Nam còn chưa lau đi, trên mặt đất còn hẳn một cái rãnh rất sâu, giống như vết thương trong lòng người Băng Hà khẩu.

Trong bốn người, Vũ La tự nhiên ngồi ở trước nhất, Hướng Cuồng Ngôn ngồi phía sau bên trái hắn, Lư Niệm Vũ phía sau bên phải. Vu Thiên Thọ trước kia ở Băng Hà khẩu được cung phụng, lúc này ngồi ở sau cùng.

Vu Thiên Thọ xuất hiện, đối với Băng Hà khẩu tuyệt đối là một chuyện hết sức mỉa mai, nhưng mọi người coi như không nhìn thấy.

Cừu Nhân Hổ nhìn chén rượu bằng sừng tê giác trước mặt, bưng lên định nói vài câu khách sáo. Nhưng nhớ lại kẻ trước mắt là cừu nhân giết con mình, lão nghiến răng một cái, ực một ngụm rượu, không nói nửa lời.

Bọn Vũ La cũng mải mê ăn uống, không nói câu nào.

Lư Niệm Vũ thưởng thức rượu thức ăn trước mặt, nói thật ra những món này làm không tệ, cũng là trù sư của Băng Hà khẩu đã cố công nấu nướng. Nhưng nếu so với chim sẻ nướng của Hướng Cuồng Ngôn, lập tức có thể nhìn ra chênh lệch.

Lư Niệm Vũ ăn được vài miếng bèn thôi, chợt lão nghiêng người kể sát Hướng Cuồng Ngôn, hạ giọng khẽ hỏi:

- Này, theo lão nếu hiện tại chúng ta hỏi Bích Nhãn Tước của chúng, bọn chúng có cho không?

Hướng Cuồng Ngôn suýt nữa phì cười.

Vũ La để chén rượu xuống:

- Được rồi, có chuyện gì cứ nói đi.

Cừu Nhân Hổ vung tay lên, những tướng lĩnh khác thảy đều lui xuống. Lúc này Cừu Nhân Hổ mới nói:

- Có dấu vết cho thấy, năm nay thú triều Bắc Cương sẽ tới sớm một chút. Lúc trước ta từng phái một đội tuần tra vượt qua Băng Hà khẩu tiến lên phía Bắc, nhưng còn chưa chân chính tiến vào Bắc Cương, bọn họ đã tử trận toàn bộ, chỉ có một người trốn về được, sau khi giao cho chúng ta cái này, cũng vì thương thế quá nặng mà chết.

Lão vừa nói vừa lấy bản đồ bằng ngọc ra, bất quá so với lúc Cừu Vạn Thắng đưa cho lão, bản đồ này rách nát hơn nhiều, nhìn qua như vật cổ xưa.

Trên miếng ngọc chợt lóe linh quang, bản đồ hiện lên. So với lúc trước, con đường từ Băng Hà khẩu tới Thiên Các quần sơn càng thêm mơ hồ, Cừu Nhân Hổ đã xóa đi vài địa phương mấu chốt.

Vũ La cũng không nhiều lời, thu lấy miếng ngọc:

- Chúng ta trở về tìm hiểu.


Vũ La sảng khoái như vậy, khiến cho Cừu Nhân Hổ vốn đã chuẩn bị đủ lời giải thích cũng không có đất dụng võ. Trong lúc lão còn đang ngạc nhiên, Vũ La đã đứng dậy dẫn người rời đi.

Chuyện này thuận lợi như vậy khiến cho Cừu Nhân Hổ cảm giác có chút không thật, cũng không giải thích được. Chờ bọn Vũ La đi rồi, Cừu Nhân Hổ lập tức gọi người tới:

- Đi tìm mấy tên đồng tử lúc trước hầu hạ Vu Thiên Thọ tới đây.

Chỉ trong thoáng chốc, vài tên đồng tử mười mấy tuổi đã được người dẫn tới.

- Các ngươi nghĩ cách tới chỗ Vu Thiên Thọ hỏi thăm thử xem, hai người đi chung với Vũ La có thân phận thế nào.

Cừu Nhân Hổ nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không an toàn, vì sao Vũ La tự tin như vậy? Trừ bản thân hắn ra, sợ rằng còn có chỗ dựa, có lẽ chính là hai người cùng đi.

Hơn nữa theo vị trí ngồi mới vừa rồi, Vu Thiên Thọ ngồi ở sau cùng, chẳng lẽ hai người kia có thân phận còn tôn quý hơn Vu Thiên Thọ?

Ban đầu Cừu Nhân Hổ muốn giữ Vu Thiên Thọ lại, cho nên cấp cho lão mấy tên đồng tử, cũng là những hài tử được chọn lựa kỹ càng, thiên tư bất phàm, vô cùng thông tuệ.

Quả thật Vu Thiên Thọ cũng thích chúng. Trên thực tế nếu không xảy ra chuyện Vũ La, Vu Thiên Thọ cũng đã định chọn một trong những tên đồng tử này thu làm đồ đệ.

Vì vậy những đồng tử này đến đây hỏi thăm tin tức, Vu Thiên Thọ muốn nói cho chúng biết, lại lo rằng Vũ La không thích.

Vũ La cũng rất thoải mái, để cho Vu Thiên Thọ nói thật hết thảy.

Sau khi nghe đồng tử trở về nói lại, Cừu Nhân Hổ hít sâu một hơi, đến lúc này, lão cũng không dám có lòng báo thù nữa.

Chỉ riêng một Hướng Cuồng Ngôn, là có thể tụ lại một cỗ lực lượng không thua gì lực lượng của Cửu Đại Thiên Môn, huống chi còn cộng thêm một Lư Niệm Vũ, một Vu Thiên Thọ?

Bắc Thú quân đúng là rất trọng yếu, nhưng Cừu Nhân Hổ không thể nào vì mối thù giết con mà mang cả Bắc Thú quân ra đánh bạc. Cho dù là lão muốn đánh bạc thật, Bát Đại Tính cũng sẽ không đáp ứng.

Vũ La có thực lực bậc này, quả thật khiến cho Cừu Nhân Hổ sợ hết hồn. Lão cũng hiểu vì sao Vũ La đáp ứng đi Thiên Các quần sơn mau lẹ dứt khoát như vậy: Người ta có tự tin làm được.

Vốn kế sách Cừu Nhân Hổ cho là vạn vô nhất thất, lúc này lại có chút không tự tin: Vũ La thật sự có khả năng trở lại an toàn.


Từ Băng Hà khẩu đi lên phía Bắc, xuyên qua một hạp cốc thật dài, sẽ tiến vào đồng tuyết mênh mông vô bờ của Bắc Cương. Khắp nơi toàn là hàn phong bão tuyết, đâu đâu cũng chỉ có một màu trắng, dường như thế giới này không có tận cùng vậy.

Tuy rằng Bắc Cương rét lạnh tàn khốc, nhưng trên thực tế nơi này chủng loại hung thú rất nhiều.

Bên dưới lớp băng tuyết thật dày của Bắc Cương, chôn giấu tài nguyên khoáng sản vô cùng phong phú.

Có vô số hung thú có chút linh trí lấy số khoáng sản này làm thức ăn. Mà có một ít hung thú ăn cỏ trở thành mồi ngon cho những hung thú ăn thịt hùng mạnh hơn.

Hung thú Bắc Cương thông thường hình thể khổng lồ, thực lực vượt xa hung thú đồng tộc thông thường.

Ngoại trừ hung thú ra, mối nguy hiểm lớn hơn nữa ở vùng này chính là thiên nhiên. Băng tuyết, lôi bạo, thậm chí địa chấn, sơn băng, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng bất kỳ sinh linh nào.

Cho dù là Đại Năng của Trung Châu, đơn thân độc mã tiến vào, cho tới bây giờ cũng chưa có ai có thể sống sót trở ra. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt này, một chiếc lâu thuyền khổng lồ toát ra hào quang bảy sắc, chắc chắn được coi là một thứ khác biệt.

Xung quanh lâu thuyền khổng lồ này cũng chồng chất không ít băng tuyết, thậm chí cũng kết thành băng, xem ra đã bỏ neo ở chỗ này một quãng thời gian rất dài.

Lâu thuyền dài ba ngàn trượng, boong thuyền cao năm trăm trượng, trên boong thuyền, ba thuyền lâu xếp thành một hàng. Hai bên hơi thấp, có bảy tầng, ở giữa cao hơn, có chín tầng.

Lâu thuyền khổng lồ như vậy, dù là trong thiên hạ ngũ phương, nó cũng được xếp là đệ nhất.

Trong lâu thuyền có không ít người thân khoác trường bào hai màu đen trắng đang ra ra vào vào, lộ ra vẻ hết sức bận rộn. Trên thuyền lâu ở giữa, trong một gian phòng ở tầng bảy có hai nam một nữ đang đứng.

Nam cao lớn anh tuấn, nữ ung dung xinh đẹp.

Bên trong gian phòng bố trí hết sức xa hoa, Tử Kim Ngọc Tinh mà tu sĩ Trung Châu tranh đoạt đến vỡ đầu cũng chưa chắc lấy được một khối, ở nơi này chỉ được dùng làm tài liệu trang trí, được điêu khắc thành bốn trụ cửa.

Dưới sàn trải da hỏa hồ thật dày. Nếu so với rèm kiệu của Cừu Vạn Thắng, da hỏa hồ này trân quý hơn nhiều, bởi vì con hỏa hồ này có tới bảy đuôi.

Một trong hai nam nhân đang mỉm cười nói với nữ nhân:

- Thiền cô nương, tuy rằng cảnh tuyết đẹp thật, nhưng ngắm một thời gian dài như vậy, nàng không thấy nhàm chán hay sao? Hay là chúng ta đổi một địa phương khác chơi đùa một chút?

Nam nhân còn lại cũng gật đầu:

- Ta nghe nói thế giới này, phía Đông dân tình chất phác, còn giữ được một ít phong tục từ mấy vạn năm trước, chẳng hay Thiền cô nương có hứng thú xem qua không?

Vị Thiền cô nương này bất luận là cách ăn mặc hay hành động cử chỉ, mặc dù lộ vẻ hơi uể oải, nhưng vẫn toát ra khí thế trầm ổn bao la. Lúc này nghe hai nam nhân kia nói như vậy bèn lắc đầu cười nói:

- Ta tới nơi này cũng không phải là thật sự vì muốn ngắm cảnh sắc của thế giới này. Huống chi Lục thúc có nhiệm vụ ở thế giới này, ta không muốn gây ra phiền phức cho lão nhân gia.

Hai nam nhân kia cũng không làm sao được, hai người bọn họ ở nơi băng tuyết đầy trời này đã cảm thấy nhàm chán tới mức không chịu nổi. Nhưng Thiền cô nương không đi, hai người bọn họ cũng không nỡ rời đi.

- Đúng rồi, gần đây dường như phía Nam có người đến, dù sao cũng không có chuyện gì, chi bằng chúng ta đánh cuộc, thử xem lần này bọn họ có thể đi tới chỗ nào?