Tiên Tuyệt

Chương 517: Bắc Cương (Thượng)

Hướng Cuồng Ngôn uể oải nói:

- Được rồi, không cần khách sáo. Lão đã bái sư, chính là đệ tử Vũ La, ta là hảo hữu của Vũ La, nghi thức xã giao khách sáo gì đó, sau này cũng không cần nữa.

Lư Niệm Vũ nói:

- Vu huynh, hiện tại huynh đã hiểu chưa? Huynh thua dưới tay Vũ La, rõ ràng là tuyệt không oan uổng.

Vu Thiên Thọ gật đầu lia lịa, thu hồi tính cuồng ngạo của mình, trở nên một tên đệ tử vô cùng ngoan ngoãn

Lư Niệm Vũ bỗng nhiên cười một tiếng cổ quái:

- Bất quá, chúng ta cùng Vũ La chính là kết giao ngang hàng, huynh là đệ tử của hắn, sau này gặp nhau, nghi thức xã giao tự nhiên không cần, quy củ lại không thể phế, hắc hắc, huynh hiểu ý của ta chăng?

Vu Thiên Thọ sửng sốt, có chút căm tức nhìn Lư Niệm Vũ:

- Lư huynh, trước kia huynh không phải là người không hiền hậu như vậy...

Lư Niệm Vũ đằng hắng một tiếng:

- Chú ý cách xưng hô...

Vu Thiên Thọ chán nản:

- Thôi được, Lư sư thúc...

Lão nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một.

- Ha ha ha...

Lư Niệm Vũ sảng khoái vô cùng:

- Vũ La, kể từ khi gặp ngươi, ta cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa nhiều hơn trước. Không phải như trước kia ngoại trừ luyện đan ra, dường như không còn niềm vui nào cả.

Mặt Vu Thiên Thọ thoạt tím thoạt xanh, cuộc sống vui thú của ngươi thành lập trên nỗi khổ của lão tử...

Lần này Vu Thiên Thọ bái sư, tự nhiên sau này sẽ phải theo bên cạnh “sư tôn”, tùy thân hầu hạ, không trở về Băng Hà khẩu nữa.

Lão đi không trở lại, Cừu Nhân Hổ đợi thật lâu, không có tin tức tốt truyền đến, ngược lại đám người được phái đi giám thị trở về với vẻ chật vật vô cùng.


Sau khi Cừu Nhân Hổ nghe xong, giận tím mặt:

- Vì sao lại như vậy, lão thất phu Vu Thiên Thọ này, bao nhiêu năm qua Bắc Thú quân chúng ta cung cấp đủ các loại tài nguyên cho lão. Bất kể lão muốn bao nhiêu, chúng ta cũng không chút cau mày, bây giờ nói đi là đi sao?

Tuy rằng lão nóng giận thóa mạ một phen, nhưng cũng biết là vô ích. Lúc Vu Thiên Thọ đồng ý ở lại đã nói rất rõ ràng, khi nào muốn đi thì đi. Người ta là cung phụng, cũng không phải là tướng sĩ Băng Hà khẩu của lão, lão bằng vào cái gì mà hạn chế người ta? Huống chi Vu Thiên Thọ là Đại Năng cảnh giới Vấn Thiên, lại là Trung Châu đệ nhất khí sư, Cừu Nhân Hổ cũng không dám đắc tội.

- Thôi, cứ để lão đi đi.

Cừu Nhân Hổ có chút mỏi mệt khoát tay ngăn lại:

- Các ngươi cũng lui xuống đi, để cho bản tọa một mình yên tĩnh một chút.

Mọi người ủ rũ lui ra. Chuyện này thật là tức, chẳng lẽ tiểu tử Vũ La kia là tai tinh của Bắc Thú quân sao? Kể từ khi gặp hắn, mỗi một chuyện đều xui xẻo, Bắc Thú quân hùng mạnh đến bực nào, mấy tháng qua thực lực đã giảm sút chỉ còn một nửa trước kia.

Những người này đi chưa được mấy bước, bất ngờ chạm mặt một cỗ kiệu trắng như tuyết đi tới. Mọi người sợ hết hồn, vội vàng nép sang bên, quỳ sụp xuống nghênh đón, miệng cũng không dám phát ra âm thanh.

Cỗ kiệu kia không lớn, xung quanh bao bọc bằng da hổ thuần một màu trắng. Rèm kiệu may từ da hỏa hồ, cũng vô cùng ấm áp giữa vùng đầy băng tuyết này.

Hai tên tráng hán trung niên sắc mặt lạnh lùng khiêng kiệu, thần thái kiêu ngạo vô cùng, dường như không nhìn thấy ai cả, vẫn tiếp tục đi tới.

Cỗ kiệu đi tới ngoài cửa Cừu Nhân Hổ, có người tiến lên gõ cửa.

Khi Cừu Nhân Hổ muốn yên tĩnh một chút, cả căn cứ Băng Hà khẩu này chỉ có một người dám quấy rầy lão.

Lão nhân trong kiệu bước xuống, Cừu Nhân Hổ đúng ở cửa cung kính đón chào:

- Đại bá người đã tới.

Đại bá của Cừu Nhân Hổ là tộc trưởng Cừu thị trong Bát Đại Tính, Cừu Vạn Thắng.

Cừu Nhân Hổ năm xưa không được gia tộc coi trọng, bị coi rẻ xa lánh, một phần nguyên nhân trong đó là do vị Đại bá này không ưa lão ngay từ nhỏ.

Nhưng kể từ sau khi Cừu Nhân Hổ bộc lộ tài hoa, Cừu Vạn Thắng cũng không chèn ép nữa. Cừu Vạn Thắng sinh trưởng ở Bắc Cương hiểu rất rõ ràng, trong bầy sói cần có cạnh tranh, đám sói con mới có thể trưởng thành khỏe mạnh cường tráng.

Sau này Cừu Nhân Hổ quật khởi, Cừu Vạn Thắng cũng lập tức bất kể hiềm khích lúc trước, vận dụng tài nguyên Cừu thị ủng hộ lão, lão mới có thể đoạt được chức vị Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân.

Vì vậy trong Băng Hà khẩu, địa vị của Cừu Vạn Thắng là siêu nhiên.

Bất quá ngăn cách năm xưa không thể nào quên, Cừu Vạn Thắng ủng hộ Cừu Nhân Hổ cũng là vì nghĩ cho thị tộc. Sau khi Cừu Nhân Hổ thượng vị, lập tức chèn ép Bát Đại Tính, cũng chỉ mở một góc lưới cho Cừu thị mà thôi. Thực lực Cừu thị ngừng lại không tiến, ngược lại thực lực cá nhân Cừu Nhân Hổ không ngừng lớn mạnh.


Chuyện này vô cùng phức tạp, ích lợi dính líu, quyền hành nặng nhẹ dây dưa. Nếu kể ra có thể phải tốn cả một bộ sách.

Nhưng bất kể thế nào, ít nhất ngoài mặt, Cừu Nhân Hổ rất tôn trọng vị Đại bá này.

Trước mặt Cừu Nhân Hổ, Cừu Vạn Thắng không hề tỏ ra kiêu ngạo hùng hổ, sau khi đi vào, tự mình ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi:

- Nghe nói ngươi gặp phải phiền phức?

Cừu Nhân Hổ thản nhiên nói:

- Đúng vậy, có một chút...

Cừu Vạn Thắng khẽ vuốt cằm, lấy trong lòng ngực ra một vật đặt lên bàn, sau đó lập tức đứng dậy rời đi.

- Địa phương ấy là bí mật, trong Bát Đại Tính cũng chỉ có Cừu thị chúng ta biết. Lừa tên tiểu tử kia tới đó, ta bảo đảm phiền phức của ngươi sẽ được giải quyết.

Cừu Vạn Thắng đi rồi, trên bàn còn lại một miếng ngọc, trong đó có một tấm bản đồ được khắc bằng ý niệm. Ở góc Đông Bắc của bản đồ có một điểm đỏ rực chói mắt.

Bí mật lớn nhất của Bắc Thú quân bị Cừu Vạn Thắng nắm giữ trong tay, điều này làm cho các đời Đại Thống Lĩnh Bắc Thú quân vô cùng tức giận, nhưng cũng không làm gì được.

Cho dù dưới quyền thống trị của Cừu Nhân Hổ, Bát Đại Tính vẫn nắm giữ phần lớn tài nguyên của Bắc Thú quân. Đây là kết quả trải qua vài ngàn năm thâm căn cố đế, mặc dù Cừu Nhân Hổ cố gắng muốn thay đổi, nhưng bắt tay vào làm cũng không dễ dàng.

Cũng may Cừu Vạn Thắng là người có cái nhìn đại cục, vào lúc này không chút do dự giao bí mật này ra.

Tay Cừu Nhân Hổ khẽ bóp vào miếng ngọc một cái, một đạo linh quang hiện lên, triển khai một bức bản đồ Bắc Cương. Bản đồ này hết sức đơn sơ, đa số địa phương đều để trống. Nhưng đây đã là bản đồ cặn kẽ nhất về Bắc Cương mà trong tay các tu sĩ Trung Châu có được.

Điểm đỏ rực chói mắt trên bản đồ nằm ở một địa phương có tên là Thiên Các quần sơn. Con đường đi từ Băng Hà khẩu tới Thiên Các quần sơn là địa phương tường tận nhất trên bản đồ, dù là như vậy, trên con đường này vẫn còn bảy chỗ để trống, còn có rất nhiều chỗ mơ hồ.

Cừu Nhân Hổ cười lạnh một tiếng:

- Lão hồ ly, chỉ bằng vào bản đồ này cũng muốn gạt ta sao?

Vũ La nhìn thiệp mời trắng toát trước mắt, quả thật có hơi bất ngờ. Thiệp mời này dùng Ngọc Tủy thượng đẳng gia công mà thành, cắt mỏng như cánh ve, nét chữ cũng dùng tơ vàng thêu thành.

- Cừu Nhân Hổ mời chúng ta đi dự tiệc ư?

Hướng Cuồng Ngôn có chút lười nhác dựa ở một bên:

- Vũ La, rốt cục ngươi đã nghĩ kỹ chưa, chuẩn bị xử lý chuyện này thế nào đây?

Vũ La gật đầu:

- Trước khi đến đây ta đã nghĩ kỹ...

Hắn chợt đứng dậy:

- Đi thôi, người ta chiêu đãi rượu ngon thức ăn ngon, chúng ta há có thể không nể tình? Quả thật có rượu ngon thức ăn ngon, nhưng thành tâm chắc chắn là không.

Căn cứ Băng Hà khẩu không có đại điện yến tiệc có thể chứa được mấy trăm người, Cừu Nhân Hổ không thể làm gì khác hơn là sai người tạm thời dựng một ngọn lều, chung quanh dùng da thú vây lại, trên mặt đất khắc trận pháp. Sau khi cho ngọc túy vào, hào quang bùng lên ấm áp giống như lửa cháy.

Trên bàn đá bày biện các loại món ăn hoang dã, cũng là tài liệu lấy ngay tại chỗ. Thịt hung thú Bắc Cương cũng rất thô, nhưng cũng có một ít bộ phận mềm mại tỷ như môi, lưỡi...

Các tướng Bắc Thú quân đến tham dự cũng là giáp bất ly thân, kiếm không rời tay, mọi người như lâm đại địch.