Nhan Chỉ Vi thấy trên thân người nọ lấp loáng ánh kim
loại sáng bóng, bên trong hai mắt chỉ có hung quang mà không có sinh cơ, không khỏi giật mình:
- Là thượng cổ Tàng Thi Luyện Binh thuật?
Trong lúc nàng còn đang nói, trên Nộ Long đảo lại có thêm tám ngọn sơn
phong nổ tung, tổng cộng chín người, xông ra khỏi đảo bay về phía Tứ Đại Binh Vương, Tứ Đại Thuật Vương.
Thực lực của mỗi một người trong chín người này đều cao hơn Tứ Đại Binh
Vương, Tứ Đại Thuật Vương, chín người vây công tám người, quả thật chính là càn quét. Lập tức phe Bán Yêu tộc tan tác, cố gắng che chở Nam Vinh
Hùng đang trọng thương cả thể xác và tinh thần vất vả rút lui.
Trên mặt Hồng Phá Hải lộ vẻ hơi đắc ý:
- Nhãn lực tiểu hồ ly rất khá, chính là thần thư Tàng Thi Luyện Binh.
Những người này toàn là đại địch của bản tọa từ thời Hồng Hoang, sau khi bản tọa nhất nhất giết chết, đã sử dụng Tàng Thi Luyện Binh thuật phong ấn lại, cho hấp thu mạch sắt dưới lòng đất. Ban ngày dùng Thái Dương
Chi Hỏa rèn luyện, ban đêm lấy ánh trăng tấm bố. Đã mấy vạn năm trôi
qua, cũng gọi là có chút thực lực, trở nên thiện chiến, ha ha ha!
Nhan Chỉ Vi âm thầm kinh hãi. Trên toàn Đông Thổ, bao gồm cả gia gia
nàng đều cho rằng Hồng Phá Hải chỉ có một mình ngoại trừ một truyền
nhân, không ngờ lão còn có chiêu này.
Hồng Phá Hải vẫn một mực giấu kín không nói, hiển nhiên là phòng bị một
ngày nào đó có người muốn dùng xa luân chiến để đối phó mình.
Tuy rằng đám thi binh này không có được ý thức tự chù, nhưng chiến lực
thật sự hùng mạnh, hơn nữa không hề biết sợ. Như vậy xem ra Hồng Phá Hải nhất mạch tổng hợp thực lực lại, cũng không kém gì những Đại Thánh Yêu
tộc khác.
Nhan Chỉ Vi thầm than trong lòng, quả nhiên đám cường giả có thể sống
sót sau Hồng Hoang đại chiến, tồn tại mấy vạn năm, không ai không phải
là lão hồ ly.
Trong lúc Hồng Phá Hải đang nói, thình lình giơ tay ra. Trên bàn tay gầy gò khô héo của lão, mạch máu, gân xanh đột nhiên nổi lên, dường như
chuẩn bị thi triển lực lượng rất lớn.
Trên mặt biển ngoài xa trăm dặm bỗng nhiên dấy lên sóng gió tận trời.
Bên trong cơn sóng khổng lồ thình lình xuất hiện một bàn tay màu lam do
Thủy Thần Lực ngưng kết mà thành, chộp ra một cái. Trong số Tứ Đại Binh
Vương, Tứ Đại Thuật Vương đang chạy trốn, một tên Thuật Vương bị bàn tay ấy bắt lại.
Bộp... tên Thuật Vương hùng mạnh kia bị bóp nát thành một đống máu thịt bầy nhầy.
- Trừng phạt nhẹ một chút, sau này còn dám phạm Nộ Long đảo ta, bản tọa
ắt sẽ đánh tới Tiêu Dao Hải, giết chết mười vị Vương tộc Bán Yêu tộc để
trả thù!
Chỉ bằng vào chín thi binh này, cùng với thực lực một trảo vừa rồi của Hồng Phá Hải, lão
muốn đánh tới Tiêu Dao Hải là trọng địa của Bán Yêu tộc, quả thật Bán Yêu tộc không thể nào ngăn cản được.
Hồng Phá Hải không có đuổi tận giết tuyệt. Lão cũng biết ngoài biển khơi hung hiểm, ngoại trừ Bán Yêu tộc ra còn có những kẻ địch khác. Nếu thế
lực Bán Yêu tộc tốn thất quá nặng, không ngăn được những kẻ địch này,
vậy lão sẽ phải đối phó một mình.
Nam Vinh Âm bàng hoàng ngơ ngác, Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên hơi khiếp sợ, nhắm nghiền mắt lại, thật là ghê tởm.
Vũ La trở về, vẻ mặt trầm xuống, dọc trên đường đi thóa mạ không ngừng.
Tâm trạng Hồng Phá Hải rất tốt, hiếm khi dọa chạy Bán Yêu tộc được một
lần, nhìn Vũ La cười nói:
- Chuyện này đã đáng kể gì. Nếu ngươi cũng tồn tại từ thời Hồng Hoang
cho tới bây giờ, tĩnh cảnh vừa rồi có thể nói hết sức bình thường.
Vũ La tò mò, nhịn không được hỏi:
- Rốt cục thời Hồng Hoang thế nào vậy?
Vẻ mặt Hồng Phá Hải mơ màng như đang nhớ lại:
- Lúc ấy là thời kỳ trăm nhà tranh đua, lúc ấy mọi người tu luyện đều u mê, có rất ít công pháp có sẵn, toàn phải tự mò mẫm...
Thần sắc lão chợt lộ vẻ cổ quái:
- Ngươi không biết vào lúc ấy, có chiêu công pháp tên là Kình Thôn Thiên Hạ. (nuốt chửng thiên hạ)
Vũ La gật đầu:
- Thuộc loại cắn nuốt...
Hắn chợt ý thức được chuyện gì, giật mình nói:
- Không thể nào...
Hồng Phá Hải bình thản gật gật đầu:
- Ngươi nghĩ thử mà xem, nếu so đầu người và mông người, chỗ nào giống đầu kình ngư hơn?
Vũ La sờn gai ốc toàn thân:
- Chuyện này... các vị tiền bối quả thật có trí tường tượng tuyệt trần, đám hậu bối chúng ta thúc ngựa chạy theo không kịp...
Hai người nói chuyện với nhau rất khẽ, không dám để cho đám nữ nhân phía sau nghe thấy.
Bán Yêu tộc cuốn vó chạy dài, Nộ Long đảo bình yên vô sự. Công chúa Bán
Yêu tộc Nam Vinh Âm bị đả kích hết lần này tới lần khác. Lần tập kích mà Bán Yêu tộc mười phần chắc thắng, rốt cục đã thất bại hoàn toàn. Cho dù không có Vũ La, Hồng Phá Hải cơ hồ không cần xuất thù, cũng thừa sức
đánh lui đại quân Bán Yêu tộc.
Cuối cùng một trảo ngoài trăm dặm, tiêu diệt một tên Thuật Vương Bán Yêu tộc, bất quá chỉ là thị uy mà thôi.
Nam Vinh Âm rầu rĩ không vui, Hồng Phá Hải không thèm đếm xỉa đến nàng,
tiện tay vứt nàng vào trong một không gian phong bế, giống như lúc trước giam giữ bọn ba người Vũ La.
Hồng Phá Hải mời bọn Vũ La làm hộ pháp, để lão cứu truyền nhân Hồng Ngạo của mình
Nói là hộ pháp, thật ra, không cần bọn Vũ La làm gì cả, chỉ muốn cho bọn họ đại khai nhãn giới một phen. Dù sao Hoàn Hồn Thảo ngàn năm khó thấy, ba người Vũ La cũng hết sức hiểu kỳ, bèn bằng lòng ở lại.
Nghi thức này vô cùng phức tạp, tiêu hao thần lực rất lớn. Bất quá bằng
vào thực lực của Hồng Phá Hải, chỉ như một bữa ăn sáng. Lão cũng không
cần chuẩn bị cái gì, sau khi đánh lui Bán Yêu tộc xâm lăng, Hồng Phá Hải lập tức bắt tay hành sự.
Sau một hồi chuẩn bị, Hồng Phá Hải lấy Hoàn Hồn Thảo ra, gia trì liên
tục mấy đạo linh văn màu vàng nhạt trên Hoàn Hồn Thảo, lúc này mới mang
Hoàn Hồn Thảo giống như bồ công anh nhẹ nhàng điểm vào Mi Tâm Hồng Ngạo.
Hồng Ngạo chết đi đã lâu, da dẻ đã hóa thành màu xanh đen. Bất quá được
Hồng Phá Hải sử dụng thủ đoạn đặc thù gìn giữ, cho nên thân thể không có hoại tử.
Hoàn Hồn Thảo vừa tiếp xúc thi thể Hồng Ngạo, lập tức tan tác đầy trời
giống như bồ công anh, sau đó không ngừng bay lơ lửng xung quanh thi thể Hồng Ngạo.
Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, mặt đất bên dưới thi thể Hồng
Ngạo chợt dao động tạo ra gợn sóng, trở nên đen sì một mảng.
Những mảnh vụn của Hoàn Hồn Thảo bắt đầu chui xuống đất, mặt đất vẫn dao động như trước. Lúc này thần sắc Hồng Phá Hải tỏ ra hết sức khẩn
trương, thỉnh thoảng xoa xoa hai tay. với công phu hàm dưỡng của lão,
đây rõ ràng là cực kỳ nôn nóng.
Rốt cục sau khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, mặt đất khẽ run lên, sóng
gợn khuếch tán, từng mảnh hoa bay ra, đuôi nó còn có một đám bụi khí
thật dài.
Mảnh hoa bay ra càng ngày càng nhiều, bụi khí cũng càng ngày càng nhiều.
Đám bụi khí này tụ tập lại với nhau, hóa thành nguyên hồn Hồng Ngạo.
- Sư tôn!
Hồng Ngạo vái dài sát đất, rốt cục Hồng Phá Hải thở ra một hơi thật dài, cười nói:
- Không cần đa lễ, hồn phách quy vị đi.
- Đa tạ sư tôn!
Hồng Ngạo cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu vái lạy, sau đó ung dung tiến vào thi thể.
Ba người Vũ La lần đầu tiên thấy tĩnh cảnh này, vô cùng kinh ngạc.
Nguyên hồn đã hoàn chỉnh, mặt đất khôi phục lại nguyên trạng, những mảnh hoa Hoàn Hồn Thảo cũng khô héo, hóa thành tro bụi rơi xuống.
Hồng Phá Hải nhìn chằm chằm truyền nhân của mình, nhưng một lúc lâu sau, nguyên hồn đã quy vị nhưng Hồng Ngạo vẫn không hề động đậy.
Lúc trước Hồng Phá Hải đã sử dụng thủ đoạn đặc thù, chữa trị thân thể bị hao tổn của Hồng Ngạo. Lẽ ra chỉ cần nguyên hồn quy vị, đã có thể thức
tỉnh, khôi phục một thân tu vi.
Không ngờ lại xảy ra tĩnh trạng này.
Hồng Phá Hải cau mày thật chặt, ba người Vũ La cũng tỏ ra lo lắng. Hồng
Phá Hải chợt động, một cỗ thần lực bao phủ thân thể Hồng Ngạo, bắt đầu
kiểm tra tỉ mỉ.
Một lúc lâu sau, Hồng Phá Hải mới chậm rãi thu hồi thần lực, sắc mặt trở nên dễ coi hơn một chút, bất quá vẫn còn âm trầm như trước.
- Tiền bối, tình huống thế nào?
Vũ La hỏi.
Hồng Phá Hải cất tiếng thở dài:
- Rốt cục là vì chậm trễ quá lâu, yêu đan trong cơ thể y đã khô kiệt...