Tiên Tuyệt

Chương 380: Bán yêu quỷ thuật (hạ)

Hồng Phá Hải nuôi đám cự thú bảo vệ đảo này không dễ,
trước mắt chúng đã đến cực hạn, nếu còn tiếp tục chém giết, ắt sẽ có hao tổn. Hồng Phá Hải cũng cảm thấy đau lòng, cho nên lệnh cho chúng xuống
biến nghỉ ngoi.

Nữ nhân Bán Yêu tộc là một trong những người thừa kế vương vị, Bán Yêu
tộc ở biển sâu không thái bình gì, hoàn cảnh còn khốc liệt hơn cả Đông
Thổ. Chuyện này cũng là nguyên nhân Bán Yêu tộc mưu cầu tiến vào Đông
Thố. Nữ nhân Bán Yêu tộc trường thành trong hoàn cảnh như vậy, từng thấy qua không ít chiến trận chém giết đủ các quy mô, nhưng chưa từng thấy
qua cục diện như hôm nay.

Thủ đoạn tác chiến của Bán Yêu tộc vẫn là như vậy, trước hết dùng Ngự
Thú Bát Thần Cổ xua một đám hải thú đi trước làm chốt thí, sau đó chiến
sĩ tinh nhuệ của Bán Yêu tộc mới xuất hiện.

Nhưng vừa rồi, mấy vạn hải thú không thể vượt qua phòng tuyến thứ nhất
của Nộ Long đảo, nữ nhân Bán Yêu tộc chưa từng nghe qua tình huống như
vậy. Nàng mơ hồ cảm thấy, kế hoạch mấy năm trời của Bán Yêu tộc, cho
rằng chắc thắng trận chiến này, e rằng cũng không dễ dàng như trong
tường tượng.

Trên mặt biển, Ngự Thú Bát Thần Cổ đã ngừng đánh, vài hải thú khổng lồ
nhận được mệnh lệnh, chậm rãi chìm xuống biển. Mặt biển trở nên yên
tĩnh, chỉ còn lại một diện tích màu đỏ rất lớn chói mắt vô cùng.

Mặt biển trước mặt bọn Vũ La thình lình xuất hiện một xoáy nước, đường
kính ban đầu là một trượng, sau đó nhanh chóng tăng lên ba mươi trượng,
hút tất cả thi thể hải thú xung quanh xuống.

Một tiếng nước rào thật lớn vang lên, một cái miệng khổng lồ từ dưới biển vươn lên, nuốt chửng tất cả thi thể hải thú.

Miệng này to đến mức đáng sợ, mở ra có đến ba mươi trượng, tham lam nuốt chửng tất cả thi thể hải thú vào. Trên cái miệng khổng lồ này là cái
đầu sặc sỡ đủ màu, đôi mắt lóe ra lục quang u ám, nhìn chằm chằm bọn Vũ
La.

Cái đầu này có đường kính cũng gần mười trượng, là một cái đầu rắn. Cũng chỉ có loại cự thú này mới có thể há miệng ra to như vậy.

Sau một lúc, đầu rắn khổng lồ này chậm rãi chìm xuống biển. Thân con rắn này nhỏ hơn đầu nó nhiều, chỉ chừng ba trượng, dù là như vậy, cũng là
một cự thú khống lồ vô cùng đáng

Đầu rắn lại vươn ra khỏi mặt biển hai mươi trượng, đứng im bất động.

Nữ nhân Bán Yêu tộc hơi sửng sốt, sau đó mừng như điên dại:

- Đại ca tới rồi!

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La:

- Dâm tặc kia, ngươi hãy chờ đó. Đại ca hiểu rõ ta nhất, ngươi dám chiếm tiện nghi ta, chờ lát nữa công phá Nộ Long đảo, Đại ca ta nhất định sẽ
lột da rút gân ngươi.

Nhan Chỉ Vi cười cười, đi tới bên cạnh nữ nhân Bán Yêu tộc, giơ tay ra nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng của nàng:

- Này, tiểu muội muội, ngươi uy hiếp hắn như vậy quả thật không sáng
suốt chút nào. Hiện tại ngươi vẫn còn trong tay hắn, chưa biết các ngươi có thể công phá Nộ Long đảo được không, cho dù là được, trước khi Đại
ca ngươi tới đây, hắn cũng có thừa thời gian tiền dâm hậu sát, vừa gian
vừa sát ngươi đó...

Nữ nhân Bán Yêu tộc nghe vậy sợ hãi tới nỗi sắc mặt trắng bệch. Vũ La
quay lưng về phía hai nàng, lộ vẻ vô cùng đau khổ, cảm thấy mình là kẻ
vô tội nhất trong thiên địa này.

Nhan Chỉ Vi nhìn bóng dáng bình tĩnh của Vũ La, trong bụng cười thầm.

Nữ nhân Bán Yêu tộc bị nàng hù dọa như vậy, quả nhiên trở nên ngoan
ngoãn hơn nhiều, vừa tức tối vừa khiếp sợ lấm lét nhìn Vũ La, không dám
nhiều lời nữa.

Trên mặt biển, cái lưng đầy vẩy của xà quái kia nổi lên, trông giống như bậc thang. Một tên đại hán Bán Yêu tộc từ dưới biến bước lên những
chiếc vảy rắn, lên tới trên đầu rắn hình tam giác, đứng đó nhìn về phía
mọi người.

Dường như xà quái nọ tâm ý tương thông cùng đại hán kia, không đợi mệnh
lệnh đã chạy thật nhanh tới Nộ Long đảo, không thèm để ý tới đám cự thú
bảo vệ đảo.

Những cự thú này đã nhận được lệnh của Hồng Phá Hải trước đó, nấp sâu
dưới biển không xuất hiện. Xà quái chở tên đại hán Bán Yêu tộc chạy tới
còn cách Nộ Long đảo chừng ba dặm, lúc này mới dừng lại.

Tên đại hán kia chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nói:

- Thả A Âm ra, ta bảo đảm các ngươi có thể trở lại Đông Thổ an toàn.

Hồng Phá Hải lạnh lùng không nói, nếu lão đàm phán cùng đám vãn bối Bán Yêu tộc, chính là tự hạ thấp thân phận của mình.

Nhan Chỉ Vi nhìn thấy ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn của nữ nhân Bán Yêu tộc, trong lòng cảm thấy không vui:

- A Âm là tên ngươi sao? Y gọi ngươi thân thiết như vậy, ngươi nhìn thấy y lại tỏ ra vui mừng như vậy, phải chăng huynh muội các ngươi luyến ái
nhau?

Nữ nhân Bán Yêu tộc vô cùng xấu hổ:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó!

Bản chất Nhan Chỉ Vi lộ ra, cười chẳng khác hồ ly:

- Ủa, A Âm nổi giận rồi, chắc chắn là ta đã nói đúng. Đừng nghĩ rằng ta
không biết, Bán Yêu tộc các ngươi huynh muội thông hôn...

Nữ nhân Bán Yêu tộc A Âm xấu hổ không thôi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Nhan Chỉ Vi:

- Ngươi trăm ngàn lần đừng để rơi vào tay ta.

Sau đó quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Nhan Chỉ Vi khiêu khích nữa.


Vũ La sờ trán mình, thầm nghĩ lúc vừa gặp mặt, mình thật sự không nhìn ra Nhan Chỉ Vi sống nguội không kị như vậy...

Hồng Phá Hải không thèm để ý tới đại hán Bán Yêu tộc trên đầu xà quái,
Vũ La cũng không nói gì. Đại hán nọ đợi trong chốc lát không thấy có
người trả lời, hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên chỉ về phía ngọn sơn
phong, lạnh lùng nói:

- Tự chịu diệt vong!

Vừa dứt lời, mặt biển xung quanh Nộ Long đảo vang lên vài tiếng sấm. Tám cột nước bắn lên cao, bên trong cột nước đường kính mười trượng, tám
tên chiến sĩ Bán Yêu tộc chậm rãi dâng lên.

Đại hán kia điểm nhẹ lên đầu quái xà, toàn thân chậm rãi bay lên vô cùng quỷ dị, không hề mượn lực.

Đến độ cao ngàn trượng, y tiện tay chộp xuống dưới một trảo, xà quái sặc sỡ kia bay lên rào một cái, chấn động bọt nước tung tóe. Đến giữa không trung, thần quang chợt lóe, chỉ thấy xà quái hóa thành một thanh trường thương thân khắc hoa văn dài bằng người lớn, bay vào tay đại hán.

Đại hán vung trường thương chỉ Nộ Long đảo, cao giọng quát to:

- Là ai đả bại xá muội, có dám ra đây đánh cùng ta một trận hay không?
Ngươi yên tâm, ngươi thua ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần thả xá muội ra là được!

Vũ La không nhịn được lắc lắc đầu, xoay người liếc nhìn A Âm một cái:

- Các ngươi quả thật là thân huynh muội, ngay cả tính tĩnh thối tha cũng giống nhau.

Nữ nhân Bán Yêu tộc A Âm nhất thời không phục:

- Nếu không phải ngươi có được một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, ngươi chưa
chắc đã là đối thủ của ta. Đại ca ta Nam Vinh Hùng là người thừa kế
vương vị, tiếng nói rất có trọng lượng, thực lực mạnh hơn ta nhiều lắm,
tỏ ra tự tin như vậy là chuyện bình thường. Không tự tin còn là cao thủ
sao?

Vũ La nở một nụ cười:

- Hay lắm, xem ra Đại ca nàng còn có trọng lượng hơn nàng. Nếu bắt được
y, Bán Yêu tộc ném chuột sợ vỡ đồ, nhất định không dám làm càn quá
mức...

Nam Vinh Hùng chỉ thấy trước mắt hoa lên, một người đã xuất hiện trước
mặt y, mặt tươi cười, đánh giá y một lượt từ trên xuống dưới, không
ngừng gật gật đầu:

- Hay lắm, hay lắm, không tệ, không tệ!

Nam Vinh Hùng cau mày, y chính là một trong những người thừa kế vương vị của Bán Yêu tộc, từ nhỏ đã nhắm vào ngôi vương Bán Yêu tộc mà phấn đấu, thành thục ổn trọng, khí thế vô song, vừa thấy dáng vẻ của Vũ La như
vậy lập tức tỏ ra không vui:

- Cái gì mà hay, cái gì mà không tệ?

Vũ La tỏ ra nghiêm nghị nói:

- Làm con tin rất hay, bắt ngươi làm con tin chắc chắn không tệ.

Vũ La cười to một tiếng, phát động Bích Ngọc Đằng, bóng dây leo xanh
biếc rợp trời như ngọc bích. Nam Vinh Hùng Quát lên một tiếng lớn,
trường thương chỉ ra, mũi thương phun ra một cỗ độc hỏa màu tím. Đáng
tiếc độc hỏa này không có tác dụng gì với Bích Ngọc Đằng, độc tố của
Bích Ngọc Đằng hùng mạnh hơn thanh quái thương này nhiều lắm, đây cũng
là nguyên nhân vì sao Vũ La vừa mới xông trận thường hay sử dụng Bích
Ngọc Đằng.

Bóng dây leo xanh biếc chập chùng, giống như vô số mãng xà quấn lấy nhau, múa may xung quanh Nam Vinh Hùng một trận.

Quả nhiên thực lực Nam Vinh Hùng còn cao hơn cả Nam Vinh
Âm, một thanh trường thương tung bay cao thấp, đẩy lui từng gốc Bích
Ngọc Đằng trở về.

- Giết!

Đột nhiên Nam Vinh Hùng gầm lên giận dữ, mũi thương run lên, ảo hóa ra
bảy đạo thương ảnh, trên đó phun ra độc hỏa màu tím, hóa thành bảy chiếc đầu rắn dữ tợn, giảo hoạt xảo quyệt, tấn công về những phương hướng
khác nhau.

Lúc này trong tay Nam Vinh Hùng cầm một chiếc đuôi rắn thật lớn, chót đuôi dung nhập vào trong cơ thể y.

Vũ La hết sức bất ngờ, Bích Ngọc Đằng bạo phát, đan xen vào nhau thành
một tấm bình phong, cản bảy chiếc đầu rắn lại, lúc này mới nhìn rõ. Thì
ra trên cánh tay Nam Vinh Hùng có một hình xăm độc xà giống như chủy
thủ, đuôi rắn còn trên cánh tay.

Nam Vinh Hùng chợt xé nát trường bào trên người, lúc này mới nhìn thấy
thân thể y đầy hình xăm các loại quái xà độc mãng. Hình xăm độc xà giống như chủy thủ trên tay phải y đã bay ra, trong tay trái vẫn còn một hình xăm mãng xà tráng kiện, đầu có ba mắt.

Nam Vinh Hùng giơ tay trái lên, một cỗ năng lượng quỷ dị phát tán ra,
khiến cho Vũ La cảm thấy không thoải mái. Cánh tay trái Nam Vinh Hùng
đột nhiên bùng lên một đạo hào quang bảy sắc, một con độc mãng ba mắt to chừng năm trượng chạy ra, chiều dài tới hai trăm trượng. Độc mãng ba
mắt quấn xung quanh Vũ La một vòng, trong ba mắt nó toát ra lam quang
xanh biếc, nhìn Vũ La chằm chằm.

Nhan Chỉ Vi ở xa nhìn lại cũng vô cùng kinh hãi. Bán Yêu tộc xuất thân
biển sâu, đối với Yêu tộc cũng giống như vùng Man Hoang, có rất nhiều
thủ đoạn quỷ dị không giống người, hình xăm mãng xà này là một trong số
đó.

Nam Vinh Âm vô cùng hưng phấn, gương mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng vì
vui mừng. Tuy rằng không dám kêu lên, nhưng thần sắc nàng đã bộc lộ hết
sức rõ ràng.

Nhan Chỉ Vi vô cùng căm phẫn, mắt đảo liên hồi, chợt nảy ra tà ý:

- Hừ, thì ra là thủ đoạn như vậy, không ngờ ngươi lại có thể yêu người như vậy, khẩu vị của ngươi quả thật khác thường.


Nam Vinh Âm vô cùng căm tức:

- Ta đã nói không có yêu huynh ấy.

Nhan Chỉ Vi ra vẻ kinh ngạc:

- Ngươi nói ai vậy, ta nói là huynh muội yêu thương... Ngươi thấy chưa,
rõ ràng là ngươi chột dạ cho nên mới phản ứng như vậy. Tiếu cô nương, ta nói cho ngươi biết, yêu thân ca ca cũng không phải là chuyện gì quá
lớn. Ngươi cũng không cần giấu diếm như vậy, lỡ có chuyện gì, kẻ chịu
khố chính là mình.

Nam Vinh Âm tức tối sắc mặt xanh lè, nghiến răng nghiến lợi:

- Ngươi quả thật là quá đáng...

Mặt biển chợt nổ vang một tiếng, hai người không đấu võ mồm nữa, nhanh chóng nhìn lại.

Chỉ thấy trên Bích Ngọc Đằng của Vũ La bùng lên độc hỏa màu xanh lá bừng bừng, khí thế Bích Ngọc Đằng càng ngày càng hùng mạnh. Vô số dây leo
xuất hiện như trường tiên, như thứ thương, như lợi kiếm, công kích loạn
xạ về phía đám độc xà của Nam Vinh Hùng.

Nam Vinh Hùng yếu thế lui về phía sau liên tục.

Y vô cùng căm tức, quát to một tiếng, phát động tất cả hình xăm trên người.

Nhất thời trên không xuất hiện vô số độc xà, cự mãng đủ các màu sắc. Có
con toàn thân cháy bừng lửa đỏ, có con toàn thân đầy khoang vàng xen lẫn bạc, có con toàn thân trắng như tuyết, tạo ra băng sương đầy trời, có
con đầu có một sừng giống như mào gà, có con thân dài ngàn trượng, nhỏ
như ngón tay, có con lưng mọc hai cánh, bụng sinh sáu chân... Hàng chục
quái xà bao vây Vũ La, tình thế lập tức đảo ngược, trở thành Vũ La bị
động.

Nếu Nam Vinh Âm không bị trói, chắc chắn đã vỗ tay khen ngợi.

Sắc mặt Nam Vinh Hùng lạnh lùng như băng giá, chỉ huy bầy quái xà thay
nhau công kích, quyết phá ra một lỗ hổng trong đám dây leo Bích Ngọc
Đằng.

Nhưng Vũ La phòng ngự vô cùng chặt chẽ, mặc cho Nam Vinh Hùng nỗ lực tới mức nào, thủy chung vẫn không làm gì được hắn.

Nhưng Nam Vinh Âm vô cùng tin tường Đại ca mình, thấy thắng lợi sắp sửa
tới gần, sắc mặt vô cùng vui sướng. Nhan Chỉ Vi vốn là hồ ly tinh, trời
sinh đối nghịch với Nam Vinh Âm, thấy nàng tỏ ra vui mừng như vậy lại vô cùng tức tối. Nhan Chỉ Vi đảo mắt liên hồi, tà ý lại nổi lên, ra vẻ
buồn bã nói:

- Đại ca ngươi chắc chắn phải thua...

Nam Vinh Âm đùng đùng nổi giận:

- Hồ đồ, quả thật là nữ nhân hư hỏng, ta không bao giờ nghe lời xằng bậy của ngươi..

Nhan Chỉ Vi cười thầm trong lòng, quả thật mình là nữ nhân hư hỏng, hồ ly tinh làm sao là nữ nhân tốt được?

- Cục diện đơn giản như vậy mà ngươi không nhìn ra ư?

Nhan Chỉ Vi ra vẻ khinh thường:

- Đại ca ngươi đã dốc hết toàn lực thi triển, nhưng không có cách nào
lay động được Vũ La. Ngươi đừng quên Vũ La còn có một đạo Thiên Mệnh
Thần Phù.

Sắc mặt Nam Vinh Âm chợt trở nên kỳ quái:

- Cho dù hắn vận dụng Thiên Mệnh Thần Phù, Đại ca ta cũng có thể thắng...

- Hừ, làm sao có thể như vậy được? Chẳng lẽ nửa thân dưới của y cũng toàn là hình xăm quái xà sao...

Nhan Chỉ Vi chợt dừng lời, nhìn chằm chằm vào mặt Nam Vinh Âm, Nam Vinh Âm càng thêm xấu hổ.

Trong đầu Nhan Chỉ Vi nảy sinh ý tường hoang đường, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy không thể nào tường tượng:

- Quả thật... quả thật là...

Nam Vinh Âm không phủ nhận, vẻ mặt hết sức xấu hổ.

Nhan Chỉ Vi gãi đầu, nghiến răng nghiến lợi:

- Bán Yêu tộc các ngươi quả thật là bọn man di ăn lông ở lỗ!

Nam Vinh Hùng công lâu không thắng, tình thế càng ngày càng bất lợi cho
mình. Rốt cục y không nhịn được nữa, gầm lên giận dữ, hai chân đột nhiên phát lực. Chỉ nghe bốp một tiếng, mảnh khố che hạ thân của y vỡ tan,
xuất hiện một vật đón gió hóa lớn, giống như nộ long hung hãn đánh tới.

Vũ La sửng sốt một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng một câu:

[email protected]#$%... Lão tử không đánh ngươi thành thái giám suốt đời, lão tử không phải là Vũ La!

- Bách Vạn Nhân Đồ!

- Đại La Tam!

Hung uy vô biên mênh mông cuồn cuộn, khí thế dường như bao trùm cả Thần
Hoang hải. Bách Vạn Nhân Đồ xuất hiện, phóng xuất sát khí vô cùng đáng
sợ của nó không ngừng.

Ngay sau đó, hai đạo linh phù mà Vũ La luyện chế bằng hai nhánh Thần Chi cũng xuất hiện.

Một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, hai đạo linh phù cao cấp
luyện chế từ Thần Chi, hình thành phù trận cơ bản nhất, Đại La Tam.

Phù trận này vừa xuất hiện, lập tức một cỗ thần quang không thể ngăn
chặn từ trên người Vũ La dâng lên tận trời, giống như một cầu nối thông
thiên, thẳng chín tầng mây.

Phù trận thành hĩnh, từng đạo sóng ánh sáng màu vàng không ngừng khuếch
tán, thổi cho cả mặt biển dậy sóng ầm ầm. Nước biển rút ra xa khỏi cỗ
thần quang chống trời kia, dồn lại càng ngày càng cao, mắt thấy sắp sửa
hình thành một đợt sóng thần khổng lồ.

Vũ La điểm ra một chỉ, kim quang của phù trận Đại La Tam ép tới, đám
quái xà đang bao vây Vũ La lập tức biến thành bụi phấn giữa những tiếng
kêu thảm thiết.

Vũ La lại điểm ra một chỉ nữa, một cột sáng màu vàng đường kính ba mươi trượng từ trên

trời giáng xuống, tựa như Lôi thần giáng thế, mang theo tiếng nổ long
trời lở đất, đánh cho tan nát vật xuất hiện cuối cùng của Nam Vinh Hùng.

Nam Vinh Hùng kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, hai tay ôm hạ thân, đau tới mức lảo đảo ngã từ trên không xuống.

Tứ Đại Binh Vương, Tứ Đại Thuật Vương xung quanh vô cùng hoảng sợ, không ngờ Vũ La lại dũng mãnh như vậy, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã đánh bại
đệ nhất cao thủ trong lớp trẻ của Bán Yêu tộc.

Nam Vinh Hùng có địa vị cực cao trong Bán Yêu tộc, tám người bọn chúng không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới cứu viện.

Trên đỉnh núi, Hồng Phá Hải lập tức tận dụng cơ hội, ngực bụng nhanh
chóng phình to, há miệng thét lớn. vẫn không có tiếng động nào vang lên, chỉ có một đạo phù văn màu vàng nhạt xuất hiện, nhanh chóng khuếch tán
bao trùm toàn Nộ Long đảo.

Đạo phù văn màu vàng nhạt vừa rơi xuống, Nộ Long đảo run lên nhè nhẹ.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một ngọn sơn phong cách đó không xa vỡ nát, một bóng người phóng vút lên cao.

Tuy rằng người nọ có hình người nhưng đầu là đầu sói, da dẻ trên lưng
giống như cá sấu, tứ chi rất lớn, đầy lông đen dài rậm rạp, giống như
tinh tinh.