Nếu Hạn Bạt Huyết Phần của hắn còn sống, thêm vào Bách Vạn Nhân Đồ, hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất trong người, hắn còn có lực để liều mạng một trận. Thế nhung hiện tại... Vũ La không thể vọng động được.
Huống chỉ Nhan Chỉ Vi cùng Chu Nghiên còn nằm trong tay Hồng Phá Hải.
Trong lòng Vũ La hết sức nặng nề, bị người khác dùng sức mạnh áp chế như vậy, bất cứ là ai cũng cảm thấy hết sức đau khổ. Mà theo lời Hồng Phá Hải, nếu mình thất bại, lão sẽ bắt Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên kéo dài hậu duệ cho Thất Thù Giao Long nhất tộc, Vũ La không chút nghi ngờ.
Tuy rằng Hồng Ngạo đã chết, nhưng nhờ có thủ đoạn của Hồng Phá Hải, thân thể Hồng Ngạo vần có sức sống như trước. Thù đoạn dơ bấn này, Vũ La cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng Hồng Phá Hải xuất thân Yêu tộc, lại là Giao Long nhất tộc, lão mới không có cố kỵ gì.
Thấy Vũ La đã bằng lòng, Hồng Phá Hải hài lòng gật đầu một cái, chỉ về phía Tây Bấc:
- Đi đi, nghe nói Hoàn Hồn Thảo ở Vũ Uyên sơn, bất quá ngay cả ta ở Thần Hoang hải cũng nghe được tin này, có nghĩa là nó đã lan truyền khấp Đông Thố. Người khác ta không biết, nhưng lão già Thiết Hoành Giang kia hẳn sẽ nhúng tay...
Nhan Chỉ Vi nghe lão nói tới cái tên Thiết Hoành Giang, lập tức thét lên một tiếng kinh hãi:
- Vũ La đừng đi, Thiết Hoành Giang chính là nhân vật đồng bối với gia gia, chắc chấn ngươi không phải là đối thù. Hơn nữa lão ta thủ đoạn tàn độc, ngươi đi chính là chịu chết.
Hồng Phá Hải khẽ cau mày, trong đạo linh văn trên người Nhan Chỉ Vi bay ra một đạo linh văn khác nhô hơn, dừng lại trên môi Nhan Chỉ Vi. Lập tức nàng không thể nói nên lời, nhung vẻ mặt lo lắng vẫn không thể nào che giấu.
Vũ La liếc nhìn hai nữ nhân một cái, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, ta còn phải trở về cứu các nàng.
Hồng Phá Hải thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, Thiết Hoành Giang rất lười biếng, chắc chấn sẽ không đích thân đi Vũ Uyên sơn. Bất quá lão bà của lão cũng biết sinh nỡ, một ổ trứng có tới mười bảy, mười tám quả, vừa con vừa cháu quả thật không ít. Chỉ cần ngươi may mắn, lão già kia không phái con tới, mà là nhân vật đời cháu ra tay, vậy ngươi sẽ không chết được.
Hồng Phá Hải chỉ nói hời hợt vài câu đã tiết lộ tình huống của Thiết Hoành Giang cho Vũ La.
Thiết Hoành Giang chính là nhân vật đồng bối với Hồng Phá Hải và Cửu Vĩ Bạch Hồ Nhan lão, cũng là thượng cổ Yêu tộc Thâm Uyên Huyết Ngạc nhất tộc. Bất quá nếu nói về huyết thống, Thâm Uyên Huyết Ngạc còn kém xa Cửu Vĩ Bạch Hồ và Thất Thù Giao Long.
Thâm Uyên Huyết Ngạc có ưu điểm là năng lực sinh sàn rất mạnh, bất quá tình huống thật sự cũng không nhiều như lời Hồng Phá Hải vừa khoác lác. Tới cấp bậc như bọn lão, cho dù là Thiết Hoành Giang muốn sinh ra một đứa con cũng hết sức khó khăn, cần cả hai phu thê thai nghén tinh khí mấy trăm năm mới có thể thụ thai, sau đó mang thai bao lâu còn phải xem tình huống của thai nhi, mau là mấy trăm năm, lâu là mấy ngàn năm. Dù sao những đưa con sinh ra cũng là hậu duệ thiên phú tuyệt đỉnh, quá trình thai nghén không dễ dàng gì.
Cho đến bây giờ, Thiết Hoành Giang bất quá cũng chỉ có hai trai một gái, mười mấy đứa cháu mà thôi.
Quy mô như vậy, Thiết Hoành Giang bên trong Yêu tộc đã có thể được xem là con cháu đầy đàn. Cứ nhìn Nhan lão và Hồng Phá Hải là có thể hiểu được.
Nhân vật như bọn họ, sinh ra hậu duệ cũng là thiên tài nghịch thiên, thường là sẽ gập phải kiếp nạn Thiên Đố, số còn sống sót cũng không nhiều.
Chu Nghiên dùng ngôn ngừ Nhân tộc hôi Vũ La rốt cục có chuyện gì. Thấy Vũ La ấp úng, Chu Nghiên biết chuyện này không ổn, cũng lớn tiếng ngăn càn Vũ La. Hồng Phá Hải ngại nàng làm ồn, cũng phong ấn khả năng nói chuyện của nàng giống như Nhan Chỉ Vi.
Trước khi lên đường, Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên không thể nói chuyện, hai đôi mắt đẹp đều nhìn Vũ La tràn đầy lo lắng. Đây không phải là ái tĩnh, chỉ là ba người coi như hảo hữu cùng chung hoạn nạn, hiện tại Vũ La đơn thân vào nơi nguy hiếm, hơn nữa là vì cứu hai người bọn họ, tự nhiên cả hai nữ nhân cảm thấy trong lòng áy náy không yên.
Hồng Phá Hải đưa Vũ La ra ngoài, lúc đi ngang qua tiểu lâu khi trước, thình lình lão vung tay, một đạo hào quang từ trong đó bay ra. Đạo hào quang này dừng lại trước mặt Vũ La, hóa thành một chiếc hộp gỗ hình con thoi dài chừng bàn tay.
- Món đồ chơi này tên là Ngọc Tung Trùng, chính là dị bảo dùng một loại giáp trùng chuyên ăn ngọc hiếm có làm nguyên liệu chế tác mà thành, tốc độ phi hành rất mau. Ngươi đi Vũ Uyên sơn, một ngày một đêm có thể tới. Ngươi dùng nó là có thể bay thẳng tới Thần Hoang hải, với tốc độ của nó, Bán Yêu tộc hầu như không kịp có phàn ứng gì.
Hồng Phá Hải nói xong bèn vung tay lên, một đạo cuồng phong chợt nổi. Vũ La chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, cành vật biến hóa, dưới chân mấy trăm trượng chính là mặt biển, hắn đang rơi thẳng xuống.
Vũ La vội vàng thôi thúc thần lực, sử dụng Ngọc Tung Trùng kia đỡ lấy thân mình.
Thần lực của Vũ La vừa tiến vào món dị bảo nọ, nhất thời phóng xuất một màng hào quang mờ mịt, tạo thành một không gian rất lớn bao phủ Vũ La vào trong. Sau đó hào quang thu lại, lui vào trong Ngọc Tung Trùng, lập tức dị bảo con thoi này hóa thành một đạo bạch quang, vù một cái bay về phía Đông Thổ.
Dị bảo này hiển nhiên có giá trị không phải tầm thường. Vũ La không biết Vũ Uyên sơn có xa lấm không, nhưng thứ có thể được Hồng Phá Hải cẩn thận cất trong bảo khố nhất định bất phàm.
Hồng Phá Hải cho hắn bảo bối này ngoài nguyên nhân vô cùng coi trọng Hoàn Hồn Thảo, lo rằng Vũ La đi đường chậm trễ. Thật ra lão còn nế mặt Nhan lão, cố ý tỏ ra hòa hoãn, nhung Vũ La không nhìn ra điểm này.
Bất quá Vũ La còn thiếu pháp bảo phi hành, có Ngọc Tung Trùng này thật ra cũng giải quyết được nhu cầu cấp bách trước mắt.
Thật ra Hồng Phá Hải đã sắp xếp chu đáo. Sau khi Vũ La tiến vào trong liền phát hiện, bên trong Ngọc Tung Trùng này đã được bố trí sẵn một tấm bản đồ Đông Thổ. Vũ Uyên sơn mà Vũ La muốn đi, trên bản đồ hiện ra hư ảnh hào quang màu đen nhạt, chỉ cần Vũ La điều chinh phương hướng cho đúng, dù hắn có muốn bay sai đường cũng khó.
Phi hành cả một ngày, mắt thấy sắp sửa tới Vũ Uyên sơn. Lúc này sắc trời đã tối, Vũ La bèn đáp xuống, thu Ngọc Tung Trùng lại, quan sát bốn phía xung quanh.
Thật ra nơi này đã là bên ngoài Vũ Uyên sơn, từ bình nguyên muốn vào vùng núi phải vượt qua một ngọn đồi cách đó hơn trăm trượng. Vũ La nghe Hồng Phá Hải nói các thế lực lớn của Đông Thổ đã nghe được tin Hoàn Hồn Thảo, đoán rằng lúc này nhất định các thế lực đang tụ tập xung quanh Vũ Uyên sơn, hiện tại mình tùy tiện xông lên núi hiến nhiên không phải là sáng suốt.
Dù rằng Đông Thổ vốn rất giàu tài nguyên về dược liệu, nhưng Hoàn Hồn Thảo cũng là ngàn năm khó gập. Tên như ý nghĩa, chỉ cần thể xác không bị tổn hại, Hoàn Hồn Thảo có thể cứu sống lại được. Năng lực thần kỳ như vậy thật ra cũng không phải là của Thảo Mộc nhất mạch, mức độ ảo diệu của nó gần như có thể sánh ngang với Thiên Mệnh Thần Phù. Vũ La không có nghiên cứu aì trong phương diện này, cho nên cũng không hiểu rõ đầu đuôi gốc ngọn.
Trong lòng hắn đã có tính toán, lặng lẽ ẩn giấu hành tung, vượt qua ngọn đồi kia. Sau khoảng gần một canh giờ, chợt nghe phía trước có thanh âm người đang nói chuyện, Vũ La mới nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ không tiếng động tiến về phía đó.
Sau một ngọn đồi có một đống lửa đang cháy bừng bừng, xung quanh có sáu, bảy người đang ngồi. Trên đỉnh đồi có người ngồi canh gác, nhung cũng không làm khó được Vũ La. Hắn đã tới gần đám người kia chỉ cách chừng mấy trượng, nhưng người canh gác cũng không phát hiện.
Tuy rằng Phượng Kim Thần Trũng chúng ta là Thần Trũng cấp hai, nhưng nghe nói lần này Bát Đại Thần Trũng cũng có phái người tới đây. Vả lại còn có một ít thế lực thần bí cũng tới, chúng ta muốn lấy được Hoàn Hồn Thảo, khó khăn không nhô chút nào.
Một người ngồi bên đống lửa cau mày nói.