Tiên Tuyệt

Chương 346

Có lẽ khi dùng tới lần thứ mười, hai con rối thạch thú này sẽ hông mất. Cho nên tuy rằng Hồng Phá Hải đã chuẩn bị sẵn thủ đoạn này, nhưng thật sự không định dùng tới. Hôm nay vì muốn cứu vãn thế diện, cho nên lão mới sử dụng.

Ngay cả hai người ngoài cuộc là Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên cũng có thể cảm nhận được, rõ ràng trên thân thể hai con rối thạch thú này toát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ như cuồng phong, bay phớt qua mặt hai nàng.

Sắc mặt Nhan Chỉ Vi biến đồi, ý niệm xoay chuyền liên hồi trong đầu:

- Vũ La, hiện tại ngươi không thể chiến thắng hai con rối thạch thú này. Ngươi hãy giữ chân chúng, ta vào đó lấy thứ kia ra, chỉ cần có thể giữ chân chúng trong thời gian ba mươi lần hô hấp là được, ngươi có nấm chắc hay không?

Nhan Chỉ Vi thầm cân nhấc, cũng chỉ có biện pháp này có thể làm được. Muốn chiến thắng hai con rối thạch thú chỉ là chuyện mơ mộng hão huyền.

Hiện tại nàng đang lo không biết Vũ La có thể giữ được hai con rối thạch thú này trong thời gian ba mươi lần hô hấp hay không.

Vũ La không có trả lời, mà tỏ ra không sợ, tiến lên nghênh đón hai con rối thạch thú. Nhan Chỉ Vi tỏ ra hết sức quan tâm:

- Vũ La, ngươi đừng kích động...

Vũ La lại tiến tới hai bước, thân thể bay lên không, toàn thân cong lại như một cánh cung, phần eo phát lực, khuỷu tay gấp lại, súc tích tràn đầy lực lượng.

Theo một tiếng quát lớn, nửa người trên của Vũ La đột ngột gập lại, quyền của hắn giống như tên nằm trên dây cung, giáng mạnh vào một con rối thạch thú.

Con con rối thạch thú nọ đang giương nanh múa vuốt đánh tới, tự tin mười phần, không ngờ gập phải một cỗ lực lượng hùng mạnh giáng xuống, đầy lui một thân lực lượng hỏa diễm của nó trở về. Chỉ nghe một tiếng gào thét vang lên, con rối thạch thú văng ra ngoài xa mười mấy trượng, va vào những chấn song lan can tiểu lâu. Những thanh lan can này nhìn qua không có gì nổi bật, cũng không biết làm bằng tài liệu gì mà cứng rắn vô cùng. Con rối thạch thú vừa va vào chỉ nghe vang lên một tiếng keng, nhưng không chút sứt mè.

Nhưng con rối thạch thú bị va chạm thất điên bát đảo, giãy dụa một lúc lâu sau vần chưa thể đứng dậy.

Con rối thạch thú còn lại sắc mặt hung tợn, không ngờ lực lượng đã gia tăng gấp bốn lần, đồng bạn của mình tỏ ra khinh địch, đã bị Vũ La đấm cho một quyền văng ra xa, lăn lông lốc dưới đất giống như chó đá.

Trong lúc nó còn đang sừng sốt, Vũ La đã vọt tới bên cạnh giơ tay ra, một cỗ lực lượng hùng mạnh không thể kháng cự giữ chặt lấy cổ con rối thạch thú.

Hai con rối thạch thú này cũng cao bằng người, nếu so với Vũ La rõ ràng là khổng lồ hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại nó bị Vũ La nấm trong tay lại không còn chút lực lượng phản kháng nào cả. Lập tức bị Vũ La quật ngược quật xuôi bình bình dưới đất, khiến cho thân hình con rối thạch thú này gần như muốn vỡ.

Một tay Vũ La xách theo đầu con rối thạch thú này, bước ra hai bước vượt qua khoảng cách mười mấy trượng. Tay còn lại của hắn chộp vào con rối thạch thú còn lại vẫn còn chưa đứng dậy được, đôi mắt màu bạc của nó có vẻ mê man. Vũ La mỉm cười, hai tay đập mạnh, chỉ nghe bùng một tiếng, hai đầu của hai con rối thạch thú đập mạnh vào nhau.

Một vòng sóng xung kích có thể thấy được bằng mắt thường bắt đầu khuếch tán ra từ chỗ hai đầu con rối thạch thú chạm nhau. Trận pháp trong thân thể hai con rối thạch thú bị chấn động sụp đồ, một cỗ hỏa khí từ mông chúng lập tức thoát ra ngoài.

Vũ La thả tay ra, hai con rối thạch thú rơi xuống đất, toàn thân cứng đờ, rốt cục không thể dậy được nữa.

Nhan Chỉ Vi thấy vậy bàng hoàng ngơ ngác, mình chỉ cần Vũ La kéo dài trong thời gian ba mươi lần hô hấp, Vũ La cũng hoàn thành nhiệm vụ vượt mức quá xa, bất quá tiểu bạch hồ rất thích.

Chẳng qua kết quả này đã ra ngoài dự liệu của nàng. Nhan Chỉ Vi gãi gãi đầu, cảm thấy khó lòng tin được, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:

- Tên này có phải là người không vậy, cho dù là Yêu tộc cường tráng nhất cũng không có được lực lượng nhục thể đáng sợ như vậy...

Chu Nghiên thấy vậy toát mồ hôi lạnh toàn thân. Dọc trên đường đi, Vũ La không ngừng bày ra thực lực ở đủ các phương diện, khiến cho Chu Nghiên cảm thấy thái độ kiêu ngạo của mình lúc mới gập Vũ La lần đầu tiên đã trờ thành hết sức nực cười. Lúc này Chu Nghiên cảm thấy may mắn, may là hắn là muội phu của mình, bằng không chỉ bằng vào thái độ khinh thị của mình đối với hắn lúc trước, chỉ cần một hai chiêu là có thể thừa sức thu thập mình.

Vũ La giơ tay trước mặt Nhan Chỉ Vi lúc này vần còn đang chết lặng tại chỗ chưa khôi phục tinh thần, tức tối kêu lên:

- Nàng ngây người ra đó làm gì, muốn tìm thứ aì thì mau mau một chút...

-Ồ...

Nhan Chỉ Vi đáp ứng, đi về phía tiểu lâu, chỉ là còn có hơi kinh hồn khiếp vía.

Trên đỉnh núi, Hồng Phá Hải cũng kinh ngạc vô cùng. Lão thân là Đại Thánh Yêu tộc tôn quý, một đời trải qua biết bao bão táp mưa sa, thậm chí còn không nhớ rõ lần mình kinh ngạc gần đây nhất là lúc nào.

Rõ ràng là sinh vật chẳng khác nào con kiến, lại có thể có được lực lượng hùng mạnh như vậy...

Hồng Phá Hải lẩm bẩm:

- Không thể ngờ rằng ta đã xem thường tiểu tử này...

Lão trầm ngâm một lúc, đột nhiên giơ tay lên vân vê cằm:

- Nếu là như vậy, có thể...

Suy nghĩ một lát, Hồng Phá Hải gật gật đầu, thân hình to lớn ngạo nghễ hóa thành bảy đạo hư ảnh, biến mất không thấy.

Cũng may tất cả bố trí trong tiểu lâu vẫn như cũ, Nhan Chỉ Vi vô cùng thuận lợi tiến vào vị trí trung tâm, tìm được một chiếc hộp gỗ trên một dãy giá gỗ.


Nàng mỡ hộp gỗ ra, bên trong có một chén rượu thủy tinh, trong chén chứa hai phần ba chất lỏng đõ sẫm như máu. Trong chất lõng màu đõ này, một hạt châu màu tím đen đang trôi nổi bập bềnh.

Bên ngoài chén, chín phương hướng mỗi hướng có khấc một con rồng, miệng rồng há to về phía miệng chén. Trong miệng rồng có hào quang mờ mờ quay cuồng, thỉnh thoảng ảo hóa ra một đạo phù văn.

- Đây là...

Vũ La hỏi một câu.

Nhan Chỉ Vi nói:

- Một thân tinh huyết cùng yêu đan của thượng cổ Thần Thú Long Quy.

Vũ La giật mình kinh hãi, vừa định nói gì đó, thình lình cảm thấy không gian xung quanh nhanh chóng trở nên ảm đạm. Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên còn chưa phát giác ra, Vũ La đã cất tiếng thở dài, uể oải thõng vai xuống.

- Vì sao vậy?

Lúc này Nhan Chỉ Vi mới cảm thấy khác thường, Vũ La nỡ một nụ cười khổ:

- Còn sao nữa, chúng ta bị bắt rồi.

Đối phương dùng một lực lượng hùng mạnh khiến cho người ta không thể nào kháng cự, trực tiếp xé rách không gian, tóm lấy không gian bao gồm cả ba người đưa đi.

Hiện tại ba người Vũ La đang bị nhốt trong không gian của đối phương.

Chỉ cần giơ tay nhấc chân đã có thể xé rách không gian, ngoại trừ vị Thất Thù Giao Long Đại Thánh Hồng Phá Hải ra, trên Nộ Long đảo còn ai có được bản lãnh này?

Thủ đoạn bá đạo như vậy khiến cho người ta không có đường nào phàn kháng. Cộng cả kinh nghiệm chiến đấu của Vũ La trong hai kiếp lại, cũng chưa từng gập được đối thủ đáng sợ tới mức này.

Nếu so với Hồng Phá Hải, Lâm Tuyệt Phong quả thật không thể xưng là đối thù.

Ba người Vũ La thân trong bảo khố, xung quanh toàn là bảo vật vô giá, chỉ cần sơ ý một chút sẽ làm hư hao những bảo vật này. Hồng Phá Hải lại không chút do dự xé rách không gian trong này, thề hiện sự tự tin hết sức mạnh mẽ, cũng thể hiện ra tính cách bá đạo ngang tàng của lão.

Nhan Chỉ Vi cố gắng nỡ một nụ cười:

- Hồng gia gia, chẳng lẽ ngài thật sự nhốt ta ở trong này...

Trong hư không một màng hắc ám, không ai trả lời nàng.

Nhan Chỉ Vi kêu như vậy vài canh giờ, vần không có tiếng đáp lại, rốt cục mệt mõi. Nàng không thèm quan tâm tới hình ảnh của mình, ngồi phệt xuống bên cạnh Vũ La, hơi nức nỡ nói:

- Xong rồi, lần này Hồng gia gia đã nổi giận thật sự, làm sao đây...

Chu Nghiên không hiểu ngôn ngữ Yêu tộc, nhưng nghe được thanh âm, không khôi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nhan Chỉ Vi một cái, lại nhìn nhìn Vũ La.

Vũ La thầm cười khổ trong lòng, bất quá là vì thanh âm của Cửu Vĩ Bạch Hồ nhất tộc mang theo vè nũng nịu mê hoặc tự nhiên. Hắn có thể khẳng định chắc chắn, tối thiểu trong tình huống hiện tại, Nhan Chi Vi không có lòng dạ nào câu dẫn mình.

Vũ La cũng không để ý tới hai nữ nhân này nữa, nhắm mất ngồi xuống, bất đầu tu luyện Cửu Long Thôn Nhật.

Không gian này ngăn cách với thế giới bên ngoài, không có một tia linh khí. Bất quá Thiên Phũ Chi Quốc cũa Vũ La có thể hấp thu linh khí, cho nên cũng không cần lo lắng.

Chi là tiểu gia hỏa Động Động không chịu ngoan ngoãn vâng lời. Vũ La tu luyện mười lần, khuyên can mãi mới có hai, ba lần Động Động chịu tu luyện cùng với hắn.

Có Động Động cùng tu luyện, tác dụng lộ ra hết sức rõ ràng, tốc độ của Vũ La tăng nhanh một nửa.

Chu nghiên không hề bình tĩnh như Vũ La. Quan niệm lá rụng về cội của Nhân tộc đã xâm nhập lòng người, Chu nghiên cũng không thể ngoại lệ.

Ở Đông Thổ xa xôi này, nếu chết đi vậy sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn cũng đừng mong hồn về quê cũ. Hơn nữa trong bóng tối, thủy chung có nỗi ám ảnh tử vong, Chu Nghiên tỏ ra bôn chôn lo lăng, ngay cả Nhan Chi Vi cũng đang nôn nóng vô cùng.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Chu nghiên cùng Nhan Chi Vi đã sấp sửa sụp đổ, bỗng nhiên không gian xung quanh sáng lên một mảng.

Ánh sáng gia tăng nhanh chóng, nháy mắt trước mặt ba người chi còn lại một mảng trắng xóa, không nhìn thấy gì khác.

Đến khi hào quang dần dần tan đi, ba người thấy minh đang đứng trong một căn phòng rộng rãi. Phòng này có bốn cây cột gỗ to một người ôm, tường được xây bằng đá đen, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo thinh thoảng lóe lên hào quang mờ nhạt.

Trên cột gỗ thô kệch có khắc một đạo phù vãn to bằng đầu người.


Trước mặt ba người, một lão nhân cao lớn chắp tay sau lưng đang đứng. Tuy rằng lão bất động, nhưng khiến cho người ta có cảm giác như đang ngâng nhìn lên một ngọn núi cao. Vũ Lạ chi liếc nhìn lão một cái, lập tức càm nhận được lực lượng của lào nhân này thâm sâu như bề, khó lòng phỏng đoán.

Nhan Chi Vi cất tiếng hoan hô:

- Hồng gia gia...

Hồng Phá Hài vẫn không nhúc nhích, lúc này ba người mới chú ý, ở trước mặt Hồng Phá Hài bày một chiếc giường đá dài một trượng hai, mặt giường sần sùi, chô cao hon mặt đât hai thước có một vòng hoa văn trang sức. Trên giường có một người đang nằm, sinh khí toàn thân không còn, mặt tái nhợt như tuyết.

Nhan Chi Vi thấy người nọ, giật mình kinh hãi:

- Là Hồng Ngạo sư thúc, y, y... Hồng gia gia, đây là chuyện aì?

Nhan Chi Vi nhận ra người đang nằm trên giường đá, chính là truyền nhân duy nhất của Hông Phá Hài, cũng là tộc nhân duy nhất của Thất Thủ Giao Long nhất tộc trên toàn Đông Thổ ngoại trừ Hồng Phá Hải, tên là Hồng Ngạo. Nàng cũng đã hiểu ra, vì sao tâm trạng Hồng Phá Hài không tốt.

Sờ dĩ Nhan lão phái Nhan Chi Vi đến Nộ Long đảo, đó là vì Nhan Chi Vi chi là vãn bối, cho dù sự tình bại lộ, Hồng Phá Hài cũng sẽ không làm gì Nhan Chi Vi.

Chi là không ngờ rằng Hồng Phá Hài bởi vì truyền nhân gặp đại kiếp nạn, tâm trạng mười phần không tốt, Nhan Chi Vi cũng không tránh khỏi chịu khồ.

Hồng Phá Hài vẫn không nhúc nhích, trầm giọng nói:

- Bàn tọa trấn thũ hài ngoại, Nhan lão đầu ở Đông Thổ tọa hường yên vui, được người người triều bái. Bàn tọa không hề tham hư danh ấy, nhưng vì sao ngay cà truyền nhân duy nhất cũa bàn tọa cũng mất đi...

Hồng Phá Hài tọa trấn Nộ Long đào, giống như một cây đinh cắm sâu vào bụng Bán Yêu tộc. Nêu Bán Yêu tộc muốn tiến công Đông Thố, vậy phài qua được cửa ải cũa Hồng Phá Hài trước đã.

Nhưng Hồng Phá Hài là cường giả đã trải qua thời Hồng Hoang, Bán Yêu tộc làm sao có thể là đối thũ cũa lão?

Chi là Hồng Phá Hài vạn lần không ngờ, trước đây lão bế quan một thời gian ngắn, Bán Yêu tộc lại nhân cơ hội ấy tập kết đại quân bên ngoài Nộ Long đảo, âm mưu tập kích. Hồng Ngạo không sợ trời không sợ đất, một mình đánh tới lại trúng phải mai phục của Bán Yêu tộc.

Bất quá Bán Yêu tộc cũng xem nhẹ thực lực cũa Hồng Ngạo, tổn hao mấy vạn chiến sĩ mới đánh cho Hồng Ngạo ngã xuống. Lúc ấy Bán Yêu tộc cũng không còn dư lực tấn công Nộ Long đảo, đành phải lui lại.

Đến khi Hồng Phá Hải xuất quan, tự nhiên nổi trận lôi đình. Sau khi lão an bày Hồng Ngạo xong xuôi, chuần bị đi tìm Bán Yêu tộc báo thù, không ngờ bọn Nhan Chi Vi lại tới đúng vào lúc này.

Hồng Phá Hài ôm một bụng cừu hận chưa phát tiết, đáng thương cho ba người Vũ La trờ thành nơi trút giận cũa lão.

Hồng Phá Hài nói qua sự tình một chút, ba người Vũ La nhìn nhau, không khỏi hoảng sợ. thì ra mấy vạn xác chết Bán Yêu tộc trôi trên Thần Hoang hài lúc trước, là vì nguyên nhân này.

Nhan Chi Vi nhìn Hồng Ngạo nằm trên giường, cần thận hôi:

- Hồng gia gia, Hồng Ngạo sư thúc còn có hy vọng aì không?

Hồng Phá Hài chậm rãi xoay người lại, bảy đồng tử trong mất lão thản nhiên quét nhìn ba

người một cái, sau đó xòe tay ra.

Nhan Chi Vi ra vè bất đắc dĩ. lấy chén thủy tinh nọ giao ra. Hồng Phá Hài nhìn thoáng qua, thấy tinh huyết không thiếu một giọt, yêu đan còn nguyên như trước, lúc này mới khẽ gật đầu:

- Năm xưa bàn tọa giết chết viên đại tướng cuối cùng của Long Quy nhất tộc mới được một chén tinh huyết, một viên yêu đan này. Bắt đầu từ khi đó, bàn tọa đã trờ thành đệ nhất chiến sĩ cũa Thất Thũ Giao Long nhât tộc. Thứ này rât có ý nghĩa với bàn tọa, không ngờ rằng da mật Nhan lão đầu thật dày, ngay cả thứ này cũng muốn trộm.

Nhan Chi Vi đỏ bừng mật mũi, xấu hổ thè lưỡi.

Hồng Phá Hải lật tay một cái, chén thủy tinh lập tức biến mất.

Lão lại vung tay điểm ra, hai đạo linh văn bay ra nhanh tới nỗi ba người không kịp có chút phản ứng nào. Hai đạo linh văn này chia ra khắc trên thân thể Nhan Chi Vi và Chu nghiên. Nhan Chi Vi lập tức hoảng sợ:

- Hồng gia gia, ngài... vì sao ngài lại bắt chúng ta, không phải chúng ta đã trả bảo vật lại rồi sao?

Hồng Phá Hải không đáp, lạnh lùng nhìn Vũ La:

- Vốn bản tọa cho rằng Hồng Ngạo không còn cứu được nữa, ngờ đâu ông trời không tuyệt đường người. Gần đây nghe nói Đông Thổ có Hoàn Hồn Thảo xuất thế, tiểu tử, bản tọa

tạm thời giữ hai nữ oa nhi này ở đây, ngươi mang Hoàn Hồn Thảo về, bàn tọa sẽ thà chúng ra.

Vũ La há hốc mồm, chưa kịp nói gì đã bị Hồng Phá Hài lạnh lùng cắt ngang:

- ngươi không cần khích tướng bàn tọa, cho dù nha đầu nọ là hậu nhân của Nhan lão đầu mật dày kia, dám tự tiện xông lên Nộ Long đào trộm bào vật, bàn tọa cũng không dễ tha thứ cho nàng.

Vũ La á khẩu không trà lời được, nói thế nào cũng là bên mình sai trước.

Nhan Chi Vi vô cùng uất ức, không khôi nghiến răng, bất mãn cực kỳ, lại không dám nói aì. Từ trước tới nay Thất Thủ Giao Long nhất tộc không phải là bộ tộc có tính tình dễ chịu, nếu Hồng Phá Hải đã quyết định như vậy, nếu mình nói thêm gì nữa sẽ khiến cho lão càng bực mình, nói không chừng kết cục sẽ thảm hại hơn.

- Dưới trướng bàn tọa không có người dùng, bàn tọa bắt buộc phải ở lại nơi đây, dùng thần lực giữ cho pháp thể Hồng Ngạo còn sức sống, bằng không cũng không cần tới tiểu tử ngươi.

- Trong vòng mười lăm ngày, nếu ngươi không thể mang Hoàn Hồn Thào về đây...

Hồng Phá Hải chợt nhìn về phía Nhan Chi Vi và Chu Nghiên:

- Vậy hai nữ oa nhi này phải sinh con cho Hồng Ngạo, kéo dài huyết mạch Thất Thù Giao Long nhất tộc ta.

Nhan Chi Vi hoảng sợ, xấu hổ giận dữ nói:

- Hồng lão đầu, lão thật là đáng giận, gia gia của ta sẽ không bõ qua cho lão!

Hồng Phá Hài cũng không để ý đến nàng, nhìn thẳng Vũ La:

- ngươi nghe rõ chưa?

Vũ La nhìn Hồng Phá Hải một cái thật sâu, chậm rãi gật đầu.

Đối mặt với cường giả tuyệt thế đã từng trải qua thời Hồng Hoang như Hồng Phá Hài, Vũ La không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thực lực của Hồng Phá Hài trên xa hắn, cho dù sữ dụng Bách Vạn Nhân Đồ, Vũ La cũng không nắm chắc phần thắng chút nào.