Hắc Thủy Tiên cũng không ngờ Vũ La có thể tìm ra một đạo linh phù ngũ phẩm nhanh như vậy. Nhưng ra tay rộng rãi như vậy dường như cũng không phải là tính cách của Vũ La, chẳng lẽ hắn rất cần viên tinh châu kia sao? Hắc Thủy Tiên vẫn cảm thấy có chút khác thường.
Tuy rằng chỉ là một đạo linh phù ngũ phẩm, nhưng đây là tác phẩm của Nam Hoang đệ nhất phù sư Hướng Cuồng Ngôn, dù là ngũ phẩm hạ, nhưng vẫn có thể phát huy ra uy lực đủ để sánh với linh phù ngũ phẩm trung.
Bề ngoài linh phù được phủ một màn sáng màu đỏ nhạt, được đặt trong một chiếc hộp ngọc chạm trổ tinh xảo, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.
Vũ La lên tiếng nói:
- Tiết trưởng lão, ta đã đem tới đây linh phù ngũ phẩm mà ngài muốn, vậy tinh châu của ta đâu?
Tiết Kiêu tỏ ra hưng phấn, hiển nhiên đạo linh phù ngũ phẩm này lão sẽ bỏ túi riêng kiếm lợi, thứ gì hiến cho Cửu Đại Thiên Môn tức là hiến cho Tiết trưởng lão ta...
Bởi vậy dù giọng điệu của Vũ La tỏ ra không khách sáo, lão cũng không toan tính so đo:
- Ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi lấy.
Lão xoay người vào phòng, bất chợt ngẩn người ra, vì sao không thấy viên tinh châu mình vẫn đặt trên bàn? Đêm qua vẫn còn, mình thấy rõ ràng, cả đêm mình không hề rời phòng. Nếu trên đời này có kẻ trộm được thứ gì đó bên cạnh một cao thủ Đại Năng mà không bị phát hiện, chuyện này là không có khả năng.
Có thể Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán năm xưa làm được chuyện này, đáng tiếc Thôi Xán đã chết.
Tiết Kiêu vội vàng tìm khắp xung quanh, dưới gầm bàn, dưới gầm ghế, tìm khắp cả
phòng một lượt. Cuối cùng lão còn phóng xuất nguyên hồn quét khắp phòng, nhưng vẫn không tìm được.
Lão lại mở không gian trữ vật của mình ra, cẩn thận kiểm tra một lượt, cũng không có.
Lúc này Tiết Kiêu còn chưa ý thức được chuyện này nghiêm trọng tới mức nào, chỉ cảm thấy viên tinh châu nọ biến mất một cách vô cùng khó hiểu, chẳng phải là mình phải trả lại linh phù cho Vũ La sao? Chuyện này sao được, miếng ngon đã dâng lên tận miệng, lẽ nào lại phun ra?
Lão còn đang cân nhắc làm thế nào có thể nuốt chửng linh phù của Vũ La mà không cần đưa tinh châu cho hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài Nhược Lô Ngục có vài người đi tới.
Ngục tốt trực nhật lập tức lên tiếng quát hỏi:
- Là người nào?
Đồng trưởng lão bước ra:
- Trưởng Lão Hội tới thị sát Nhược Lô Ngục, báo cho Diệp Niệm Am mở đại môn nghênh đón.
Ngục tốt bị dọa nhảy dựng, ù té chạy vào trong, chạy tới Vọng Sơn các biết bọn Diệp Niệm Am đã đi tìm Tiết trưởng lão, y lại nhanh chóng chạy tới chỗ ở của Tiết trưởng lão.
Lúc tên ngục tốt này chạy tới, Vũ La đang chất vấn Tiết Kiêu:
- Tiết trưởng lão, không có tinh châu vậy là ý gì, chẳng lẽ danh dự Cửu Đại Thiên Môn là như vậy hay sao? Ta đã dâng lên linh phù ngũ phẩm, thứ lão đã hứa với ta lại không có?
Tiết Kiêu cả giận nói:
- Ngươi dâng lên linh phù, tự nhiên Cửu Đại Thiên Môn sẽ ghi nhớ công lao này. Nhưng ngươi dám dùng công lao áp chế Cửu Đại Thiên Môn, chính là ngươi không đúng. Không trừng trị lỗi của ngươi đã là đặc biệt khai ân, tiểu tử ngươi còn chưa biết thế nào là đủ sao?
Hắc Thủy Tiên xấu hổ vô cùng, vạn lần không ngờ Tiết trưởng lão nói mà không giữ lời như vậy. Trong lòng nàng thầm khinh bỉ tư cách của Tiết Kiêu, cũng không nói giúp cho lão, khoanh tay đứng im một bên, cả trong lòng lẫn ngoài mặt đều có hơi tức giận, không biết sư phụ tìm minh hữu thế nào...
Tên ngục tốt kia chạy như điên tới, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Diệp Đại nhân. Vũ Đại nhân. Trưởng... Trưởng Lão Hội tới rồi...
Diệp Niệm Am làm như không hay không biết:
- Trưởng Lão Hội tới... nói như vậy là có ý gì?
Ngục tốt thở hồng hộc một hơi, nói chuyện đã thứ tự hơn:
- Các vị Đại nhân của Trưởng Lão Hội đang ở bên ngoài Nhược Lô Ngục, muốn ngài mở cửa nghênh đón.
Sắc mặt Diệp Niệm Am chợt biến, vội kéo Vũ La:
- Đi mau.
Tiết Kiêu mơ hồ cảm giác có điều không ổn, vì sao trước khi Trưởng Lão Hội tới đây lại không thông báo cho mình?
Lão cũng là thành viên Trưởng Lão Hội, Trưởng Lão Hội tới Nhược Lô Ngục, không có khả năng không báo cho lão biết. Lão lặng lẽ vẫy Hắc Thủy Tiên tới gần, nhỏ giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Hắc Thủy Tiên liếc nhìn Vũ La đang đi một cái thật sâu, lắc lắc đầu:
- Ta cũng không biết...
Hắc Thủy Tiên mười phần khẳng định, đây là mưu kế do Vũ La bày ra. Chỉ là nàng không ngờ Vũ La lại có năng lực lớn tới mức này, có thể kinh động cả Trưởng Lão Hội.
Cửa chính Nhược Lô Ngục rộng mở, Diệp Niệm Am cùng Vũ La đã thay quan phục, dẫn theo các Ban Đầu, ngục tốt Nhược Lô Ngục cung nghênh người của Trưởng Lão Hội.
Sau một tràng tiếng hô cung nghênh, đám người Trưởng Lão Hội ngoài cửa tản ra. Người bước ra trước tiên cũng không phải là vị trưởng lão bí mật nào của Trưởng Lão Hội, mà là hai lão nhân.
Tiết Kiêu vừa tới thấy vậy giật này mình:
- Chu Thanh Giang, Cốc Thương, vì sao bọn chúng tới đây?
Tuy rằng hiện tại Cốc Thương đã thành lập Ngự Trảm Đài, nhưng thân phận y vẫn là Khách Khanh chung của Cửu Đại Thiên Môn, thân phận này tuyệt đối không kém gì Chu Thanh Giang.
Lần này hai người dắt tay nhau tới, hầu như đã ngăn chặn cả Trưởng Lão Hội. Tiết Kiêu lập tức hiểu rõ vì sao mình không được Sở Tam Tuyệt âm thầm thông báo trước.
Chu Thanh Giang, Cốc Thương, thêm vào bọn ba người Đồng trưởng lão, bản thân Chung Nam sơn còn có bốn danh ngạch trong Trưởng Lão Hội, trong ngoài liên thủ, thừa sức áp chế cả Trưởng Lão Hội.
Diệp Niệm Am dẫn dắt mọi người long trọng nghênh đón Trưởng Lão Hội vào trong Nhược Lô Ngục. Vừa định pha trà chiêu đãi, Cốc Thương đã vung tay lên, giọng lạnh như băng:
- Không cần, chúng ta tới đây là có công vụ phải làm, lễ nghi khách sáo không cần thiết xin miễn cho.
Trong lòng Tiết Kiêu cảm thấy vui vẻ, xem ra không phải là tới vì mình.
Nhưng không ngờ sau đó Cốc Thương vỗ bàn quát lớn:
- Tiết Kiêu, ngươi có thể đại biểu cho Cửu Đại Thiên Môn khi nào vậy? Ngay cả Trưởng Lão Hội còn không dám nói như vậy, chỉ một câu của ngươi đã biến mình thành người phát ngôn của Cửu Đại Thiên Môn rồi sao?
Tiết Kiêu nghe vậy sửng sốt, không hiểu xảy ra chuyện gì.
Sở Tam Tuyệt bất đắc dĩ than thầm một tiếng:
- Tiết Kiêu, mọi người nghe nói ngươi lấy viên tinh châu cửa vào Nhạc Băng Uyên, lấy danh nghĩa Cửu Đại Thiên Môn hứa cho Vũ La, có phải không?
Tiết Kiêu gật đầu:
- Chuyện này... là ta sơ sót...
Sở Tam Tuyệt nhìn lão một cái, lại hỏi:
- Sau đó thì sao?
Tiết Kiêu không có cách nào, đành có sao nói vậy:
- Vũ La dâng lên một đạo linh phù ngũ phẩm, lẽ ra... lẽ ra phải ban viên tinh châu này cho Vũ La...
Đồng trưởng lão không nhịn được lên tiếng nói:
- Hừ. Tiết trưởng lão tính toán giỏi thật. Cửa vào Nhạc Băng Uyên là do Vũ La phát hiện, lúc trước hắn còn ra sức bảo vệ cửa vào không bị nổ tung, bằng không e rằng hiện tại chúng ta còn đang bối rối thu dọn tàn cục rối rắm ở Nhược Lô Ngục. Công lao như vậy, các ngươi không thưởng cũng đã đành, viên tinh châu nọ vốn nên thuộc về Vũ La. Tiết Kiêu ngươi lại chiếm đoạt, còn dùng danh nghĩa Cửu Đại Thiên Môn ép người, bắt chẹt người ta một đạo linh phù ngũ phẩm. Ta hỏi ngươi, ngươi mượn danh nghĩa Cửu Đại Thiên Môn, đã từng thương lượng qua với ai chưa? Cho dù là trước đó không kịp thương lượng, sau đó có báo ai chưa? Ta thấy Tiết trưởng lão ngươi rõ ràng là muốn nuốt chửng đạo linh phù ngũ phẩm này ngay từ đầu.
Tiết Kiêu nổi giận:
- Họ Đồng ngươi không được ngậm máu phun người.
Đồng Trưởng lão cười lạnh một tiếng, đang định phản kích. Chu Thanh Giang đã khoát tay ngăn lão lại:
- Khoan hãy tính tới chuyện này. Tiết trưởng lão, nếu Vũ La đã dâng lên đạo linh phù ngũ phẩm, vậy ngươi cũng đã giao viên tinh châu nọ cho hắn rồi sao?
Sắc mặt Tiết trưởng lão bất chợt đỏ lên:
- Chuyện này... vẫn chưa giao...
-Hả?
Tiết Kiêu bất đắc dĩ nói:
- Ta đã làm mất viên tinh châu nọ...
Sắc mặt mọi người lập tức trở nên hết sức khó coi, ngay cả Sở Tam Tuyệt cũng tỏ ra khó chịu. Lão lấy đồ của người ta, bắt người ta lấy linh phù tới chuộc, người ta mang thứ lão đòi hỏi tới, lão lại không muốn trả lại cho người ta.