Chuyện Nhạc Băng Uyên bất kể thế nào cũng là do Vũ La phát hiện trước. Phe lão và Hắc Thủy Tiên có thể thu lợi từ Nhạc Băng Uyên, cũng hưởng nhờ vinh quang của Vũ La. Tiết Kiêu làm như vậy, trong đáy lòng Hắc Thủy Tiên cảm thấy không tán thành.
Tiết Kiêu đi rồi, Hắc Thủy Tiên cất tiếng thở dài, chậm rãi đi qua cạnh Vũ La, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi về chuyện này, ta sẽ nghĩ cách cố gắng mang nó trở về.
Vũ La còn đang sửng sốt. Hắc Thủy Tiên đã đi xa.
Vốn Chu Cẩn đang căm tức Tiết Kiêu, chợt nhìn thấy Hắc Thủy Tiên thì thầm ra vẻ thần bí với Vũ La, quả là lửa đổ thêm dầu, tức tối không thèm để ý tới Vũ La, xoay người rời đi. Vốn Chu Hoành định chào hỏi muội phu, nhưng thấy muội muội nổi giận đành phải nhanh chóng chạy theo.
Vũ La còn đang tiếc nuối viên tinh châu, không nhận ra Chu Cẩn đang ghen ghét vô cùng, đúng là lửa đổ thêm giấm, chỉ nhìn theo bóng Tiết Kiêu, ra vẻ suy tư.
Diệp Niệm Am lần này cũng gần như hóa điên, nghiến răng trèo trẹo:
- Ta cũng không tin là không có thiên lý, lần này lão già ta sẽ liều mạng cùng bọn chúng. Vũ La, hiện tại ngươi hãy tiếp nhận tất cả sự vụ của Nhược Lô Ngục, hiện tại ta đi, ta sẽ theo bản cáo trạng này đến cùng.
Vũ La ngăn lão lại, hỏi với giọng đầy thâm ý:
- Đại nhân, ngài nói cần bao nhiêu công lao mới có thể được Cửu Đại Thiên Môn ban cho viên tinh châu nọ?
Diệp Niệm Am sửng sốt:
- Ngươi có ý gì?
Vũ La lộ ra một nụ cười giảo hoạt...
- Bản tọa đã biết bọn chúng là bọn khốn hèn nhát...
Tiết Kiêu cười lạnh không thôi, đặt một ngọc giản xuống bàn. Hắc Thủy Tiên cầm lên xem thử, không ngờ là công văn do Nhược Lô Ngục phát ra, hỏi xem cần công lao thế nào mới được ban thưởng viên tinh châu nọ.
Viên tinh châu ảm đạm không ánh sáng đang nằm lăn lóc trên bàn. Thứ này không có giá trị gì, thậm chí Tiết Kiêu không có hứng thú thu vào trong không gian trữ vật. Lão khăng khăng giữ lấy là vì muốn làm khó người Nhược Lô Ngục một phen, nhất là Vũ La.
- Hừ, lão già Diệp Niệm Am này, lúc nãy còn oang oang rằng muốn đi cáo trạng, hiện tại thì sao? Chỉ chưa quá một canh giờ đã nghĩ ra lợi hại trong chuyện này, lập tức chịu thua.
Hắc Thủy Tiên mơ hồ cảm thấy có vẻ không thích hợp, nhưng vẫn khuyên nhủ:
- Đại nhân, tha người được thì nên tha, trong chuyện lần này, Vũ La quả thật có công lao không nhỏ...
Tiết Kiêu nhìn nàng một cái, hừ một tiếng:
- Gần đây ngươi thường hay nói giúp cho tiểu tử kia, là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đã thích tiểu tử nọ?
Hắc Thủy Tiên vừa xấu hổ vừa giận dữ:
- Đại nhân, ngài chính là trưởng bối của Hắc Thủy Tiên, có những lời không thể nói bừa được...
Tiết Kiêu nhìn nàng một cái thật sâu, cầm lấy ngọc giản trên bàn:
- Được, bọn chúng muốn lập công, hừ, nếu bản tọa đưa ra những chuyện mà chúng không làm được, chẳng phải là làm khó chúng? Ngươi đi nói với chúng, chỉ cần chúng có thể dâng lên một đạo linh phù ngũ phẩm trở lên, công lao này coi như đã đủ. Tiểu tử nọ không phải là phù sư sao, cứ để cho hắn luyện chế linh phù là được.
Hắc Thủy Tiên giật nảy mình:
- Linh phù ngũ phẩm ư, Đại nhân, đây không phải là làm khó bọn họ sao?
Ánh mắt Tiết Kiêu hết sức lạnh lùng, nhìn Hắc Thủy Tiên chằm chằm một lúc lâu như rắn độc. Hắc Thủy Tiên cảm thấy lạnh toát trong lòng, cất tiếng thở dài khom người nói:
- Được rồi, để ta đi.
Chỉ là một viên tinh châu vô dụng, lại muốn bắt chẹt người ta. Hắc Thủy Tiên lắc lắc đầu bất đắc dĩ, có câu làm gì cũng phải chừa lại một đường, sau này còn có ngày gặp lại. Tiết Kiêu đường đường là cao thủ Đại Năng, lại làm trưởng lão lâu như vậy, không ngờ sử dụng cái gọi là ‘thủ đoạn lôi đình’ ở chỗ không nên sử dụng. Hắc Thủy Tiên cũng không biết nên nói gì cho phải.
Nàng đi tìm Vũ La, phía trước đột nhiên có một bóng người chợt lóe. Nhất thời Hắc Thủy Tiên khẩn trương, âm thầm đề phòng. Không ngờ bóng người nọ lặng lẽ không tiếng động tiến về phía trước, Hắc Thủy Tiên cảm thấy hết sức kỳ quái. Vì sao người phía trước dường như cùng đường với mình?
Nàng bèn lặng lẽ theo sau. quả nhiên người nọ đi rất nhanh tới chỗ ở Vũ La, dường như là gõ cửa, sau đó nhanh chóng tiến vào phòng.
Hắc Thủy Tiên cảm thấy vô cùng nghi hoặc, hiện tại đã là nửa đêm, còn ai tới tìm Vũ La?
Nàng lặng lẽ áp sát, có thể là do người trước đã vào, trận pháp phòng ngự nơi ở của Vũ La mở ra. Hắc Thủy Tiên bèn dán sát vào cửa sổ nghe ngóng, không khỏi cảm thấy căng thăng toàn thân.
Chu Cẩn chỉ mặc một chiếc áo ngoài rộng thùng thình. Hiện tại là ban đêm, cho dù gặp phải người khác cũng không ai phát hiện ra, bên trong nàng không mặc gì cả.
Chuyện nàng sắp làm khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng bừng.
Sau khi vào lòng Vũ La, nàng khép cửa lại, sau đó hai vai run lên, áo choàng rơi xuống đất, để lộ cơ thể ngọc ngà khiến cho người ta phun máu.
Trong phòng Vũ La vẫn còn đốt đèn. cho nên hắn nhìn thấy rất rõ ràng. Cơ thể trắng như ngọc bởi vì Chu Cẩn xấu hổ thẹn thùng, ửng hồng lên khiến cho người ta thèm nhỏ dãi. Vũ La chỉ nhìn qua một cái, cỗ dục hỏa tận đáy lòng lập tức bùng lên.
Chu Cẩn đi từng bước một tới, ánh mắt nàng tràn đầy vẻ xâm lược, chẳng những không làm cho Vũ La tránh lui, ngược lại càng khiến cho lửa dục của hắn bùng lên mạnh mẽ. Vũ La gầm nhẹ một tiếng, xông tới bế thốc nàng lên.
Cả hai ngã nhào vào giường, hai thân thể không mảnh vải nóng rực vừa tiếp xúc với nhau, cả hai người lập tức rên lên một tiếng vô cùng khoan khoái.
Ngoài cửa sổ, Hắc Thủy Tiên vừa tới, nghe thấy tiếng rên này.
- Sao nàng lại tới đây?
Vũ La vừa hung hăng hôn lên cổ Chu Cẩn vừa hỏi. Chu Cẩn ôm chặt đầu hắn, ra sức ấn xuống ngực mình:
- Dù sao hai ta cũng đã...
Lúc này lửa giận, đố kỵ cùng lửa dục trong lòng nàng trộn lẫn vào nhau, khiến cho nàng cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Vốn hai người đang ôm chặt lấy nhau. Chu Cẩn đột nhiên đẩy mạnh Vũ La nằm xuống, giương nanh múa vuốt xông lên:
- Cho ngươi thời gian dài như vậy, cũng không chịu tới tìm ta...
Hắc Thủy Tiên nghe thấy lập tức đỏ mặt tía tai, âm thầm hừ lạnh một tiếng. Hai người này cũng thật là... cũng không chịu bố trí kết giới cách âm đã hành sự, còn ai phản ứng kịp?
Nàng lại không nghĩ rằng Vũ La cùng Chu Cẩn đâu có mời nàng tới nghe trộm. Hắc Thủy Tiên đột nhiên phản ứng, lúc này trong phòng hai người đang đại chiến hăng say. Chu Cẩn rên lên ư ử không ngừng. Vũ La cũng thở hồng hộc gấp gáp, khiến cho Hắc Thủy Tiên đã nghe qua lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng vội vàng đứng dậy, chạy nhanh như đang chạy trốn. Vừa chạy được mấy chục trượng, đột nhiên cảm thấy có thứ gì vướng víu dưới chân. Thì ra nàng giẫm phải trường quần của mình, ngã lăn kềnh trên mặt đất, chật vật vô cùng...
Sáng hôm sau, Hắc Thủy Tiên cả đêm không ngủ tới gõ cửa phòng Vũ La.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy bên trong trả lời. Hắc Thủy Tiên không khỏi liên tưởng tới trạng thái cuồng bạo của hai người đêm qua, thầm đoán có lẽ hiện tại cả hai đều đã kiệt sức, cho nên mãi tới bây giờ vẫn chưa thức dậy.
Hắc Thủy Tiên chợt cảm thấy mặt mũi đỏ bừng, khẽ hừ một tiếng, mình đang nghĩ vẩn vơ gì vậy...
Vũ La bị tiếng gõ cửa của nàng đánh thức, tuy rằng trên giường vẫn còn dư hương, nhưng mỹ nhân nào thấy. Hắn đứng dậy ra mở cửa, Hắc Thủy Tiên tiến vào có vẻ không yên, nhìn nhìn giường Vũ La, chăn chiếu ngổn ngang, quả là như vậy.
Hắc Thủy Tiên chợt nhớ lại cảnh tượng đêm qua, hồn nhiên không phát hiện mình làm như vậy có chỗ không đúng.
- Tìm ta sớm như vậy có việc gì?
Câu hỏi của Vũ La cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Hắc Thủy Tiên. Lúc này nàng mới có phản ứng, cảm thấy nhiệm vụ lần này của mình vô cùng xấu hổ.
-À...
Hắc Thủy Tiên ngập ngừng một chút, rốt cục cũng nói:
- Tiết trưởng lão đã đưa ra điều kiện, là một đạo linh phù ngũ phẩm.
Nàng thật sự cảm thấy khó có thể mở miệng, tuy rằng nàng là đệ tử quan môn của trưởng lão Sở Tam Tuyệt, địa vị không thấp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có được một đạo linh phù nào.
Tu sĩ còn trẻ như Hắc Thủy Tiên, căn bản không có khả năng bằng vào bản lãnh cũa minh có được linh phù. Những phù sư cao minh đã sớm bị các cao thù Đại Năng như Sở Tam Tuyệt trên Tu Chân Giới vây kín, cho dù nàng có muốn kết giao cũng không có chỗ chen chân.
Thiên Mệnh Thần Phù cùng linh phù cũa Cốc Mục Thanh là do phụ thân cho nàng. Mà Hắc Thũy Tiên cũng chi có thể gởi sấm hy vọng cũa minh cho sư phụ Sở Tam Tuyệt. nhưng Cốc Thưong chi có một đứa con, Sở Tam Tuyệt lại có tới mấy đệ tử. Tuy rằng Hắc Thủy Tiên được yêu thương nhất, nhưng cũng không thế phá bõ trinh tự nhập môn. Cho nên các vị sư huynh sư tỷ phải có linh phù trước, sau đó mới tới phiên nàng.
Hắc Thũy Tiên còn có một vị sư huynh chua có được linh phù, có thể thấy linh phù khó được tới mức nào. Mà trong số đám sư huynh sư tỷ của nàng có được, tốt nhất cũng chi là một đạo linh phù lục phẩm thượng.
Linh phù ngữ phẩm trờ lên, cho dù là Sờ Tam Tuyệt cũng không phải tùy tiện muốn ban thường là ban. Tối thiểu cũng phải có công lao thật lớn, lão mới chịu đi cầu phù sư quen biết, sau đó thường cho.
Hơn nữa tất cả mọi nsười trong Trường Lão hội đều biết, Vũ La bất quá chi là một phù sư bát phẩm. Hiện tại bắt hắn dâng lên một đạo linh phù ngữ phẩm quả thật là ép nsười quá đáng, lần này Tiết Kiêu đã quyết định làm khó Vũ La.
Sau khi Hắc Thủy Tiên nói ra điều kiện của Tiết Kiêu, tỏ ra mười phần khó xử nhìn Vũ La. Lại không ngờ rằng Vũ La cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chi là gật đầu một cái:
- Được, ta biết rồi.
Hắc Thùy Tiên thấy dáng vè lạnh nhạt cùa hắn, trong lòng lại cảm thấy naượng ngùng, muốn nói gì đó nhưng naẫm nghĩ một chút rốt cục thờ dài, không nói nửa lời cáo từ rời đi.
Vũ La ra khỏi phòng minh, phát hiện ra người trong Nhược Lô Ngục ít đi rất nhiều. Hắn giừ một tên ngục tốt lại hòi, mới biết sáng sớm hôm nay người Chu gia đã rút lui.
Vũ La lập tức ngây ngẩn cả người, khó trách đêm qua Chu cần chù động tìm đến mình...
Chuyện Nhạc Băng Uyên đã xong, người Chu gia quả thật cũng phài rút lui. Sáu naàn binh sĩ đóng bên ngoài trong thời gian dài như vậy, cũng không phài là một chuyện đon gián.
Vũ La nhớ lại mùi vị tiêu hồn đêm qua, thầm than trong lòng. Tưong lai làm sao xử lý vấn đề cảm tình cùa minh, hiện tại trong lòng hắn đang rối bời bời.
Ma Tử Câm nghe nói Vũ La không có việc gì, âm thầm nhẹ nhàng thờ ra, nhưng lại câm thấy nghi hoặc. Vì sao sư tôn dám khăng định Vũ La sẽ không có việc gì? Sư tôn nàng là loại người thế nào, nói lão mắt mọc trên trán vẫn còn khách sáo, đời này Ma Tử Câm chưa từng gặp qua người cao ngạo như vậy. Nhưng lão vừa gặp Vũ La đã thân thiết như quen biết mấy chục năm. lại rất mâu thuẫn với cành tượng ‘không đánh nhau thì không quen biết’, khiến cho Ma Tử Câm cảm thấy trong chuyện này có điều cổ quái, nhưna lại không dám hòi nhiều.
Ngày hôm ấy, Ma Tử Câm đang cầm một chiếc ngọc giản, ôn lại một bộ linh văn mà sư phụ dạy. Thình lình Ma Ngao vui sướng hoa tay múa chân chạy vào, hưna phấn kêu lên:
- Tiểu thư, tiểu thư, Vũ La tới rồi.
Ma Tử Câm cảm thấy vui vẻ trong lòng, nhưna ngoài mặt vẫn tò ra bình thản, tay cầm ngọc giàn vẫn không nhúc nhích:
- Hắn đến đây chắc chắn là tìm sư tôn, naưoi nói với ta làm chi.
Ma Ngao khẽ bĩu môi, có vẻ tức tối nói:
- Tiểu thư, chẳng lẽ người định sống như vậy cả đời này?
Ma Tử Câm tỏ ra ngạo nghễ:
- Chờ ta học xong bàn lãnh cũa sư phụ, trở thành một phù sư đinh cấp, thiên hạ còn ai dám xem thường ta?
Ma Ngao tò ra nóng này:
- Vậy biết tới bao giờ? Chờ tới lúc đó, e rằng Vũ La đã chạy đi mất dạng, tiểu thư đâu còn cơ hội nữa?
Ma Tử Câm hừ một cái:
- Suốt ngày naươi chi nghĩ tới Vũ La chạy mất...
Nói tới đây, nàng chợt đỏ mặt.
Ma Ngao ra vẻ hết sức bình thường:
- Dù sao tiểu tỳ cũng cảm thấy trên Tu Chân Giới này cũng chi có Vũ La mới xúna với tiểu thư, kè dám cưới tiểu thư e rằng cũng chi có hắn...
Ma Tử Câm thầm thở dài sâu kín, lại nâng ngọc giàn lên:
- Chớ có nói bậy, ta không có duyên với hắn. Naươi không cần ỡ đây hầu hạ ta, hãy đi tìm hắn tâm sự đi thôi.
Ma Ngao tức tối giậm chân:
- Trời oi, tiểu thư, sớm muộn aì cũng có ngày người làm cho tiểu tỳ tức chết...
-Cái gì?!
Hướng Cuồng Ngôn thổi râu trừng mất:
- Ngươi vừa mờ miệng đã đòi một đạo linh phù ngũ phẩm, ngươi cho rằng ta là kho linh phù sao?
Vũ La tỏ ra không kiên nhẫn:
- Lão không cho ư? Nếu không cho, vậy bàn Đế Quân sẽ tiết lộ với Hoàng Nguyệt Mi, lão có ý tường quá đáng với người ta...
Hướng Cuồng Ngôn đùng đùng nổi giận:
- Con bà nó, tường ta sợ sao? Lão tử cũng sẽ tiết lộ nsươi muốn Ma Tử Câm đồ đệ của ta.
Vũ La dang rộng hai tay:
- Bàn Đế Quân không sao cả, cùng lắm thì sau này không gặp Ma Tử Câm nữa, chẳng lẽ về sau lão không gặp đồ đệ của mình? Lão cũng đừng quên, lão dạy người ta chế phù, nhưng lại thinh thoảng chi điếm một chút kinh mạch, bộ vị aì đó trên thân thế, sờ sờ mó mó. Nếu ta tiết lộ chuyện này, sau này chi cần lão muốn chi điểm, tiểu nha đầu nọ sẽ sợ tới mức tháo chạy, ta xem lão sẽ làm sao?
Hướng Cuồng Ngôn tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi:
- Giòi, giòi lắm, xem như ngươi lợi hại... Vũ La lại nói:
- Ta cũng chi mượn, không phải lấy không. Tương lai ta đù khả năng luyện chế linh phù ngũ phẩm, lúc ấy sẽ trả lại cho lão.
Lúc này sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn mới trở nên dễ coi một chút, sờ soạng lấy trong không gian trữ vật ra một đạo linh phù ngũ phẩm hạ. Vũ La lập tức giật phăng:
- Được rồi, không còn việc à nữa, ta đi đây.
Dường như Hướng Cuồng Ngôn vừa cho đi một miếng thịt trên người, ờ sau lưna Vũ La không ngừng lải nhải:
- Sao ngươi không đi thăm đồ đệ ta? Trong thời gian ngươi vào Nhạc Băng Uyên, nha đầu nọ không ăn không ngũ. Ngươi đường đường là Nam Hoang Đế Quân, rảnh rỗi không có việc gì nên trùng sinh đùa giỡn với thiếu nữ người ta ư?
Vũ La cười khổ, không phài ta muốn như vậy...
Lúc hắn đi ngang qua chỗ Ma Tử Câm, có hơi do dự, trong đầu chọt hiện ra bóng dáng Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn.Hai nữ nhân này đã đù làm cho hắn sứt đầu mè trán, hắn lập tức bỏ chạy trối chết.
Lúc Vũ La trờ lại Nhược Lô Ngục, trời đã tối. Đại đa số tu sĩ phe Hắc Thủy Tiên cũng đã rút đi, chi đé lại hai mươi người, tất cà đều bào vệ ngoài cửa phòng Tiết Kiêu.
Đây không phài là đề phòng aì cà, mà là thân phận Tiết Kiêu đường đường là trường lão Trường Lão hội, hãn được hường thụ đãi ngộ như vậy.
Tiết Kiêu vẫn ở trong gian nhà đá như trước. Tuy rằng lão đã bại lộ thân phận thật, nhưng Diệp Niệm Am oán hận, cố tình quên đối chỗ ờ khác tưom tất hon cho lão.
Vũ La về phòng mình, lặng lẽ không tiếng động thả Phù cổ ra. Phù cổ đã lâu chưa có thi triên thân thũ, vừa ra ngoài lập tức hoạt bát vô cùng. Nó theo chi thị của Vũ La thuận lợi chui xuống lòng đất, tốc độ đã nhanh hơn trước vài phần. Không mất bao lâu, rốt cục nó đã xuất hiện bên dưới phòng của Tiết Kiêu.
Sau khi trồi lên còn cách mật đất chừng ba tấc, Vũ La để cho Phù cổ nghi một chút. Hắn thông qua Phù cổ cảm ứna thử xem, dường như Tiết Kiêu đang ngồi tu luyện trong phòng.
Sau đó Phù Cồ tiếp tục trồi lên, theo kẽ hở giữa hai viên gạch chui lên. Nhìn quanh một vòng, lập tức phát hiện viên tinh châu nọ đang nằm trên bàn.
Dù sao lần này cũng đối mật với Đại Năng, Vũ La không thể không cẳn thận. Phù cổ lại nằm im một lúc, sau khi xác định Tiết Kiêu không phát hiện, mới chui vào chân bàn lên tới mặt bàn, nhẹ nhàng nuốt chửng viên tinh châu, lại lặng lẽ không tiếng động chui trở xuống mặt bàn.
Sáng sớm hôm sau, Vũ La liền đãng môn bái phỏng, trình lên đạo linh phù ngũ phẩm hạ.
Tiết Kiêu hết sức bất ngờ, linh phù ngữ phẩm đương nhiên là bảo bối. Địa vị cùa lão trong Trường Lão hội còn ỡ dưới Sờ Tam Tuyệt, Sờ Tam Tuyệt cũng không thể tùy tiện kiếm ra một đạo linh phù ngũ phẩm, huống chi là lão?
Không ngờ lần này tới Nhược Lô Ngục, mặc dù gặp phải uất ức khắp nơi nhưna rốt cục cũng có được thu hoạch ngoài ý muốn, tâm trạng Tiết Kiêu nhất thời trờ nên tốt hơn rất nhiều.