Tiên Nghịch

Chương 466: Hắn!

Ba mắt của con chim này bên trong như có một điểm sáng, khiến cho người ta nhìn vào dễ dàng bị hồn xiêu phách lạc.
 
- Tinh Ngân điêu! Tinh Ngân điêu còn nhỏ!
 
Hai mắt Vương Lâm sững lại, cuối cùng nhận ra con chim này.
 
Trong truyền thừa ký ức của cổ thần Đồ Ti có một đoạn liên quan tới con chim này, chính là một loại sinh vật kỳ dị trong trời đất, sau khi trưởng thành có thể biến ảo thành vạn vật trong thế gian, thậm chí hóa thành hình người, chẳng có chút nào khác biệt. Nó là tài liệu tốt nhất để chế tạo con rối có thần thông.
 
Khi còn nhỏ, loài chim này chưa có lực công kích lớn lắm nhưng tốc độ thì khó có thể tưởng tượng được. Loài này thích nhất là tinh thạch, thôn phệ tinh thạch mới có thể dần dần trưởng thành.
 
Trong trí nhớ của cổ thần Đồ Ti, Tinh Ngân điêu rất nhiều, lấy nội đan khi còn bé để luyện chế pháp bảo, bên ngoài khắc họa trận pháp thuấn di thì tốc độ sẽ đạt tới mức khó tin. Chẳng qua chuyện này đã quá xa xưa, bao nhiêu ngàn năm trôi qua, loài chim này mặc dù chưa bị tuyệt diệt nhưng số lượng cũng không còn nhiều lắm.
 
Tại thời đại của cổ thần, Tinh Ngân điêu chính là sủng vật tốt nhất. Tốc độ của chúng lại càng khiến cổ thần yêu thích, hơn nữa cũng rất thích khí tức của cổ thần khi còn nhỏ, thường thường không cần cố ý bắt nó cũng sẽ lại gần.
 
Ở cùng chỗ với cổ thần lúc nhỏ đối với Tinh Ngân điêu mà nói có lợi rất lớn. Theo sự trưởng thành của cổ thần, tinh ngân điêu có thể thu được một lượng lớn linh lực, khiến bản thân trưởng thành nhanh hơn.
 
Con tiểu điêu trước mắt này, trong ba con mắt phát ra ánh sáng như ngọc, chưa đạt tới mức ẩn dấu được ánh mắt, hẳn là chưa tới ngàn tuổi.
 
Nhìn con chim này, trong lòng Vương Lâm chợt động, tay trái vuốt lên túi trữ vật một cái, trong tay liền có thêm một khối thượng phẩm tinh thạch, đặt cạnh mỏ nó.
 
Tử điêu chẳng thèm nhìn khối tinh thạch một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, sau đó thân thể lóe lên, biến mất trên vai Vương Lâm.
 
Vương Lâm sờ sờ cằm. Con chim này hiển nhiên không coi trọng tinh thạch trong tay mình. Nó nhìn chằm chằm vào mình, chẳng lẽ là do cảm thấy khí tức của cổ thần trên người mình.
 
Trên người Vương Lâm tuy cũng có khí tức của cổ thần nhưng cực kỳ yếu ớt. Đó là do khi hắn hợp lại với bổn tôn mới lưu lại chút ít, thời gian dài trôi qua, dần dần sẽ biến mất.
 
Tử điêu này theo khí tức đó và tới, nhưng lại cực kỳ thất vọng bởi vì nó nhận thấy khí tức đó quá ít. Nó tuy không biết thứ khí tức này là gì nhưng trong nháy mắt khi cảm nhận được khí tức này, nó cảm thấy cực kỳ thoải mái. Loại cảm giác này từ khi sinh ra tới giờ nó mới gặp lần đầu tiên.
 
Thu hồi lại linh thạch, ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Trong tay hắn hiện ra một khối tiên ngọc.
 
Tiên ngọc vừa mới xuất hiện, tử quang liền lóe lên một cái, Vương Lâm nhìn thấy tiên ngọc trên tay trái đã biến mất.
 
Trong mắt hắn lộ ý cười, lại xuất ra một khối tiên ngọc nữa. Lúc này hắn dùng toàn bộ tinh thần chăm chú quan sát nhưng lại chỉ thấy được tử quang lóe lên. Tốc độ của tử điêu thật khó có thể tưởng tượng nổi, đoạt tiên ngọc trong tay Vương Lâm bay lên cao xong, nó căn bản không dừng lại, trực tiếp nuốt luôn khối tiên ngọc vào miệng, nhoáng lên một cái lại biến mất.
 
Sau khi tử điêu xuất hiện trở lại đã đậu ở trên vai Tôn trưởng lão, miệng đang ngậm tiên ngọc, răng rắc nhai nuốt, ánh mắt nó nhìn về phía túi trữ vật của Vương Lâm, có vẻ rất chú ý.
 
Tôn trưởng lão hiển nhiên chú ý tới cảnh này, mỉm cười hướng Vương Lâm gật đầu.
 
Thiên Vận Tử đang khoanh chân ngồi trên tường vân đã bắt đầu giảng đạo rồi.

 
- Thiên thuật chính là cửu cửu quy nguyên chi vận. Lão phu tu đạo tới nay không dám nói đã khám phá hết tất cả thần thông nhưng đối với bổn nguyên của thần thông này thì đã hiểu được chút ít. Tu đạo, tu đạo, chữ tu này là sao? Đạo này là ở đâu?
 
Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Anh Biến, Vấn Đỉnh. Nói thật ra lão phu coi đây đều thuộc về chữ "tu"!
 
Vương Lâm nghe tới đây lập tức ngưng thần, nhìn Thiên Vận Tử. Hắn từ lúc tu đạo tới nay toàn bộ đều là tự thân, công pháp có được tương đối hỗn loạn, cái thiếu khuyết nhất chính là không có được những cảm ngộ cao thâm này.
 
- Sau Vấn Đỉnh là hư thực nhị ý, toái niết tam cảnh. Tới đây thì hầu như toàn bộ những đạo hữu ở chỗ này sẽ phải dừng chân, không thể tiến thêm. Đấy chính là bước thứ hai của tu đạo!
 
Lão phu tưởng rằng bước thứ hai này cũng chính là một bước quá độ, người tu đạo chỉ cần tu luyện nguyên thần, hoàn chỉnh bước quá độ này liền có thể tiến thêm một bước.
 
Đáng tiếc ngay cả lão phu cũng vẫn không cách nào hoàn toàn hiểu rõ, dường như trong cõi u minh có một lực lượng đang làm nhiễu loạn hết thảy, tưởng chừng đã chạm được rồi lại bị cắt đứt.
 
Âm thanh của Thiên Vận Tử từ từ truyền khắp bốn phương, giảng giải những cảm ngộ tu đạo của hắn.
 
Cả bốn phía đều yên tĩnh, ngay cả trưởng lão đến từ liên minh tu chân giờ phút này cũng trầm mặc không nói, hai mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
 
- Thiên Vận Tử tiền bối, người không biết bước thứ ba của tu đạo là gì sao?
 
Trong đám người bốn phía có người trầm giọng hỏi.
 
Người này toàn thân mặc hắc y, xung quanh hắn, trong vòng mười trượng không thấy một tu sĩ nào, bên ngoài thân thể tỏa ra một cỗ hung khí.
 
Trên mặt hắn có một vết sẹo hung ác, chạy suốt từ mặt xuống tới cổ.
 
Thiên Vận Tử nhìn người này một cái, nói:
 
- Bước thứ ba này chính là ý nghĩa của chữ "đạo". Tu chân vô số đường, chỉ là cầu chữ "đạo" này. Nếu tu thành thì nhất định đạt tới một độ cao không thể ngờ tới. Chẳng qua làm sao tu thành thì lão phu cũng không biết.
 
Lão phu nói đến chính là thiên vận. Nếu thiên vận đến thì hiển nhiên mọi chuyện đều thành công. Nếu thiên vận chưa tới thì đành hóa thành đất vàng, ngàn vạn năm tu đạo cũng trở thành số không.
 
- Tu đạo chia làm ba bước, ta bây giờ bước một còn chưa hoàn thành. Con đường phía sau lại càng gian nan hơn, càng khó khăn hơn. Tu đạo là nghịch thiên, lời này không phải là giả.
 
Nếu ngay cả Thiên Vận Tử cũng không biết bước thứ ba phải đi như thế nào thì thế gian này có thực sự tồn tại bước thứ ba này hay không đây?
 
Ánh mắt Thiên Vận Tử đảo qua người Vương Lâm, ngay lúc này Vương Lâm cũng ngẩng đầu lên, hai ánh mắt gặp nhau.
 
Dường như nhìn rõ nội tâm Vương Lâm, Thiên Vận Tử cười hòa ái, nhìn Vương Lâm nói:

 
- Vương Lâm, ngươi có nghi vấn gì?
 
Lời này của Thiên Vận Tử nói ra, tu sĩ bốn phía nhất thời chăm chú nhìn vào Vương Lâm. Hơn nữa cả đệ tử lục hệ còn lại cũng đều quay lại nhìn hắn.
 
Phải biết rằng trong trường hợp này, được sư tôn tự mình chỉ điểm là một vinh dự lớn lao.
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, ôm quyền hướng về Thiên Vận Tử cung kính nói:
 
- Sư tôn, đệ tử đúng là có điều chưa hiểu.
 
Thiên Vận Tử vuốt chòm râu bạc, gật đầu cười nói:
 
- Nói ta nghe nào.
 
- Việc liên quan tới tu đạo vừa rồi đệ tử có chút nghi vấn. Chúng ta thường nói tu tiên, tu đạo, tu chân. Vậy sư tôn giải thích thế nào là tu đạo, là tu tiên, tu chân đây?? Hai cách nói này không thể tự dưng xuất hiện được đúng không?
 
Thiên Vận Tử mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Lúc này ngay cả Tôn trưởng lão tới từ liên minh tu chân khóe miệng cũng lộ nụ cười, nhìn Vương Lâm đầy thâm ý.
 
- Tiên đã không còn! Tu tiên vốn là nói tới ở thời viễn cổ. Khi đó tiên giới chính là thánh địa của tu sĩ! Vì thế mới có từ tu tiên! Chân, nghĩa là gì? Chân, chính là chân tướng mọi chuyện. Tiên giới đã không còn, tu sĩ cũng giống như là cây không có gốc, lúc này ngoài tu chân cũng chỉ có tu chân, chính là chân chính chỉ có chữ "tu".
 
Mà hôm nay, tiên, chân đều đã trở thành quá khứ rồi. Chúng ta hiện tại truy tìm chính là "đạo"! Nhưng "đạo" này cũng không phải là thiên đạo!
 
Tiếng nói của Thiên Vận Tử thong thả, nói tới đây thoáng ngừng lại một chút.
 
Tu sĩ bốn phía nhất thời không kìm được bắt đầu bàn cãi.
 
Người tu đạo tu lại không phải là thiên đạo. Lời này vừa nói ra liền khiến tranh cãi nổi lên cuồn cuộn. Nói vậy dường như có chút mâu thuẫn với lời nói trước đây của Thiên Vận Tử. Nghi hoặc trong lòng đám tu sĩ không khỏi trào dâng.
 
Chẳn qua những tu sĩ có đại thần thông lúc này vẻ mặt như thường, ánh mắt lộ vẻ cảm khái. Lời Thiên Vận Tử nói họ hiểu được. Chẳng qua những việc như thế bình thường họ đều giữ kín, không nói ra.
 
Tôn trưởng lão đến từ liên minh tu chân lúc này nhướng mày, ho khan một tiếng nhìn về Thiên Vận Tử.
 
Thiên Vận Tử mỉm cười, từ từ nói:
 
- Nói tới "đạo" của tu đạo chính là nói tới phương thức tu luyện. Cho nên đạo trong bước thứ ba ta vẫn tìm kiếm đó là một cách giải thích khác với "đạo" của tu đạo! Vương Lâm, ngươi có nghi hoặc gì?
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ suy tư, một lúc sau lắc đầu nói:
 
- Đệ tử hoài nghi, có thực là có bước thứ ba này hay không!
 
Thiên Vận Tử than nhẹ, trong mắt lộ vẻ bồi hồi hiếm thấy, chậm rãi nói:
 
- Ba ngàn năm trước, lão phu cũng giống như ngươi, vẫn không tin được trên thế gian này có bước thứ ba ta vừa nói, cho mãi tới khi ta gặp được hắn!
 
Tôn trưởng lão hiển nhiên biết "hắn" là ai. Vừa nghe tới đây, sắc mặt lão liền trở nên khó coi, trong mắt cũng lộ vẻ đang nhớ lại, chẳng qua trong đó còn mang theo rất nhiều vẻ sợ hãi.
 
Lời này vừa nói ra, nhất thời tu sĩ bốn phía trở nên trầm mặc dị thường. Chỉ có trong mắt những tu sĩ có đại thần thông mới lộ ra ánh sáng kỳ dị.