Tiên Nghịch

Chương 465: Tôn trưởng lão!

Ngay lúc ánh mắt hai người chạm nhau, người này ánh mắt lộ ra vẻ giật mình, dường như đã nhận ra thân phận của Vương Lâm, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái. Vương Lâm hít sâu, năm đó hắn không biết đến Thiên Vận Tông, lúc này tiếp xúc, hắn có thể khẳng định người này năm đó ở tiên giới nhất định là đã ẩn giấu bản lãnh.
 
Mặc dù hiện tại nhìn lại, Vương Lâm cũng hoài nghi người này vẫn đang ẩn giấu bản lãnh, chẳng qua bản lãnh chính mình thua kém quá nhiều cho nên không nhìn ra mà thôi.
 
Những đệ tử còn lại của sáu tông, Vương Lâm lần lượt nhìn lại, phải có hơn phân nửa hắn không thể nhìn ra bản lãnh nông sâu ra sao, cho dù là nhìn ra một chút, Vương Lâm cũng đoán đối phương cũng đang ẩn giấu bản lãnh.
 
- Thiên Vận Tông này quả thật là có rất nhiều đệ tử hùng mạnh. Trừ ba người Tử Hệ bọn ta, bất kỳ một Hệ nào cũng đều có thể hoành hành ở Chu Tước Tinh, cho dù Chu Tước Tử có phong hiệu ấn quyết, chỉ sợ cũng địch không lại.
 
Vương Lâm thần sắc không đổi nhưng trong lòng cũng rất u ám.
 
Sau khi toàn bộ đệ tử thất hệ đến, theo sát phía sau là những đệ tử tầm thường trong thất hệ. Trong những đệ tử này không phải ai cũng có tư cách được nghe giảng đạo, mà phải là người có tư chất thông minh hoặc là người có bản lãnh cao thâm mới có đủ tư cách ngồi gần để nghe mà thôi.
 
Chỉ thấy một đám đệ tử tầm thường trong bảy Hệ lần lượt từ trong bảy tông bay ra, đứng phía sau những đệ tử của Thiên Vận Tử thuộc bổn tông, chen nhau xếp thành hình quạt.
 
Như vậy, mạnh yếu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được. Trong bảy tông, Xích Tông có thực lực mạnh nhất, đám đệ tử tầm thường đứng phía sau cũng có rất nhiều cao thủ.
 
Còn đám đệ tử Tử Tông đứng sau Vương Lâm rõ ràng là kém hơn rất nhiều.
 
- Lão thất chắc có thể nhìn thấy Tử Tông ta đang xuống dốc.
 
Vương Lâm cảm khái, thanh âm của tứ sư tỷ truyền vào trong tai.
 
Hắn trầm ngâm ít lâu, gật gật đầu, truyền âm nói:
 
- Tử Hệ so với sáu tông kia kém nhiều lắm.
 
- Ngươi biết vì sao chứ?
 
Tứ sư tỷ than nhẹ, nói.
 
- Xin cứ nói!
 
Vương Lâm thần thái bình tĩnh.
 
- Bởi vì Tử Hệ ta tranh đoạt nội bộ quá nhiều, quan trọng nhất là danh hiệu Thiên Vận Thất Tử thay đổi quá thường xuyên, không giống những tông khác có Thiên Vận Thất Tử ngàn năm. Vì vậy Tử Hệ ta tự nhiên dần dần sa sút, không còn uy phong như khi có Tôn Vân sư đệ năm đó.
 
Tứ sư tỷ chua xót thở dài, không nói gì nữa.
 
Sau khi đám đệ tử tầm thường của bảy tông xuất hiện, kế tiếp, ở vòng ngoài cùng còn lại là những người đến mừng thọ. Những người này lúc nghe giảng đạo chẳng phân biệt thân phận tôn ti, cũng chẳng phân biệt bản lãnh cao thấp, phàm là người đến mừng thọ đều có thể ngồi đây nghe giảng đạo.
 

Dần dần, càng lúc càng có nhiều người xuất hiện. Trong phạm vi mấy vạn dặm, gần như đông nghịt toàn là tu sĩ.
 
Ít lâu sau, người tới càng ngày càng nhiều, Vương Lâm ngước mắt nhìn, hoàn toàn không thể nhận biết được có bao nhiêu người. Địa vị của Thiên Vận Tử ở Thiên Vận Tinh, đây là lần đầu tiên Vương Lâm nhờ có sự kiện này mà nhận biết được một cách triệt để.
 
Không lâu sau, ở tổng tông của Thiên Vận Tông, một luồng ánh sáng bảy màu bỗng nhiên xuất hiện, vạch ra một đường cong, trực tiếp dừng ở khoảng không phía trên đám đệ tử bảy tông. Ngay sau đó, thân ảnh một lão già áo trắng chậm rãi xuất hiện, bước trên quầng sáng bảy màu, từng bước một, từ từ đi tới.
 
Giờ khắc này, đệ tử đích hệ của bảy tông gần như đồng thời kính bái, trong miệng cùng hô lên:
 
- Tham kiến sư tôn!
 
Vương Lâm cũng làm theo mọi người, cung kính hô lên.
 
Phía sau bọn họ, đám đệ tử tầm thường nhân số có phần đông, lúc này cũng cùng hô lên, giống như sấm sét vang dội trời đất, chấn động khoảng không.
 
- Tham kiến thủy tổ!
 
Sau đó, còn lại những người đến mừng thọ, trong những người này, có người cao giọng bái kiến, có người cũng chỉ gật đầu hành lễ.
 
Lão già nhìn có vẻ thong thả, nhưng thực tế trong thời gian ba nhịp thở đó, hắn đã đi tới khoảng không phía trên, nhìn tu sĩ bốn phía, mỉm cười bình thản nói:
 
- Lão phu Thiên Vận Tử, dựa vào tu vi lâu năm, cảm ngộ được một chút thiên đạo, hôm nay lão phu đem một chút cảm ngộ đó cùng các đạo hữu thể ngộ một phen. Đạo của lão phu chính là nghe theo mệnh trời, nếu lời lẽ có chút nào sai trái, xin được thứ lỗi!
 
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn vào hư không, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, cười nói:
 
- Tuy nhiên trước hết, xin mời lão bằng hữu từ tu chân liên minh xuất hiện!
 
Lời này của Thiên Vận Tử vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt, toàn bộ bốn phía im lặng, tất cả các tu sĩ đều ngầng đầu nhìn về khoảng không phía trên Thiên Vận Tử, những tu sĩ có đại thần thông đồng loạt lập tức định khí ngưng thần, nhìn không chớp măt, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Một tiếng cười dài dường như đến từ hư vô bỗng nhiên vang vọng trên bầu trời yên tĩnh này.
 
Chỉ thấy trên không trung trong phạm vi mấy vạn dặm, một đạo hào quang kim sắc đột nhiên xuất hiện. Ngay khi vừa mới xuất hiện, đạo hào quang vạn trượng này điên cuồng hướng về một chỗ ngưng tụ lại.
 
Theo sự chuyển động của kim quang, toàn bộ không trung trông giống như một trận pháp vô cùng lớn, hơn nữa trận pháp này không phải đứng yên mà cấp tốc chuyển động, nhanh chóng thu nhỏ lại.
 
Cuối cùng, khi kim quang ngưng tụ lại một chỗ, lúc này mặt trời mất đi màu sắc, không trung mặt đất hết thảy đều ảm đạm thất sắc, toàn bộ trời đất chỉ còn lại có một đạo kim quang kia.
 
Trong kim quang này dần dần xuất hiện một người. Người này tóc dài bay phất phơ phía sau, không gió tự động, thân hình cường tráng, đứng ở nơi đó trông giống như một pho tượng chiến tiên.
 
Hắn khoảng chừng bốn mươi tuổi, bộ mặt cương nghị, trong mắt như có tia chớp, làm cho người ta nhìn thấy phải tâm thần chấn động.

 
Hắn đứng ở đó vô cùng uy nghiêm.
 
Trong những tu sĩ bốn phía có rất nhiều người bản lãnh cao thâm, nhưng những người này mặc dù là cao thủ, khi nhìn vào ánh mắt người kia cũng không khỏi cúi đầu.
 
Người này mặc một chiếc trường bào màu tím, trên bả vai đậu một con tiểu điêu ba mắt, ánh mắt tiểu điêu này như điện quét ngang những người phía dưới, lộ ra vẻ lạnh lùng.
 
Thiên Vận Tử thần sắc như thường, sau khi nhìn người đàn ông trung niên này, mỉm cười nói:
 
- Hóa ra là Tôn trưởng lão, Thiên Vận Tử bái kiến Tôn trưởng lão!
 
Thọ yến nhỏ của lão phu không ngờ lại phiền đến Tôn trưởng lão đích thân đến, đúng là vô cùng vinh hạnh.
 
Thiên Vận Tử lời nói cung kính, nhưng thân mình lại không hề động đậy, hiển nhiên là chỉ khách sáo mà thôi.
 
Người đàn ông trung niên kia cũng không để tâm, sau khi đi ra khỏi đám kim quang, tay phải hời hợt vỗ về phía sau. Lập tức đám kim quang phía sau trở nên ảm đạm, cuối cùng hóa thành một thanh phi kiếm màu vàng, bị người này bắt lấy trong tay.
 
- Thiên Vận lão quái, đại thọ vạn năm của ngươi sao lão phu có thể không đến!
 
Người đàn ông trung niên này cười ha hả, vung tay phải, thanh phi kiếm màu vàng trong tay lập tức bay về phía Thiên Vận Tử.
 
- Tới vội vàng không kịp chuẩn bị hậu lễ, phi kiếm này chính là trung phẩm tiên khí được ta ngưng luyện vạn năm, nói chung cũng có chút uy năng. Ta biết ngươi thích bảy màu, phi kiếm này cũng có thể coi như là một loại màu vàng, hẳn là hợp với tâm ý của ngươi!
 
Thiên Vận Tử mỉm cười, tiếp nhận phi kiếm, vung lên ném cho người đứng đầu của Hoàng Hệ, nói:
 
- Côn Bằng Tử, kiếm này cho ngươi!
 
Côn Bằng Tử của Hoàng Hệ nghe vậy, thân mình run lên, lập tức tiếp nhận kiếm này, nội tâm xúc động lạ thường, cung kính nói:
 
- Tạ ơn sư tôn!
 
Người đàn ông kia lắc đầu một chút, cười khổ nói:
 
- Tính tình ngươi đúng là không hề thay đổi!
 
Thiên Vận Tử mỉm cười, không hề đáp lại mà ánh mắt đảo qua, nhìn tu sĩ bốn phía, chậm rãi nói:
 
- Lão phu giảng đạo, chính là giảng Thiên Vận Chi Đạo, chư vị bằng hữu, nếu không có cùng quan điểm, có thể đề xuất ngay tại đây, cùng với ta kiểm chứng!
 
Nói xong, Thiên Vận Tử vung tay áo, khoanh chân ngồi xuống. Ngay khi hắn ngồi xuống, một đám mây xuất hiện ở dưới thân người.
 
Người đàn ông trung niên đến từ tu chân liên minh kia cũng khoanh chấn ngồi ở một bên, chăm chú nhìn Thiên Vận Tử chuẩn bị nghe giảng đạo. Tiểu điêu ba mắt trên vai hắn chợt lóe lên, từ trên bả vai bay ra, tốc độ này so với tia chớp còn nhanh hơn gấp vô số lần, chợt lóe lên rồi hoàn toàn biến mất.
 
Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rụt lại, loại tốc độ này chỉ sợ chỉ có loan đao thi triển toàn lực mới có thể bì kịp!
 
Hắn đang trầm tư, đột nhiên trên vai trầm xuống, chỉ thấy tiểu điêu ba mắt kia không biết từ lúc nào không ngờ đã ở trên vai hắn. Vương Lâm nghiêng đầu nhìn lại, tiểu điêu kia cũng đang nhìn vào Vương Lâm.
 
Đây là một con chim nhỏ ba mắt, toàn thân màu tím, chỉ có ba mắt là phát ra những tia sáng âm u. Nó đậu lên bả vai Vương Lâm, liếc nhìn hắn như đang đánh giá, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào hắn, không nhúc nhích.
 
Vương Lâm nhìn con chim này. Hắn vừa rồi nhìn thấy con chim này ở chỗ Tôn trưởng lão của tu chân liên minh đã thấy hơi quen quen, lúc này nhìn gần hơn, nhất là thấy ba mắt của nó liền chăm chú quan sát.