Tiên Nghịch

Chương 1531: Người thứ ba

Ý chí từ bên trong vòng xoáy đang sụp đổ lao ra hướng thẳng tới Vương Lâm, va chạm với khí thế của hắn, khiến cho sắc mặt Vương Lâm có chút tái nhợt. Nhưng thân thể hắn cũng không hề lùi lại chút nào, mà vẫn đứng sừng sững nhìn chằm chằm vòng xoáy kia!
 
Ý chí từ bên trong vòng xoáy truyền ra thực tế không hề có lực công kích, nhưng lại có một sức trấn áp. Dưới sức trấn áp này, tất cả sinh linh đều phải khuất phục, nếu không sẽ bị trấn áp tan vỡ thân thể, tan vỡ tâm thần, tan vỡ đại đạo!
 
Nhưng muốn trấn áp Vương Lâm cũng không thể thành công được.
 
Khí thế đại nho vô biên của Vương Lâm là sự minh ngộ đối với thiên địa, nhìn hết thảy mọi thứ như nhìn những con kiến, là chúng sinh bình đẳng, vì thế, có thể dễ dàng chống lại ý chí kia!
 
Ngay trong khoảnh khắc này, Thiên Nghịch Châu trong tâm thần Vương Lâm đột nhiên xoay tròn, giống như là thức tỉnh, hấp thụ ý chí kia một cách tham lam.
 
Ý chí kia ngay khi chạm vào Vương Lâm liền lập tức thu lại. Ngay khi nó thu lại, Thiên Nghịch Châu cũng ngừng xoay tròn.
 
Trong khi ý chí kia thu hồi lại, mơ hồ ở bên tai Vương Lâm có một thanh âm tang thương vang lên.
 
Vạn vật đều do ta biến thành, ta sẽ chờ ngươi báo đáp Khi thanh âm này tiêu tan, sức mạnh Không Môn kỳ dị so với vừa rồi còn nhiều hơn vô số lần, điên cuồng tiết ra, dung nhập vào trong mảnh giáp bảo vệ cánh tay Cổ Thần, khiến cho mảnh giáp này ngay lập tức khôi phục lại như cũ.
 
Vương Lâm giơ tay phải lên túm vào trong Khe Trữ Vật, lần này được hắn lấy ra là một cây phiên đã bị tàn phá. Cây phiên này ngoài Thiên Nghịch Châu chính là Pháp Bảo có ý nghĩa quan trọng nhất mà hắn có được trong suốt cuộc đời.
 
Vật này tên là Thập Ức Tôn Hồn Phiên!
 
Cây phiên này năm đó là hắn được Độn Thiên tặng cho, rồi sau đó chia ra một phần để lại ở chỗ của Thập Tam, ở trong tay hắn chỉ là một vật bị tàn phá. Nhưng lúc này, sau khi hấp thụ sức mạnh Không Môn vô biên kia, Thập Ức Tôn Hồn Phiên này liền bộc phát ra một khí tức cực mạnh.
 
Sau khi Thập Ức Tôn Hồn Phiên này được chữa trị, sức mạnh Không Môn kia lập tức co rút lại, tiêu tan khỏi thiên địa.
 
Vòng xoáy Không Môn tiêu tan, lúc này Vương Lâm đứng ở giữa tinh không tóc bạc tung bay, trong mắt trái của hắn có ẩn chứa ngọn lửa, trong mắt phải có ấn ký thiểm điện, trên mi tâm hắn ngoài tinh điểm Cổ Thần còn có ba vạch thẳng!
 
Ba vạch thẳng này, ở giữa là nhân quả, bên trái là sinh tử, bên phải chân giả!
 
Còn sát lục bổn nguyên đã dung nhập vào trong hồn!
 
Bước thứ ba! Lúc này hắn đã chính thức tiến vào bước thứ ba Không Linh trung kỳ. Hắn đã trở thành bậc toàn năng của thiên địa! Nhắm hai mắt, Vương Lâm yên lặng quan sát thân thể của chính mình. Hồi lâu sau, khi hắn lại mở mắt ra, hắn nhìn thấy ở trong lòng bàn tay phải của mình không biết từ khi nào đã xuất hiện một đồ hình rất kỳ dị.
 
Đồ hình này hắn không hề xa lạ. Đó chính là Vạn Không Cốt Môn, cánh cửa thứ sáu mà hắn phá vỡ lúc trước!
 
Vạn Không Cốt Môn này giống như là một biểu tượng, chậm rãi ngưng tụ ở trong tim Vương Lâm, cuối cùng khắc sâu ở đó. Trong lúc cúi đầu quan sát, trên Chu Tước Tinh cách đó không xa, mấy ngàn tu sĩ kia nhất tề bay ra. Đám người Nam Vân Tử và Tư Đồ Nam ở phía trước đang muốn hội ngộ với Vương Lâm. Nhưng thần sắc Nam Vân Tử có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tinh không ở đằng xa, tiếng gào thét rầu rĩ từ xa truyền lại kia khiến cho hắn trong lòng nổi lên những suy đoán.
 
Đúng lúc này, tiếng gào thét rầu rĩ trong tinh không ở đằng xa truyền đến càng lúc càng nhanh, càng ngày càng kịch liệt. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía tinh không xa xa. ánh mắt lộ ra chiến ý nồng đậm. Hắn muốn nghênh đón thiên kiếp, hắn muốn xem thiên kiếp này so với trước kia sẽ như thế nào!
 
Tư Đồ, chúng ta sẽ hội ngộ sau. Lúc này thiên kiếp đã tới, đợi sau khi ta phá tan thiên kiếp này chúng ta sẽ uống rượu với nhau!

 
Quả nhiên là thiên kiếp!
 
Ánh mắt Nam Vân Tử sững lại, thân thể dừng lại ở giữa tinh không, vung tay áo, ngăn cản mọi người ở phía sau tiến tới.
 
Phong Tôn độ kiếp, chúng ta hãy chờ ở ngoài hộ pháp!
 
Lời nói của Nam Vân Tử vang lên, truyền khắp bốn phía, khiến cho mấy ngàn tu sĩ giới nội dừng lại, đều lui về phía sau.
 
Tư Đồ Nam nhìn Vương Lâm đang đứng giữa tinh không ở đằng xa, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
 
Thiên kiếp, năm đó lão phu phá vỡ Không Môn cũng có thiên kiếp tới. Vương Lâm hắn.
 
Tư Đồ Nam nhìn về phía Nam Vân Tử, thấy được Nam Vân Tử cũng mang theo một vẻ lo lắng.
 
Việc tu luyện cả đời của Phong Tôn có ẩn chứa ý niệm nghịch tu. Nếu đã được xưng là nghịch tu, vì nghịch tu mà thành đạo, thì trong thiên địa sẽ có thiên kiếp giáng xuống. Đây là những lời đồn từ xưa truyền lại. Cả đời lão phu cũng đã từng nhìn thấy vài lần, Phong Tôn đời trước cũng là nghịch tu Ánh mắt Nam Vân Tử nhìn về tận cùng tinh không ở đằng xa. Chỉ thấy ở nơi đó. một đám sương mù đang gào thét rầu rĩ, như cuộn lên sóng lớn ầm ầm đi tới.
 
Đám sương mù kia nối liền thành một dãi, vô biên vô hạn. Từ đằng xa trong tinh không càng ngày càng tới gần, gần như chỉ sau khi mấy ngàn tu sĩ giới nội lùi lại mười nhịp thở, tiếng ầm ầm rầu rĩ kia liền hóa thành một thanh âm như hàng vạn lôi đình gào thét ở bên tai mọi người.
 
Cùng lúc đó, theo sương mù vô tận bao phủ, một sức mạnh thiên địa rất lớn không cách nào hình dung được như hóa thành vô số bàn tay vô hình, theo sương mù cuồn cuộn quét ngang ra phía ngoài.
 
Mấy ngàn tu sĩ giới nội kia, thậm chí bao gồm cả Nam Vân Tử cùng với đám người Tư Đồ Nam, tất cả đều dưới lực đầy khổng lồ này thân thể không ngừng lui về phía sau, ngàn trượng, vạn trượng, trăm vạn trượng Tiếng ầm ầm ngợp trời, đám sương mù kia trong lúc cuồn cuộn quét ngang ra, thậm chí ngay cả Chu Tước Tinh dường như từ xưa tới nay chưa từng rời khỏi quỹ đạo cũng bị đẩy ra, thoát ra khỏi quỹ đạo, bị thổi vào trong tinh không.
 
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này cực kỳ kinh người. Theo đám sương mù kia khuếch tán ra, trong phạm vi trăm vạn trượng trong tinh không, toàn bộ đều bị sương mù tràn ngập. Ngoài Vương Lâm ra, không còn bất cứ một tu sĩ hay một tu chân tinh nào.
 
Trong đám sương mù trăm vạn trượng này chỉ còn một mình Vương Lâm!
 
Nhìn cảnh tượng thiên địa tinh không khó tin này. Đám tu sĩ giới nội thần sắc lo âu, nhất là Tư Đồ Nam nhìn chằm chằm đám sương mù ở đằng xa, sắc mặt âm trầm. Hắn rất muốn tới trợ giúp, nhưng trong thiên kiếp này có ẩn chứa lực bài xích, khiến cho hắn hiểu rõ lúc này thiên kiếp xuất hiện giữa thiên địa, nếu không phải là người nghênh đón, thì rất khó có thể tới gần nửa bước.
 
Tất cả Vương Lâm phải một mình gánh chịu.
 
Phong Tôn thân là nghịch tu, nếu có thể vượt qua thiên kiếp lần này, tu vi được củng cố, với thân phận là thiên địa toàn năng, sẽ là người đứng đầu đám tu sĩ chúng ta.
 
Nam Vân Tử thì thào giống như là tự nói, nhưng cũng giống như nói với đám người Tư Đồ Nam.
 
Mọi người đều trầm mặc.
 
Ở chỗ xa hơn, ở một hướng khác trong phạm vi bị sương mù bao phủ, lúc này từ trong tinh không có một người đi ra. Người này mặc áo tím, là một lão già. Lão già này thần sắc ngưng trọng, nhìn đám sương mù cuồn cuộn kia, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.

 
Tiễn khí mạnh lắm! Hắn quả nhiên đã tìm được mũi tên kia! Năm đó lần đầu gặp người này, tu vi của hắn vẫn chưa đạt tới bước thứ ba. không ngờ hắn lại có tới sáu đạo bổn nguyên.
 
. Sáu đạo bổn nguyên, sáu đạo bổn nguyên. Một đạo bổn nguyên đã có thể trở thành toàn năng, sau khi hợp nhất sáu đạo bổn nguyên, người này đã vượt qua Không Niết, trực tiếp đạt tới Không Linh trung kỳ Với tu vi của hắn, lại thêm mũi tên kia.
 
Lão già này chính là Chiến lão quỷ. Hắn trầm ngâm ít lâu, ánh mắt nhìn về phía đám sương mù kia lại ẩn chứa một vẻ quỷ dị không thể nói nên lời.
 
Vạn Không Cốt Môn!
 
Chiến lão quỷ cúi đầu, nhìn thoáng qua bàn tay phải của mình. Trong lòng bàn tay phải của hắn, không ngờ trong một đám mơ hồ cũng xuất hiện một biểu tượng. Biểu tượng này chính là một cánh cửa.
 
Cánh cửa này cũng giống như trong lòng bàn tay của Vương Lâm, toàn bộ đều là Vạn Không Cốt Môn!
 
Chẳng lẽ hắn chính là người thứ ba hay sao Chiến lão quỷ nhíu mày.
 
Trong Thái Cổ Tinh Thần, ở một tinh không hư vô tối đen. có một cung điện khổng lồ lơ lửng. Cung điện này cũng có màu đen. Trôi nổi trong màn đêm. Dường như cùng với màn đêm dung hợp với nhau.
 
Bên trong cung điện này có một vài giá nến, trong từng trận tiếng tách tách rất nhỏ. Những ánh nến cháy lên lúc sáng lúc tối. Ánh lửa u ám, không thể chiếu sáng cả đại điện, nhưng mơ hồ cũng có thể thấy rõ một chút.
 
Ở trung tâm của đại điện có một cái giếng, ở bên cạnh giá nên bên cái giếng có một người mặc hắc bào đang đứng. Người này Vương Lâm rất quen thuộc, hắn chính là Chưởng Tôn!
 
Hắn cúi đầu, nhìn vào mặt nước trong giếng, không thấy rõ thần sắc. Hắn giơ bàn tay phải khô héo vuốt nhẹ lên trên ngọn nến ở bên cạnh, nhẹ nhàng chạm một cái. Ngọn nến kia lập tức tất ngấm, hóa thành một đám khói xanh bốc lên, đồng thời đem thân thể người mặc hắc bào này ẩn giấu vào trong bóng tối.
 
Hắn sao lại khó giết như vậy Lần đầu tiên là Lam Mộng ngăn cản Lần thứ hai vốn là có thể giết được, nhưng cuối cùng không ngờ chủ nhân lại xuất hiện!
 
Chủ nhân điên rồi, với tính cách của hắn không ngờ lại tới cứu Vương Lâm Thanh âm thì thào khàn khan từ trong bóng tối truyền ra, dần dần trở nên vặn vẹo, giống như là Chưởng Tôn này có một chút khủng hoảng không thể khống chế được.
 
Cây cung của Lý Quảng cùng với mũi tên kia nhất định cũng là do chủ nhân dùng huyết mạch mới có thể khiến cho Vương Lâm thật sự thi triển được mà không phải chịu lực bài xích Chủ nhân Không được Lúc này tuy hắn đã bị điên, nhưng khi nào hắn khôi phục lại được trí nhớ hắn nhất định sẽ trừng phạt ta. Nhưng lúc đó hắn đã trọng thương, bị Thiên Đạo nuốt lấy mất tích, ta phải làm thế nào đây, ta phải làm thế nào đây! Ngoài khuất phục Thất Thải, ta còn có thể làm gì!
 
Thân mình Chưởng Tôn ở bên dưới lớp hắc bào như đang run rẩy. Hắn ngẩng mạnh đầu hướng về phía đại điện không có ai, thấp giọng gào thét.
 
Trong Triệu Hà tinh vực, nơi này đã bị tu sĩ giới ngoại chiếm cứ hoàn toàn, Ở phía nam của tinh vực này, trong một đống đổ nát, có vô số đá vụn, những đá vụn này có lớn có nhỏ, trong đó có một tảng đá to chừng mười trượng.
 
Tảng đá này trôi nổi trong tinh không, ở trên đó lúc này có một lão già mặc áo trắng đang khoanh chân ngồi. Lão già này tóc trắng như tuyết, thoạt nhìn rất có tiên phong đạo cốt. Trên mi tâm hắn có một huyết điểm, huyết điểm này dường như đã hoàn toàn dung hợp với hắn, thoạt nhìn mà thấy giật mình. Trong lúc khoanh chân ngồi hắn chậm rãi mở hai mắt, giơ tay phải lên đặt ở trước mắt, sau khi tính toán một chút, hai mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
 
Vương Lâm, rốt cuộc cũng đã đạt tới bước thứ ba. Đại kế mà lão phu sắp đặt mấy vạn năm cũng đã bắt đầu rồi. Ngày này lão phu đã đợi rất rất lâu. Đồ nhi, ngươi cũng đừng làm cho vi sư phải thất vọng Lão già áo trắng kia mỉm cười, thần sắc cực kỳ ung dung, dường như từ xưa đến nay hắn vẫn như vậy.
 
Hắn chính là kẻ đã mất tích nhiều năm, Thiên Vận Tử!
 
Trong Côn Hư tinh vực, đám sương mù bao phủ trong phạm vi trăm vạn dặm, chỉ có một người nghênh tiếp tồn tại ở trong thiên địa. Ở trung tâm, Vương Lâm một thân áo trắng, hai mắt lộ ra vẻ bình tĩnh, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
 
Trong đám sương mù ở phía trên hắn, lúc này sương mù ầm ầm xoay tròn, mơ hồ có vô số ngân xà tứ tán, hình thành một vòng xoáy. Vòng xoáy này vô tận, giống như làm một cái miệng lớn.
 
Ta có một câu hỏi, trời tại sao lại có tư cách giáng kiếp nạn xuống ta? Hôm nay, ta chính là người nghênh đón, cũng là người đối với thiên địa này mà phá tan kiếp nạn!
 
Vương Lâm giơ tay phải lên, quét mạnh lên bầu trời.
 
Lôi kiếp, nhân danh Vương Lâm ta, hãy nổi lên!