Tiên Ngạo

Chương 727: Một thế giới khác

Đây là hoàn toàn mất đi, vì bất kể Tam Băng Chân Nhân cố gắng cách nào, y cũng không thể ngự kiếm phi hành, không thể ngự kiếm đả thương địch thủ được nữa. Hơn nữa lúc này Dư Tắc Thành cũng phát hiện ra, mình cũng đã mất đi năng lực ngự kiếm, dường như đã bị cấm chế trong thế giới này.

Dư Tắc Thành không nói nửa lời, tiếp tục dẫn Tam Băng Chân Nhân đi tới không ngừng. Bởi vì hắn có linh cảm nếu mình dừng chân lại, sẽ lập tức táng mạng nơi này.

Hai người đi như vậy được chừng trăm dặm, chợt Dư Tắc Thành nghe Lão Thất lên tiếng nói:

- Báo Thống Lĩnh Đại nhân, đã có thể xác định được, nơi đây cũng là một thế giới Bàn cổ.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài:

- Quả nhiên là như vậy, tiếp tục phân tích xem sao.

Lão Thất nói tiếp:

- Bởi vì mỗi chủ nhân thế giới Bàn cổ có cách nuôi dưỡng, đầu tư khác nhau, cuối cùng sẽ hình thành thế giới Bàn cổ có tác dụng khác nhau. Thế giới Bàn cổ này có tác dụng vây giết địch nhân, còn thế giới Bàn Cổ của chủ nhân ngài có tác dụng sinh sản tài nguyên, hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

- Theo như phân tích, thế giới Bàn cổ này từng nuốt Tiên Thiên Linh Bảo loại Thái Cực Đồ, Càn Khôn Kính thế giới Âm Dương... gì đó. Nó có thể âm thầm lặng lẽ thu nạp địch nhân, khiến cho địch nhân bị vây khốn bên trong mà không hay không biết. Sau đó nó chỉ cần run lên, sụp đổ, sẽ khiến cường địch tan thành tro bụi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Thống Lĩnh Đại nhân, sở dĩ ngài bị nhốt trong thế giới Bàn cổ này hoàn toàn là hết sức ngẫu nhiên. Có thể nói rằng chủ nhân của thế giới Bàn cổ này hoàn toàn không chú ý tới ngài, chỉ vì ngài không cẩn thận mà đi lạc vào thế giới người ta, vốn chủ nhân thế giới này đang vây khốn một cường địch khác, không chú ý tới ngài.

- Ta nghi ngờ chủ nhân thế giới này chính là Băng Tuyết lão tổ, lão đang dùng thế giới Bàn Cổ này vây khốn một địch nhân Chân Nhất Thần Quân. Cho nên trước mắt chủ nhân còn có con đường nhỏ này, chỉ cần ngài tiếp tục đi tới, ắt sẽ tiến tới hình thái sơ khai của thế giới Bàn Cổ, lúc ấy mới có cơ hội thoát khỏi.

Dư Tắc Thành nói:

- Có cơ hội thoát khỏi thế giới này ư, vậy người khác cũng có thể thoát khỏi thế giới Bàn Cổ của ta sao?

Lão Thất đáp:

- Trong thế giới Bàn cổ của ngài, vĩnh viễn không có cơ hội thoát ra như vậy. Bởi vì thế giới Bàn Cổ của ngài không có năng lực có thể bắt được đối phương trong lúc không hay không biết, mà ngài phải bắt giữ cường địch, có được quyền khống chế hoàn toàn, dùng kiếm quang bao vây đối phương, có thể lập tức chém đối phương thành muôn mảnh, khi đó ngài mới bắt được địch nhân.

- Mà thế giới Bàn cổ này có thể dễ dàng dẫn dụ bất cứ người nào tiến vào, lợi dụng thế giới chế ngự, hủy diệt địch nhân. Hết thảy thủ đoạn của ngài làm tổn thương thế giới này, nó sẽ lập tức thay đổi pháp tắc Thiên Đạo, khiến cho thủ đoạn của ngài biến mất, không còn tác dụng. Cuối cùng có thể khiến cho ngài mất đi tất cả pháp thuật, trở thành một kẻ thậm chí không bằng cả phàm nhân.

- Cuối cùng thế giới sẽ run lên, sau đó sụp đổ, bất cứ cường địch thế nào cũng phải tan thành tro bụi, sau đó nó sẽ trở về trạng thái Hỗn Độn, xây dựng lại từ đầu.

- Thế giới Bàn cổ này có thể hấp thu người khác vào trong, nhưng thiên địa có pháp, có vào ắt có ra. Chỉ cần chúng ta thủy chung duy trì trạng thái như lúc tiến vào, sẽ không kích hoạt biến hóa gì khác, không bị chủ nhân nơi đây phát hiện, tự nhiên có thể rời khỏi.


Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Vậy thế giới Bàn cổ của ta có thể thâu tóm thế giới Bàn cổ này không?

Lão Thất đáp:

- Không có khả năng, thế giới Bàn cổ có thể thâu tóm hết thảy pháp bảo không gian, duy chỉ có thế giới Bàn cổ khác là không thể thu được. Đây là Thủy Hoàng bệ hạ đề phòng thủ hạ của mình tàn sát lẫn nhau tranh giành bảo vật, cho nên định ra quy củ, có thể truyền lại, nhập thêm vào, nhưng không thể thâu tóm cướp đoạt.

Dư Tắc Thành nói:

- Ta có thể điều khiển thế giới Bàn cổ của mình phá tan thế giới này không?

Lão Thất nói:

- Nếu phá tan thế giới này, ngài cũng tan tác theo, đồng quy ư tận.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:

- Ôi, vậy ta phải làm thế nào mới thoát ra được?

Lão Thất đáp:

- Thế giới này vẫn không hoàn mỹ bằng thế giới của ngài, trong đó ắt có sơ hở. Bản nguyên của thế giới ngài là Ngũ Hành Linh Bảo, Ngũ Hành biến hóa, thiên địa Nhất Nguyên, không chút sơ hở.

- Thế giới này cũng có bản nguyên, nhưng xem ra không được may mắn như thế giới của ngài, vẫn là một thế giới tàn khuyết không trọn vẹn. Có thể xác định chỉ có một loại Tiên Thiên Linh Bảo như Thái Cực Đồ, Càn Khôn Kính hay thế giới Âm Dương gì đó mang thuộc tính phong ấn hấp thu. Chỉ cần ngài có thể nhìn thấu được lực Bản nguyên của nó, vậy chúng ta có thể tìm được đường ra ngoài.

- Biện pháp thứ hai là chờ cho chủ nhân nơi này thả ngài ra. Bất quá nếu chủ nhân nơi này là Băng Tuyết lão tổ, vậy hy vọng này hết sức xa vời. Thậm chí lão có thể đưa ngài vào hư không, cho dù ngài sử dụng bản mệnh pháp bảo Bàn Cổ Phủ, cũng chưa chắc đã có thể đồng quy ư tận với lão.

- Phải biết rằng thế giới Bàn cổ có một câu nói, địa bàn của ta, ta làm chủ, hiện tại ngài đang bước vào địa bàn của người ta...

Dư Tắc Thành lại thở dài, quay lại nói với Tam Băng Chân Nhân:

- Theo sát ta, đừng khinh suất vọng động, đi!

Dư Tắc Thành tiếp tục đi theo đường nhỏ, chỉ có đi tới mãi không ngừng, như vậy mới có thể tiến vào hình thái sơ khai của thế giới này. Nếu rời khỏi đường nhỏ này, chỉ cần thoáng động sẽ dẫn phát dao động khôn cùng, giống như ném một hòn đá xuống mặt hồ yên tĩnh, lúc ấy muốn thoát khỏi thế giới Bàn cổ này là muôn vàn gian nan.


Dư Tắc Thành cứ đi theo đường nhỏ, đi tới không ngừng, vượt qua núi cao, đồng bằng, rừng rậm, thảo nguyên... Chỉ có tiến về phía trước không ngừng, mới không làm kinh động chủ nhân nơi này, mới có thể thoát ra ngoài được.

Dư Tắc Thành tiến tới từng bước không ngừng, vô cùng kiên quyết, không hề dừng lại. Đây là cơ hội duy nhất của mình, đi, đi mãi... Hắn có cảm giác như mình đã đi khoảng mười ngày mười đêm, đi qua hàng ngàn dặm, qua vô số núi cao, rừng rậm. Dường như con đường này không có cuối, nhưng Dư Tắc Thành chỉ có thể tiếp tục kiên trì.

Kiên trì, kiên trì không ngừng, quyết không bỏ cuộc.

Đi như vậy chính là một sự tra tấn vô cùng kinh khủng. Rất nhiều lần Dư Tắc Thành muốn bay lên nhìn xem rốt cục cuối con đường này là nơi nào, hoặc muốn đi ngược về phía sau, xem rốt cục phía sau mình là gì. Nhưng hắn không làm như vậy, vẫn kiên trì đi tới, chậm rãi đi tới.

Thế giới này không có phân chia ngày đêm, không có cảm giác gì về phương hướng, chỉ có địa hình biến hóa không ngừng, cùng cây cối vô số.

Thật ra đó cũng không phải là cây, dưới cảm ứng của thế giới Bàn cổ Dư Tắc Thành, đây là một loại vật thể kỳ quái nào đó. Lão Thất không phân tích được chúng là thứ gì, nhưng chúng tuyệt đối không phải là cây cối.

Dư Tắc Thành cứ đi, đi mãi, đột nhiên hắn mỉm cười. Quá trình đi tới không ngừng, nỗ lực tới cùng quyết không bỏ cuộc của mình rốt cục đã được đền đáp, hắn đã phát hiện ra sơ hở của nơi này.

Thình lình hắn quay người lại, chộp lấy Tam Băng Chân Nhân vẫn theo sát phía sau mình:

- Làm sao ngươi có thể đuổi kịp cước bộ của ta?

Dư Tắc Thành đi như vậy gần như muốn gãy chân, nhưng Tam Băng Chân Nhân kia kém xa hắn biết bao lần, lại có thể theo kịp hắn nửa bước không rời, bản thân chuyện này chính là sơ hở.

Tam Băng Chân Nhân nghe vậy tỏ ra vô cùng sửng sốt:

- Không phải chỉ là đi thôi sao, có mệt nhọc gì chứ, chỉ mới đi không tới một khắc, có gì là đáng ngạc nhiên?

Dư Tắc Thành lắc lắc đầu nhìn Tam Băng Chân Nhân, y thấy vậy tỏ ra sợ hãi:

- Thật đó, chúng ta chỉ mới đi chưa tới một khắc mà thôi. Ngài nhìn xem, chúng ta còn chưa xuống hết vách núi, làm sao lại mệt?

Vì sao nơi này lại tỏ ra khoan dung với Tam Băng Chân Nhân như vậy, lại khắc nghiệt với mình như vậy, trong chuyện này ắt có nguyên nhân.

Dư Tắc Thành kéo mạnh một cái, một tay chộp vào ngực Tam Băng Chân Nhân, giật mạnh một miếng thịt trên ngực y.

Dư Tắc Thành vừa giật ra, miệng vết thương của Tam Băng Chân Nhân tự động khép lại. Tam Băng Chân Nhân kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt mình, ngỡ như đang trong cơn mộng.

Dư Tắc Thành dung nhập miếng thịt kia vào cơ thể mình, sử dụng lực Huyết Mạch cảm ứng chỗ độc đáo của huyết mạch Tam Băng Chân Nhân. Dần dần Dư Tắc Thành nở một nụ cười, đã phát hiện ra chỗ kỳ diệu của nơi này.

Tam Băng Chân Nhân chính là con của Băng Lan Chân Quân, Băng Lan Chân Quân lại là cháu nội của Băng Tuyết lão tổ. Nói cách khác, Tam Băng Chân Nhân có huyết mạch tương liên cùng thế giới Bàn cổ này, cho nên quãng đường trăm núi ngàn sông đối với mình, với y chỉ bất quá là một khắc mà thôi, chính là như vậy.

Sau khi dung nhập huyết mạch của Tam Băng Chân Nhân, Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục lặng lẽ cảm nhận. May là lực Huyết Mạch này hình thành từ bản thân Dư Tắc Thành, còn đạo Thần Dương, lực Tinh Thần đều hình thành từ ngoại giới, không thể sử dụng tại đây.

Cảm nhận lực Huyết Mạch này, Dư Tắc Thành lặng lẽ tiến về phía trước, đi, đi mãi, thình lình trợn mắt quát lớn:

- Mở cho ta!

Chỉ trong thoáng chốc, đường nhỏ trước mặt Dư Tắc Thành phát sinh biến hóa, không còn là đường mòn gập ghềnh như trước, mà đã hóa thành lực Bản nguyên của thế giới này. Lập tức Dư Tắc Thành phát hiện được con đường trưởng thành của thế giới Bàn Cổ Băng Tuyết lão tổ.