Tiên Ngạo

Chương 726: Huyền Băng Ngọc Sương

Dư Tắc Thành mỉm cười, miệng lẩm bẩm:

- Đa tạ...

Hắn giơ tay ra, định thu lấy tất cả tài liệu, phi xa trong mật thất. Nhưng vừa giơ tay ra nửa chừng, hắn chợt cười ha hả, không thu nữa:

- Làm như vậy thật là nhỏ mọn...

Sau đó không thèm nhìn tới nguyên liệu và phi xa này nữa, chạy tới chỗ cất pháp ấn mà Băng Lan Chân Quân đã chỉ.

Hắn lại mở ra một cửa bí mật, trong một mật thất khác có một pháp ấn, chính là pháp ấn Quan Hoa hộ pháp. Dư Tắc Thành cầm lấy, kết hợp với hai pháp ấn kia, chỉ còn thiếu một pháp ấn cuối cùng là đủ bốn pháp ấn Phong Hoa Tuyết Nguyệt.

Đây vốn là Băng Tuyết Ấn, một trong chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn thời kỳ Tiên Tần, không biết vì sao Đặng Bát Cô chia ra làm bốn, hiện tại Dư Tắc Thành đã lấy được ba chiếc.

Cùng chỗ với pháp ấn này còn có ba món bảo bối lóe sáng hào quang, chính là ba chiếc phi xa mà Băng Lan Chân Quân hết sức tự hào, ba trong mười tám phi xa hàng đầu của thế giới Thương Khung.

Dư Tắc Thành không thèm nhìn tới, xoay người ra khỏi mật thất. Nhìn các loại nguyên liệu chế tạo phi xa trong nhà xưởng này, hắn không khỏi gật gật đầu.

Nhà xưởng này rộng chừng mười dặm, bên trong có vô số công cụ, các loại pháp trận cơ quan dùng chế tạo phi xa. Sở dĩ Băng Tuyết Thần Cung có thể trở thành một trong bốn môn phái chế tạo phi xa hàng đầu, phần lớn cũng nhờ vào cơ quan pháp trận nơi này phát huy tác dụng.

Dư Tắc Thành dùng thần thức đảo qua, hiện tại trong nhà xưởng này không còn ai khác, bèn bước ra khỏi đại môn. Sau đó hắn quay đầu nhìn lại, lặng lẽ thi pháp, ra sức điểm mạnh một cái, phát ra Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến bao phủ lấy nhà xưởng, miệng quát lớn:

- Thu cho ta!

Chỉ trong thoáng chốc, cả nhà xưởng hoàn toàn biến mất, đã bị Dư Tắc Thành thu vào trong thế giới Bàn cổ. Thiên tài địa bảo, ba trong mười tám phi xa gì đó, Dư Tắc Thành vơ vét sạch sẽ, hơn nữa hắn còn lấy cả nhà xưởng mang đi.

Trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩ, Hiên Viên kiếm phái gần như không có kỹ thuật chế tạo phi xa, rất nhiều đệ tử không có phi xa sử dụng. Mình mang nhà xưởng này về, sau đó tìm một số thợ thuyền nhân công, vậy từ nay về sau, Hiên Viên kiếm phái mình cũng có được nhà xưởng chế tạo phi xa. Tới lúc đó, mỗi đệ tử sẽ có hai chiếc phi xa, một chiếc dùng phi hành, một chiếc dùng chở hàng hóa...

Sau khi nhà xưởng biến mất, lập tức nơi này giống như đồng không mông quạnh, điện phủ to mười dặm biến mất tăm.

Dư Tắc Thành bật cười ha hả, quay đầu phóng xuất trăm đạo hào quang, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến tung hoành thiên địa, bắt đầu đại khai sát giới. Phàm là bất cứ tu sĩ nào bị hắn phát hiện trong phạm vi cảm ứng của Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, bất kể là đệ tử Băng Tuyết Thần Cung hay Bắc Minh Bất Dạ thành, lập tức trúng đòn mất mạng.

Phàm là tu sĩ nào thấy cảnh tượng này đều chết sạch, đây gọi là giết người diệt khẩu, gà chó bất lưu.

Ánh sáng lan ra khắp nơi, lập tức trăm người mất mạng, không còn ai chứng kiến mà còn sống. Dư Tắc Thành gật gật đầu, sải bước ra đi, như chậm nhưng rất nhanh. Súc Địa Thành Thốn, nháy mắt đã đi xa tít, không còn thấy nữa.

Dư Tắc Thành lấy ra ba pháp ấn ghép lại, bắt đầu tìm vị trí của pháp ấn thứ tư.

Ba pháp ấn tụ tập lại, mơ hồ phát ra cộng hưởng, có cảm ứng với pháp ấn thứ tư ở xa xa. Cảm nhận được dao động này, Dư Tắc Thành mỉm cười. Cũng còn may, dao động này không phát ra từ hướng Thính Vân cung, nói cách khác, nó không nằm trong tay năm tên Nguyên Anh Chân Quân của Bắc Minh Bất Dạ thành. Nếu thật sự nằm trong tay bọn chúng, coi như không có khả năng đoạt lại.

Dao động cộng hưởng này nằm ở một hướng khác của Băng Tuyết Thần Cung, xem ra mình vẫn còn ba phần may mắn, không, phải nói là Băng Tuyết Thần Cung còn có ba phần may mắn.

Dư Tắc Thành bước nhanh về phía đó, thi triển Súc Địa Thành Thốn, rất nhanh đã tiến ra vòng ngoài Băng Tuyết Thần Cung, cũng là khu vực Thiên Quang Cực Nguyên cốc mà trước kia mình từng dạo chơi qua. Nơi này rất ít vết chân người lui tới, trăm dặm không có khói, thuộc về khu vực vòng ngoài của Băng Tuyết Thần Cung.

Kỳ quái thật, vì sao pháp ấn lại ở nơi này? Dư Tắc Thành dựa theo cảm ứng, rất nhanh đã phát hiện ra kẻ giữ pháp ấn này là một Kim Đan Chân Nhân của Bắc Minh Bất Dạ thành. Y cùng bốn tên Kim Đan Chân Nhân khác đang ở trong một sơn cốc, bên cạnh bọn chúng có một pháp trận kỳ dị, năm người hình thành ngôi sao năm cánh, cố thủ bên trong pháp trận.

Dư Tắc Thành dùng cảm ứng tính toán phương vị, nháy mắt thi triển Súc Địa Thành Thốn, bay tới trước mặt năm người bọn chúng.

Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến lập tức phát ra, giáng một đòn về phía năm người. Năm tên này bất ngờ cũng phát ra Ngũ sắc Thần Quang, cũng chính là Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến tiến hành chống cự.

Thì ra pháp trận mà bọn chúng cố thủ lại có hiệu quả thần kỳ như vậy, có thể giúp bọn chúng phát ra Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến. Nhưng hai thứ ánh sáng vừa va chạm vào nhau, chỉ trong thoáng chốc Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến của đối phương bị Dư Tắc Thành đè ép tắt mất. Cả năm người không kịp phát ra tiếng kêu nào, nháy mắt hóa khí, biến mất tiêu tan.

Dư Tắc Thành đi tới, dao động cộng hưởng kia vẫn còn, trong đống tro tàn thi thể của một Kim Đan Chân Nhân, hắn đã tìm được pháp ấn thứ tư.

Nhìn trận thế tàn phá còn sót lại, Dư Tắc Thành chậm rãi phân tích ra đầu đuôi sự việc.

Thì ra Ngộ Tuyết trưởng lão này cũng vô cùng xui xẻo, lúc đại chiến vừa mới bắt đầu, y chưa biết được đối phương nông sâu thế nào, đã bị một đòn Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến đánh cho thân thể thành tro. Tên Nguyên Anh Chân Quân đánh chết y có thể là không kiểm tra kỹ đống tro tàn, hoặc có chuyện khác cấp bách, cho nên không phát hiện ra pháp ấn này.

Cuối cùng năm tên Kim Đan Chân Nhân kia kiểm tra đống tro tàn, tìm được pháp ấn, cho nên mới ở lại trấn thủ.

Pháp ấn này thật sự là bảo bối hùng mạnh, nhìn bề ngoài chỉ là một chiếc ấn hết sức bình thường, nhưng bất kể là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến hay Tiểu Ngũ Hành Phá Diệt Quang Tuyến, kể cả không gian sụp đổ cũng không thể làm hư hại nó, quả nhiên là bảo bối.

Dư Tắc Thành chậm rãi hợp bốn pháp ấn lại với nhau, bốn chiếc ghép lại vừa khít, không thấy khe hở nào. Lập tức bạo phát hào quang, hóa thành một chiếc ấn tín bằng bạch ngọc, to chừng năm tấc, điêu khắc hết sức tinh xảo.

Bên ngoài ấn tín bạch quang lưu chuyển, rực rỡ mà thuần khiết, lạnh lùng mà thần bí, lơ lửng giữa không trung, giống như một cụm băng tuyết chói sáng, không thể nhìn gần. Trong bạch quang này toát ra uy nghi vô thượng hiệu lệnh thiên hạ.

Bạch quang kia chậm rãi trôi lơ lửng trước mặt Dư Tắc Thành, chiếu sáng toàn thân hắn trông như người tuyết. Đây chính là Băng Tuyết Ấn, một trong chín mươi chín Thiên Địa Pháp Ấn Tiên Tần nắm ấn này trong tay có thể ra lệnh cho băng tuyết, nắm giữ quyền uy vô thượng.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, thu hồi ấn này, đáng tiếc muốn sử dụng nó cần có bí pháp, mình chỉ có thể nhìn thôi. Nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ cần đưa ấn này về Thính Vân cung, bọn họ sẽ nhờ ấn này phá tan đại trận sương mù bên ngoài, bắt đầu tiến hành phản kích. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn


Nhưng Dư Tắc Thành cũng chưa vội rời khỏi nơi này. Sơn cốc này nhìn qua hết sức bình phàm, không có điểm nào khác thường, vậy vì sao năm tên Kim Đan Chân Nhân kia lại phòng ngự nơi này? Theo như đại trận bày bố, rõ ràng còn thiếu một người, hẳn phải có thêm một tên Nguyên Anh Chân Quân liên kết cùng bọn chúng, mới có thể bày ra trận này.

Xem ra đây nhất định là tên Nguyên Anh Chân Quân đã bị mình đả thương. Bắc Minh Bất Dạ thành chỉ có tổng cộng tám Nguyên Anh Chân Quân, đầu tiên đã tử trận một tên, Bích Lạc Chân Quân bị mình giết chết, cắt ra năm tên vây khốn Thính Vân cung. Cho nên mình mới có thể hoành hành một lúc, rốt cục tên Nguyên Anh Chân Quân trấn thủ sơn cốc này không thể không ra mặt đối phó mình, kết quả bị mình đả thương phải cuốn vó chạy dài, chỉ còn lại năm tên Kim Đan Chân Nhân phòng thủ sơn cốc.

Nhưng bọn chúng thủ cái gì ở nơi đây, rốt cục đây là nơi nào? Dần dần Dư Tắc Thành cảm thấy hết sức hiếu kỳ, cũng may bên Thính Vân cung có thể thủ được vài ngày nữa, không có gì quá cấp bách. Để mình đi xem thử, cho khỏi phí công tới đây, để xem rốt cục trong sơn cốc này có bí mật gì.

Dư Tắc Thành vừa định tiến vào sơn cốc xem xét, bất chợt dừng lại dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật đảo qua một vòng. Thình lình hắn thi triển Súc Địa Thành Thốn, na di ra ngoài sơn cốc chừng ba dặm, tới cạnh một trụ băng nói:

- Xuất hiện đi thôi, vì sao ngươi lại tới đây?

Trụ băng bắt đầu vặn vẹo, nháy mắt một người xuất hiện, chính là Tam Băng Chân Nhân. Quả thật là oan gia lộ hẹp, hai người lại gặp nhau lần nữa.

Tam Băng Chân Nhân ôm quyền thi lễ:

- Bái kiến tiền bối, chúng ta lại gặp nhau rồi...

Dư Tắc Thành cắt ngang những lời dài dòng của y:

- Đây là nơi nào?

Tam Băng Chân Nhân đáp:

- Ta cũng không biết, ta chỉ là muốn chạy trốn thật xa, trong lúc hoảng loạn không ngờ chạy tới nơi này.

Dư Tắc Thành giơ tay lên làm như chuẩn bị đánh:

- Hoảng loạn chạy tới đây ư, ngươi đã quên mùi vị đau đớn hôm qua rồi sao? Nói thật đi, rốt cục đây là đâu?

Trong lúc nói chuyện, Dư Tắc Thành phóng xuất uy áp đè ép Tam Băng Chân Nhân, lập tức y toát mồ hôi nhễ nhại toàn thân, nhưng vẫn ngoan cố không nói.

Dư Tắc Thành bèn cười nói:

- Pháp thuật ta học rất nhiều năm trước, không biết hiện tại sử dụng còn linh nghiệm hay không...

Nói xong bèn chộp lấy Tam Băng Chân Nhân:

- Đây là nơi nào?

Lập tức hắn khởi động Tự Bạch vấn Tâm thuật, Tam Băng Chân Nhân trở nên ngoan ngoãn đáp:

- Nơi đây chính là Bát Cô điện của Băng Tuyết Thần Cung, là tẩm cung năm xưa của khai tông tổ sư Đặng Bát Cô, cũng là nơi lão tổ tông dưỡng thương.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Băng Tuyết lão tổ cũng ở đây sao, lão bị thương có nặng không?

Tam Băng Chân Nhân đáp:

- Rất nặng, khi phong ấn Vô Địch Quy Long, nguyên thần lão tổ tông đã bị thương, cần phải tĩnh dưỡng, đang ở trong sơn cốc này.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Vậy vì sao ngươi lại tới đây?

Tam Băng Chân Nhân đáp:

- Nơi đây có bảo bối, là bảo khố bí mật của Băng Tuyết Thần Cung. Trong mật khố của tẩm cung này có Băng Hồn Tinh cùng Tuyết Hồn Châu, ta nghĩ rằng Băng Tuyết Thần Cung gặp kiếp nạn, thế nào cũng tiêu vong. Nếu để cho người khác lấy, không bằng để cho ta, nên ta mới tới đây.

Dư Tắc Thành hiếu kỳ bèn hỏi:

- Vì sao ngươi biết được bí mật này?

Vẻ mặt Tam Băng Chân Nhân vô cùng đau khổ, nhưng miệng không nhịn được, vẫn cứ nói ra chân tướng:

- Thật ra Băng Lan Chân Quân là cha ta, lão tổ tông là thái gia gia ta, con cháu hậu bối chỉ là gạt người mà thôi.

- Sự tình xong xuôi, sau khi trở về, lão tổ tông bèn gọi phụ thân ta tới, dặn dò hết thảy, ta ở bên cạnh cho nên nghe thấy hết mọi chuyện.

Vừa dứt lời, lập tức Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, thì ra là như vậy, chẳng trách Băng Tuyết lão tổ đối xử với Băng Lan Chân Quân như vậy, cả một đời hết lòng bảo vệ cho y, dù biết rõ y không đủ tư cách làm chưởng môn nhưng vẫn không ngừng cất nhắc. Thì ra Băng Lan Chân Quân không phải là đồ đệ lão, mà là cháu nội.


Quả là rau nào sâu ấy, Tam Băng Chân Nhân này cũng là con riêng của Băng Lan Chân Quân, thì ra chân tướng sự tình là như vậy.

Dư Tắc Thành nói:

- Xem ra nhất định ngươi biết trận pháp cơ quan trong sơn cốc này, biết cách mở nó thế nào...

Sắc mặt Tam Băng Chân Nhân lập tức trở nên vô cùng ảo não, nhưng miệng vẫn nói:

- Đúng vậy, ta biết. Pháp trận cơ quan nơi này tên là Băng Tuyết Lục Luân Hồi, là do sư tổ Đặng Bát Cô bố trí, vô cùng đáng sợ...

Dư Tắc Thành lại nói:

- Chờ một chút...

Dứt lời vỗ vào đầu y một cái, Tam Băng Chân Nhân hự lên một tiếng đau đớn, một đạo Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh thuật đã xâm nhập vào thân thể y. Sau đó Dư Tắc Thành lại hỏi, Tam Băng Chân Nhân bắt đầu trả lời vô cùng tỉ mỉ, Dư Tắc Thành thông qua Hóa Sinh thuật cũng hiểu hết rõ ràng.

Sau khi hỏi rõ ràng hết thảy, Dư Tắc Thành buông Tam Băng Chân Nhân ra, tiện tay lấy đai lưng trữ vật bên hông y, đây là bảo bối mà Dư Tắc Thành cảm ứng được lúc nãy.

Dư Tắc Thành cầm đai lưng nói với Tam Băng Chân Nhân:

- Giải khai cấm chế cho ta.

Lúc này Tam Băng Chân Nhân mới phát hiện ra thân thể của mình không nghe theo khống chế, mở cấm chế ra cho Dư Tắc Thành, lập tức ngơ ngác hoang mang.

Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật mà Dư Tắc Thành tu luyện lúc ban đầu, tuy rằng thời gian gần đây hắn không tập trung tu luyện, nhưng theo cảnh giới của hắn thăng tiến, nó cũng đạt tới trình độ vô cùng mạnh mẽ. Hắn khống chế Tam Băng Chân Nhân vốn nhờ vào đan dược mà đạt tới Kim Đan Chân Nhân một cách hết sức dễ dàng.

Dư Tắc Thành lục tìm trong đó, linh thạch, phi kiếm, pháp bảo, không thứ nào đáng cho hắn chú ý, rốt cục hắn tìm được một bó trúc giản.

Trong đó có hơn năm mươi trúc giản, Dư Tắc Thành xem lướt qua, không khỏi giật mình kinh hãi. Đây là tập hợp tất cả pháp quyết công pháp Huyền Băng Ngọc Sương, Băng Tuyết Ngũ Biến ở Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ. Năm biến này gồm có Băng Trụ Lăng Lăng, Tuyết Bộc Trùng Trùng. Tuyết Băng cồn cồn, Tuyết Phi Phiêu Phiêu, Băng Ý Sâm Sâm, đầy đủ tại đây.

Sắc mặt Dư Tắc Thành lộ vẻ vui mừng:

- Ngươi lấy thứ này ở đâu ra?

Tam Băng Chân Nhân đáp:

- Trước khi ta bị lão tổ tông giáng chức, vốn là chủ quản Tàng Kinh các, vừa rồi ta đã lén lút trở lại Tàng Kinh các lấy tất cả công pháp này mang theo.

Dư Tắc Thành cười ha hả, nhét bó trúc giản vào thế giới Bàn cổ, sau đó liếc nhìn Tam Băng Chân Nhân một cái. Tam Băng Chân Nhân vội vàng kêu lên:

- Xin đừng, xin đừng giết ta, tự tiện ăn cắp bí tịch chính là tội lớn, nếu ta nói ra ngoài chính là tự tìm đường chết, ta không bao giờ dám nói. Muốn phá giải cơ quan trong mật thất, cần phải có máu của ta, xin đừng giết ta...

Dư Tắc Thành cười nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không giết người diệt khẩu đâu. Đi thôi, chúng ta tiến vào, ngươi hãy đi trước dẫn đường.

Dứt lời chộp lấy Tam Băng Chân Nhân, thi triển Súc Địa Thành Thốn, na di vào trong sơn cốc.

Bên trong tuyết trắng phủ khắp nơi, không có điểm nào đặc biệt, Dư Tắc Thành bèn mang Tam Băng Chân Nhân tiến sâu vào trong.

Sơn cốc này có vẻ là một sơn cốc phú đầy băng tuyết hết sức bình thường, bình thường tới nỗi cả Dư Tắc Thành và Tam Băng Chân Nhân phải đồng thời biến sắc. Bởi vì theo như ký ức của Tam Băng Chân Nhân, trước kia sơn cốc này có hình dạng khác hẳn.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, đi được hai dặm, chỉ thấy phía trước là vách núi cao vạn trượng, vài ngôi sao lác đác giữa trời đêm, gió lạnh thổi ào ào.

Lúc này bọn Dư Tắc Thành mới phát hiện ra mình đã lạc vào một khu rừng cổ, xung quanh toàn là đại thụ cao chừng mười trượng, dày đặc không sao đếm xuể, che cả bầu trời. Gió lạnh lùa vào rừng, càng khiến cho người ta có cảm giác lạnh tới cực điểm.

Dư Tắc Thành lập tức biến sắc, đây chính là Bắc Cực Thiên, làm sao có cổ thụ che trời như vậy, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới là mình đã lọt vào ảo trận. Hắn bèn sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cảm ứng cẩn thận, đại thụ này là thật, mặt đất cũng là thật, gió lạnh cũng là thật.

Trong khu rừng cổ này, thần thức Dư Tắc Thành quét qua trăm dặm, ngàn dặm, hết thảy đều bình thường, chỉ có đại thụ tồn tại. Ánh trăng vằng vặc soi xuống cành lá, ánh sao lốm đốm soi sáng cỏ trên mặt đất. Rừng cây vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có một trận gió núi thổi qua gây ra từng trận xào xạc kéo dài.

Tam Băng Chân Nhân trợn trừng hai mắt, miệng lắp bắp nói:

- Đây là nơi nào vậy, chuyện này là thế nào, đây là Bắc Cực Thiên kia mà...

Dư Tắc Thành lặng lẽ thi pháp, sử dụng Kiếm Ngã thuật cảm ứng hết thảy, vẫn không có gì khác. Hắn lại sử dụng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, vô số dao động thần niệm phát ra, cảm ứng đi cảm ứng lại một hồi, hết thảy vẫn bình thường.

Hắn cúi đầu nhổ một gốc cỏ lên, lặng lẽ cảm nhận, cỏ này là thật. Hắn đưa vào trong thế giới Bàn Cổ, cỏ này vẫn là thật.

Hắn đứng dậy, sử dụng Súc Địa Thành Thốn muốn rời khỏi nơi này, nhưng chỉ có thể na di đi xa năm bước. Hắn ngự kiếm bay lên, nhưng chỉ có thể bay cao một thước mà thôi.

Địa phương này quả thật hết sức kỳ quái, Dư Tắc Thành muốn đánh phá nơi đây, tìm thông đạo thoát ra, nhưng linh cảm đã cho hắn biết, nếu làm như vậy chính là tự tìm đường chết.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi dài, kể từ khi gặp được Kiếm Lão Nhân, học được tiên thuật Súc Địa Thành Thốn, có được bản mệnh pháp bảo Bàn cổ Phủ, từ đáy lòng hắn dần dần nổi lên cảm giác kiêu ngạo. Dường như cả thiên địa này là của mình, dường như mình chính là thiên hạ đệ nhất nhân vậy.

Rốt cục hôm nay vấp ngã thật đau, mới biết kỳ nhân, cường giả trên đời này vô số. Nếu mình vẫn coi thường quần hùng thiên hạ, vậy chính là chuốc khổ vào thân.

Tam Băng Chân Nhân quan sát nơi này, sau đó mới nói:

- Tiền bối, tiền bối, nơi này chắc chắn không phải là Bắc Cực Thiên, ngài... ngài hãy dùng cự phủ chém toạc nó ra...

Dư Tắc Thành nhìn thiên địa, lắc lắc đầu, đi về phía vực sâu, Tam Băng Chân Nhân theo sát phía sau. Hiện tại bảo y rời khỏi Dư Tắc Thành, đánh chết y cũng không dám, tuy rằng cánh rừng này xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ẩn giấu sát khí hết sức kinh người khiến cho người ta sợ hãi.

Dư Tắc Thành đứng bên cạnh vách núi nhìn ra xa, thiên địa mênh mông, khắp nơi toàn là sương mù, không thể phân biệt phương hướng. Bất quá Dư Tắc Thành tìm kiếm một lúc, phát hiện ra một con đường nhỏ uốn lượn quanh co theo vách núi.

Hai người bèn đi theo đường nhỏ này, đi được chừng ba bốn dặm. Thật ra đường này hết sức khó đi, trên đường phủ đầy đá tảng, gỗ vụn, cỏ, hai người phải vô cùng cẩn thận. Phía trước chỉ thấy toàn là rừng cây dày đặc, có đại thụ, có dây leo, rậm rạp chằng chịt.

Trong rừng có thể thấy được ánh tà dương, nhưng ra khỏi rừng có một ngọn núi cao xuất hiện. Ngọn núi này cao ngất, sườn núi gập ghềnh khúc khuỷu, ánh trăng soi xuyên qua những rặng tùng, bốn bề cây cối um tùm.

Hai người vẫn tiếp tục tiến về phía trước, đường nhỏ gập ghềnh nhưng vẫn có đường để đi. Dư Tắc Thành vẫn tiến tới không ngừng, bởi vì hắn có linh cảm rằng mình phải đi theo con đường nhỏ này, mới có thể thoát khỏi nơi này.

Tam Băng Chân Nhân loạng choạng theo sau hắn, dọc đường y bị vấp dây leo té ngã nhiều lần. Rốt cục y không nhịn được nữa, bèn dùng phi kiếm chặt đứt một sợi dây leo.

Sau khi chặt đứt dây, cũng không xuất hiện tình huống nào đáng sợ như Dư Tắc Thành tưởng tượng. Có điều Tam Băng Chân Nhân chợt hự một tiếng đau đớn, lúc này y mới phát hiện ra mình không thể ngự kiếm được nữa, đã mất đi năng lực ngự kiếm.