Tiên Ngạo

Chương 712: Phục kích giữa đường

Tên Tần Hồng Vũ này là một tên tiểu nhân, lấy oán trả ơn, mặc dù căn cốt của hắn bình thường, tu vi tương lai có hạn, thế nhưng Dư Tắc Thành vẫn bóp chết một tia khả năng này. Đây là tính cách của Dư Tắc Thành, người nhường ta một thước, ta nhường hắn một trượng, người khi ta một tấc, ta giết cả nhà ngươi. Tam Băng Chân Nhân kia xin lỗi Dư Tắc Thành, đã giải trừ được họa sát nhân.

Khoái ý ân cừu, bằng không tu tiên cái gì, trường sinh bất lão kia quá xa vời, phi thăng Tiên giới kia quá hư ảo, chỉ có khoái ý ân cừu này mới là chuyện thực tế nhất trước mắt.

Sau khi đưa đệ tử Trương Vân Động đi, Dư Tắc Thành trở về Băng Tuyết Thần Cung, lúc này hắn cũng không sử dụng Súc Địa Thành Thốn, mà ngự kiếm phi hành, bởi vì hắn muốn tĩnh tâm suy nghĩ một chút.

Đầu lưỡi của Trương Vân Động được Dư Tắc Thành thu lại dùng bí pháp bảo hộ, tương lai có thể nối lại cho hắn, có thể khôi phục bình thường.

Người này tính cách quá cương liệt, hoặc là nói quá quyết đoán, mình bảo hắn ngậm miệng bộ hành, hắn liền đoạn lưỡi minh chí, điều này cùng ấn tượng của mình đối với hắn có chút không giống, ở trong ấn tượng của mình, Trương Vân Động già dặn không gì sánh được, trong lòng có quy tắc, không nghĩ tới cấp tiến như vậy.

Đoạn lưỡi mình chí như vậy, kỳ thật cũng không phù hợp bản ý của mình để hắn khổ tu. Chẳng qua điều này không ảnh hưởng gì, mỗi người đều có quyền lựa chọn đạo lộ thuộc về mình, mình chỉ là sư phụ của hắn, dẫn hắn đi lên con đường này mà thôi.

Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân, chỉ cần hắn trong vòng mười chín năm đi tới Hiên Viên Kiếm Phái, một đường khổ tu là được, mình sẽ thật sự xem hắn là đệ tử, truyền thụ cho hắn Hiên Viên Lục Kiếm, cho hắn cơ hội này.

Dư Tắc Thành chậm rãi ngự kiếm trở về Băng Tuyết Thần Cung, dọc trên đường đi, mặt đất sông băng thỉnh thoáng phát ra tiếng nổ, có lúc vết nứt đột nhiên xuất hiện, có lúc tuyết lở đột nhiên bạo phát.

Một kích của bản mệnh pháp bảo Bàn cổ Phủ của Dư Tắc Thành kia mặc dù bị ba đại Chân Nhất, sử dụng bốn món Tiên Thiên Linh Bảo vô thanh vô tức ngăn cản, thế nhưng tác dụng của lực lượng vẫn còn. Kỳ thực lực lượng một kích kia bị hóa giải phân tán đến trên toàn bộ đồng tuyết sông băng, trong vòng ba ngày toàn bộ sông băng Bắc Cực Thiên này nhất định có biến hóa cực lớn phát sinh, hình thành một trận hạo kiếp.

Bốn kiện Tiên Thiên Linh Bảo, Dư Tắc Thành yên lặng hồi tưởng, quả nhiên là diệu dụng vô cùng, quy giáp kia hẳn là Băng Tuyết Thần Giáp trong truyền thuyết, mình chỉ nghe qua tên, thế nhưng không biết lai lịch thế nào.

Tuyết Hồn Châu, Băng Tinh Chùy, Thanh Âm Khánh kia đều là bảo vật danh dương thiên hạ, đặc biệt là Băng Tinh Chùy kia chính là Thần khí Tiên giới, bị Đặng Bát Cô lừa tới tay đưa về phàm gian, truyền thuyết liên quan với nó, các loại phiên bản đều có, ly kỳ không gì sánh được.

Ba đại Phản Hư mỗi người một món Tiên Thiên Linh Bảo, mặc dù Băng Tuyết Lão Tổ không thấy lão sử dụng Tiên Thiên Linh Bảo gì, thế nhưng Dư Tắc Thành tin tưởng lão nhất định cũng sẽ có một món, hơn nữa hẳn là không thể yếu hơn so với Tiên Thiên Linh Bảo của ba người, có lý nào tiểu đệ dùng Linh Bảo, lão Đại lại tay không?


Nếu như mình suy đoán sai, vậy càng thêm đáng sợ, Băng Tuyết Lão Tổ kia đã không cần Tiên Thiên Linh Bảo, vậy thực lực của lão sẽ đạt tới trình độ nào.

Tiên Thiên Linh Bảo này, lão điên có thể có một món không? Không biết, ba đại Phản Hư của Hiên Viên Kiếm Phái, năm đó lão bất tử ở bên bờ sông Cơ Thủy xuất thủ, vẫn chưa thấy lão sử dụng Tiên Thiên Linh Bảo gì. Đúng rồi, trong môn còn có sự tồn tại của Hiên Viên Thần Kiếm kia, có kiếm này Tiên Thiên Linh Bảo gì cũng không chịu nổi một kích.

Bát Tàn môn kia khẳng định không có Tiên Thiên Linh Bảo gì, chờ một chút, điều này không nên sớm kết luận, Thiên Tàn Chân Nhất chết trận, mình cũng không nhìn thấy, có sử dụng Tiên Thiên Linh Bảo hay không mình cũng không biết.

Vừa nghĩ tới Tiên Thiên Linh Bảo này, Dư Tắc Thành đã cảm giác được mình giống như đang nhiệt huyết dâng trào, ở trong đầu hắn xuất hiện vô số lần ngoại hình tuyệt vời của bốn đại Linh Bảo, trong bất tri bất giác trong lòng Dư Tắc Thành có một lý tưởng, đó chính là thu thập các loại Tiên Thiên Linh Bảo của thiên hạ, cho dù không dùng đặt ở trong thế giới Bàn Cổ, không có việc gì nhìn xem, cũng là thỏa nguyện sảng khoái.

Đúng rồi, Chân Nhất sử dụng Băng Tuyết Thần Giáp kia, khi đó ngưng kết thành một cái thượng cổ yêu văn, thì ra ý tứ của văn tự kia chính là băng tuyết, có thể lý giải như thế, thì ra là thế.

Một kích của bản mệnh pháp bảo Bàn cổ Phủ của mình kỳ thực có rất nhiều chỗ không đủ, thời gian tế luyện quá ngắn, thời gian thành Anh của mình cũng quá ngắn, cần chậm rãi tích lũy, chậm rãi tế luyện, tâm cảnh khi phát ra một kích này cũng không đúng, còn cần phải thay đổi.

Ban đầu thì cho rằng có thể biến tất cả Nguyên Anh Chân Quân thành tro bụi, phát ra mới phát hiện cũng không có hung hãn như trong tưởng tượng của mình. Lực lượng của một kích này phân tán diện tích quá lớn, không hình thành được điểm ngưng kết công kích, ngoại trừ vị trí công kích chủ yếu, những chỗ khác muốn đánh chết Nguyên Anh Chân Quân, vậy còn phải dựa vào vận khí.

Đế quốc Tiên Tần người ta đại chiến cường địch, tiến hành một kích cuối cùng của bản mệnh pháp bảo này đều là Tiên Nhân, Phản Hư Chân Nhất trở lên, cho nên mới hủy thiên diệt địa. Mình chẳng qua vừa thành Nguyên Anh đã muốn sao được vậy, dường như có chút hơi quá đáng.

Một kích này của mình, lực lượng không bằng một phần trăm bản mệnh pháp bảo của Trung Hưng Tổ Sư. Chẳng qua điều này cũng là bình thường, mình chẳng qua là vừa mới mở ra con đường, tế luyện bảy ngày, mới biết một hai mà thôi, thế nhưng phải ba đại Chân Nhất, bốn kiện Tiên Thiên Linh Bảo tiến hành ngăn cản, uy lực này ghê hồn rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn

Đợi đến sau này, sau khi mình khổ tu nghiên cứu đạt tới nắm giữ thành thạo, vậy có thể hủy thiên diệt địa rồi, thể nhưng Bàn Cổ Phủ này tương lai chỉ có thể làm thủ đoạn công kích cuối cùng, dùng để phá hủy động phủ sơn môn, Huyền Thiên thiên địa của môn phái đối phương, không thể lạm dụng. Thần uy như vậy, nếu như không khống chế cẩn thận sử dụng, sợ là thiên đố địa kỵ, Thiên Đạo không dung.

Kỳ thực bản mệnh pháp bảo này lợi hại nhất cũng không phải là Bàn Cổ Phủ, mà là Hiên Viên Kiếm. Hình thái thứ hai Hiên Viên Kiếm, có thể đem tất cả khí tức của Bàn cổ Phủ hóa thành một thanh phi kiếm, nói cách khác, sẽ không có trạng thái khí tức phóng ra ngoài của ba trăm nhịp hít thở khi bắt đầu, sẽ không bị người khác phát hiện.


Một đòn lúc này mới là hủy thiên diệt địa, xuất ra một đòn hóa kiếm như vậy, Dư Tắc Thành cũng không dám tưởng tượng, cho dù Băng Tuyết Lão Tô cầm Tiên Thiên Linh Bảo, nghi ngờ rằng lão cũng không đỡ được. Đó mới là thủ đoạn chung cực cuối cùng của Dư Tắc Thành, khi đó thiên hạ người nào có thể địch lại.

May mà một phủ hôm nay bị người chặn lại, nếu như không đỡ được, đó chính là Băng Tuyết Thần Cung tiêu vong, tử thương quá vạn, truyền thừa vạn năm đoạn tuyệt, vậy mình có thể chạy thoát bốn đại Chân Nhất nổi giận truy sát hay không không nói, cho dù trở về Hiên Viên Kiếm Phái sợ là cũng phải chịu trừng phạt, chí ít không biết làm sao đối mặt với sư phụ, trở thành trò cười lớn nhất của thiên hạ. Đi tới Băng Tuyết thần cung trợ quyền, kết quả phá hủy cả nhà của bằng hữu mình trợ giúp, từ nay về sau thanh danh giảm sút, bị người trong thiên hạ chế nhạo.

Dư Tắc Thành yên lặng tự hỏi, thỉnh thoảng khoa tay múa chân một chút, cũng không vội vàng phi hành, vừa bên trái lo phải nghĩ, vừa nhàn nhã tự đắc đi tới.

Đột nhiên hắn dừng lại, nhìn hư không bên cạnh, nói:

- Đạo hữu mời hiện thân đi, đã theo ta lâu rồi, mời ra đi.

Nhất thời nơi đó phong vân biến đổi xuất hiện một nữ tu sĩ, cả người tuyết trắng, tóc bạc bạch y, lại thêm da màu tuyết trắng, cả người hầu như có thể nói là dùng băng tuyết làm thành, tản ra khí thế vừa lãnh lại diễm, làm cho kẻ khác không dám nhìn thẳng.

Chính là Vạn Tái Hàn Huyền kia, một trong những thượng cổ cường lực yêu ma, nàng nhìn Dư Tắc Thành, sắc mặt băng lãnh, nói:

- Phát hiện ta rồi, nhanh một chút lấy phi xa trị giá năm phương linh thạch ra, chỉ cần đưa phi xa cho ta, ta tạm tha cho ngươi.

Dư Tắc Thành sửng sốt, nói:

- Cướp đoạt? Ngươi điên rồi sao? Một kích mới vừa rồi của ta ngươi có thể chống đỡ được không? Cướp đoạt của ta? Ngươi thực sự điên rồi?

Vạn Tái Hàn Huyền nói:

- Đừng tưởng rằng ta sẽ rút lui, tâm địa của loài người các người gian xảo là nhiều, chỉ giỏi phô Trương thanh thế. Trong phạm vi trăm dặm này đã bị Hàn Huyền khí của ta phong bế, không ai có thể cứu ngươi, ở dưới Hàn Huyền khí của ta cho dù là Chân Nhất cũng không cách nào dò xét, chỉ cần ngươi đưa phi xa cho ta, ta sẽ tha cho ngươi.

- Một chiêu kia của ngươi cần tụ khí ba trăm nhịp thở, hùng mạnh thì hùng mạnh, thế nhưng ta có thể giết chết ngươi vô số lần trong thời gian ba trăm nhịp thở này. Hơn nữa ngươi đã sử dụng một lần, ta không tin ngươi còn có thể lập tức sử dụng một lần nữa.

Trong quá trình nàng nói, nàng vẻ mặt lo lắng, dường như e ngại cái gì. Dư Tắc Thành đảo con ngươi vài vòng, chợt nói:

- Tốt, tốt, cho ngươi không thành vấn đề, đúng rồi, ngươi cần linh thạch làm gì? Ngươi là một yêu ma, không hấp thu linh khí thiên địa, luyện hóa yêu khí, lại bắt chước tu sĩ hấp thu linh khí của linh thạch, điều này quả thật không thể nào hiểu được.