Nàng tìm thấy cậu bé trước lúc bình minh.
Jamie chưa đi đâu xa. Nàng và Gross Louis chỉ phải đi có vài giờ. Nhưng đường đi không dễ dàng.
Không có lối đi, chỉ có gai nhọn xé toạc cái váy dài và cào xước tay của nàng, trong khi Gros Louis với bộ lông ngắn có thể dễ dàng lách qua đó như cá trong nước vậy. Nó có đôi lần bị mất dấu nhưng rồi Finnula đã thấy điều mà không ai trong đám người của quận trưởng có thể nhận ra: đó là dấu vết của những cành cây gãy và bụi cây bị dẫm lên. Đã có người ở đây trước nàng, có vài người, và họ cũng chẳng buồn xóa dấu vết.
Ở sâu trong rừng như thế này, chẳng có gì ngoài những bụi gai và lũ sói, và cả hai thứ đó đều khiến cho các thợ săn và người hái dâu rừng tránh xa. Rõ ràng Reginald Laroche đã biết điều này và sử dụng nó để phục vụ cho mình.
Mặt trăng vẫn chưa lặn vào lúc con chó ngồi xuống trên hai chân sau và gầm gừ khe khẽ. Đặt một tay trên cái đầu to lớn của nó, Finnula quỳ xuống bên cạnh, nhìn xuyên qua bóng tối về nơi Gros Louis đã đưa nàng tới.
Nàng không ngạc nhiên khi người của quận trưởng không tìm ra được chúng. Cái hang này không được mấy người biết đến. Hồi nhỏ họ thường cảnh báo nàng không được tới đây chơi. Có tin đồn rằng có một đứa bé đã mất tích ở trong đó. Còn chuyện lũ sói sống ở trong đó trong những tháng mùa đông khắc nghiệt thì không phải là tin đồn. Vì thế mà nó được gọi là Hang Sói.
Nhưng không phải lũ sói chiếm giữ cái hang này vào đêm nay - hay ít nhất không phải là loài bốn chân.
Có ai đó đã sắp xếp lại nơi này, biến nó thành một nơi cũng ấm cúng gần bằng Thái ấp Stephensgate. Một ngọn lửa sáng rực nhảy múa trên đống lửa ngoài cửa hang, tỏa ánh vàng khắp khoảng đất trống nhỏ. Trong ánh sáng đó, Finnula nhận ra ngựa của Reginald Laroche, cùng với con ngựa của Peter đang gặm cỏ hiền lành ở một bên. Có vẻ như gã hộ vệ Peter trực ca này, nhưng hắn chẳng canh gác gì mấy, mà đang ngủ ngon lành trên một tấm thảm gần ngọn lửa. Bên cạnh hắn, Finnula nhẹ cả người khi nhận ra Jamie đang nằm im. Nhưng Jamie chắc chắn vẫn còn sống. Chúng sẽ chẳng mất công trói tay chân của một cái xác.
Giờ đây khi đã tìm ra họ, Finnula khá chắc phải làm gì tiếp theo. Tất nhiên nàng sẽ phải quay lại và báo cho ngài quận trưởng. Đó sẽ là kế hoạch hay nhất bởi vì nàng chẳng có dao hay cung tên. Nhưng cũng hay nếu nàng mai phục tên hộ vệ và cởi trói cho Jamie... mà nàng chắc chắn mình có thể làm được thế mà không làm nhà Laroche thức giấc.
Nhưng muốn thế phải có vũ khí.
Dù cảm thấy thật phấn khích sau chuyến đi dài vừa rồi - phấn khích và miễn cưỡng khi phải từ bỏ quá sớm sự tự do mà nàng mới tìm được - nhưng nàng phải quay trở lại. Thật khó có thể tin được nàng chẳng hề ở ngoài một mình kể từ khi nàng bắt được Hugo. Và nàng đã chẳng thể nào ngờ rằng việc bắt cóc chàng lại khiến nàng mất đi tự do như thế này. Mellana khóc lóc bảo rằng vì chị mà Finnula lâm vào cảnh này, nhưng Finnula chỉ tự trách mình. Nàng đã đánh giá sai tính cách của Hugo vào cái ngày ở quán trọ đó. Chàng không phải là người nàng có thể kiểm soát được.
Có thể vì thế mà nàng yêu chàng đến vậy.
Chính Gros Louis đã đột ngột làm thay đổi mọi chuyện. Con chó cũng vui sướng vì chuyến đi giống như nữ chủ nhân của nó, tình cờ nhìn thấy một con thỏ cách đó mấy thước, và nó phản ứng theo bản năng. Với tiếng gầm gừ trầm, con chó phóng mình đi, một hành động khiến cho con ngựa giật mình và nhấc đầu lên hí lớn. Tiếng động khiến gã hộ vệ tỉnh dậy, và Finnula vội núp xuống, đột nhiên cảm thấy mình ở vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
“Cái gì...” Peter đứng dậy, rõ ràng cảm thấy có lỗi vì đã ngủ gật khi đang gác. Nhìn vào bóng tối, hắn nhìn thấy cái đầu bạc rất lớn của Gros Louis. Peter thét lên, “Chúa ơi!”
Tệ thay, Laroche từ trong hang bước ra, nhanh chóng chỉnh lại trang phục, tay cầm thanh kiếm tuốt trần. “Chuyện gì vậy?’ hắn thốt lên. “Quận trưởng à?”
“Không,” Peter run rẩy chỉ tay ra. “Có con sói, thưa ngài, con lớn nhất tôi từng thấy!”
“Khốn kiếp,” viên quản gia chửi thề, mắt hắn mở to khi nhìn cái mõm ghê gớm của Gros Louis. “Đừng có đứng ì ra đấy. Ném cái gì đó xua nó đi đi.”
“Cái gì, ném thứ gì vào nó ư?” Peter kinh hoàng. “Nó sẽ lao tới đây và cắn ngập răng vào người tôi!” Laroche gầm gừ, cúi xuống nhặt một hòn đá to bằng nắm tay. Finnula hốt hoảng khi hắn ném hòn đá vào Gros Luois, nhưng lo lắng của nàng hóa ra là thừa. Reginald chẳng thể ném trúng con bò ở trong chuồng, hắn ngắm quá tệ. Hòn đá bay vụt qua đầu Gros Louis và con chó vẫn còn đang quá bận bịu với con mồi còn chẳng để ý thấy nó.
Isabella Laroche từ trong hang cũng đã bước ra, dụi dụi mắt. “Có chuyện vì vậy?”
“Có chó sói,” Peter trả lời bằng một giọng mà Finnula chưa từng thấy hắn sử dụng bao giờ. Nó trầm hơn giọng bình thường của hắn và chắc hắn tưởng như thế là nam tính hơn. “Xin tiểu thư đừng sợ. Tôi sẽ không để cho nó làm hại tiểu thư đâu.”
Ấy thế nhưng Isabella Laroche trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả. Hất mái tóc dài ra đằng sau, cô nàng tiến lại gần bên đống lửa. Dù là ngủ ở trong hang, nhưng cô ta đang mặc một chiếc váy ngủ khá cầu kỳ, Finnula nhận thấy như vậy.
Khi nhìn Gros Louis, Isabella khịt mũi khinh bỉ. “Nó không phải là chó sói,” cô ta nói vẻ khinh miệt, quay lưng trở vào trong hang. “Đó là con chó của Finnula Crais.”
“Cái gì?” cả Laroche và Peter quay phắt lại nhìn Isabella, và cô nàng nhìn lại như thể hai gã kia đều là những kẻ thiếu đầu óc.
“Hai người nghe thấy tôi nói rồi đấy,” cô nàng đáp. “Đó là con chó ghê tởm của Finnula Crais. Tôi nhận ra nó mà. Lúc nào nó cũng dính kè kè lấy cô ta. Sao không tống khứ nó đi? Cái đồ bẩn thỉu đó.”
Nói rồi Isabella quay lưng lại, không hề ngờ tới tác động những lời cô ta vừa nói đối với cha cô ta và Peter. Hai gã đàn ông nhìn nhau chằm chằm và rồi nhìn xuống con chó.
“Nếu con chó ở đây,” Reginald Laroche nói bằng cái giọng khiến cho Finnula lạnh toát cả sống lưng, “vậy thì chắc chủ nhân của nó cũng không ở xa?”
“Không thể nào,” Peter chế nhạo. “Finnula Crais đang ở trong tù!”
“Và con chó của cô ta chỉ tình cờ lảng vảng ở đây?” Trong ánh lửa, Finnula nhìn thấy những cái răng vàng ố của Laroche hiện ra bên dưới bộ ria của hắn.
“Không. Nó đang ở gần đây, ta có thể cảm thấy điều đó. Lúc nào cũng có thể có một mũi tên phóng ra từ đêm tối...”
Peter vội ngoái nhìn qua vai, như thể ngờ rằng có mũi tên nào từ sau lưng bay tới. “Vậy ư, thưa ngài? Nhưng không thể nào! Chúng ta đã đảm bảo rằng...” Laroche vẫy tay ra hiệu cho Peter im lặng. Cái nhìn tăm tối của hắn xăm xoi rừng cây nơi Finnula đang nấp. Nàng cảm thấy những con mắt đó chĩa vào nơi nàng đang nấp, rồi di chuyển. Hắn chưa nhìn thấy nàng. Chưa thôi. Nhưng hắn biết nàng đang ở đó. Phải rồi. Hắn đã biết rằng nàng đang ở đây.
Hành động tiếp theo của hắn đã khẳng định điều đó. Gã quản gia lao tới chộp lấy Jamie, kéo lê thằng bé dưới chân, rồi hắn dí lưỡi kiếm vào cổ thằng bé. Jamie choáng váng vì kinh hoàng và vì bị đánh thức đột ngột, chỉ dám thút thít nho nhỏ. Laroche gọi vào trong bóng đêm, “Ra mặt đi, thưa phu nhân. Tôi biết cô ở đó. Ra đi, nếu không thằng nhóc sẽ phải chết.” Finnula siết tay lại thành nắm đấm. Nàng cảm thấy nôn nao khó chịu. Mồ hôi túa ra trên trán nàng, và cơn gió đêm mát lành bỗng trở nên lạnh giá như băng. Biết rằng mình chẳng còn sự lựa chọn nào khác, nàng bước ra khỏi chỗ nấp và tiến vào khoảng trống ngập ánh sáng. Khi tiến lại gần đống lửa, nàng thấy những biểu hiện khác nhau trên khuôn mặt của những người đang đứng trước nàng. Với Laroche là sự chiến thắng, với Peter là hoài nghi, Isabella là giận giữ, và Jamie... Jamie òa khóc.
“Không!” cậu thốt lên, vùng vẫy thảm thương trong tay của Laroche. “Không, phu nhân hãy chạy đi! Chạy đi!”
Finnula không để ý tới cậu bé. Nàng bước tới trước bộ mặt đang nhăn nhở của Reginald Laroche, và sau khi liếc nhanh về phía Jamie để chắc chắn rằng cậu chưa bị làm hại gì, nàng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt gã quản gia.
Laroche thốt lên với vẻ vui sướng. “Xem chúng ta có gì đây này, Isabella! Bá tước phu nhân của Stephensgate đi tới tận đây để chào hỏi con đấy!” Isabella quắc mắt nhìn Finnula. “Giết nó đi cha,” cô ta nói.
“Ôi đứa con khát máu của tôi.” Laroche cười. “Xin cô hãy tha thứ cho nó, thưa phu nhân. Isabella nóng tính lắm, cô biết mà.”
Finnula vẫn còn đủ sáng suốt để nói khẽ qua đôi môi trắng bệch vì sợ, “Gros Louis. Về nhà đi.”
Trước khi có ai kịp làm gì, con chó lớn đã nhảy vọt đi, cái lưỡi đỏ của nó lè ra ngoài. Finnula nhìn theo với vẻ hài lòng khi con chó của nàng biến mất vào bụi dương xỉ rậm rạp, và chẳng để ý thấy cánh tay giáng xuống nàng trước khi đã quá muộn.
Một cú đánh giáng xuống khiến cho nàng loạng choạng và chắc hẳn đã ngã xuống nếu một bàn tay thô bạo không chộp lấy tay nàng để giữ cho nàng đứng thẳng. Choáng váng, nàng ngước đầu nhìn lên và thấy gã Reginald Laroche đầy giận giữ đang điên cuồng nhìn nàng.
Trước khi gã kịp nói một lời, Finnula nhận ra miệng lưỡi của nàng đang tự hoạt động, “Quận trưởng và người của ông ấy đi theo tôi. Họ sẽ tới đây ngay thôi. Tốt nhất ông hãy thả chúng tôi ra.”
“Cô gái yêu quý.” Reginald Laroche buông Jamie ra, và thằng bé lại ngã dúi xuống máy tảng đá. Giờ đây, khi giữ chặt Finnula, hắn nhìn vào mắt nàng và hỏi. “Mày đúng là con nhãi dối trá. Tao phải làm gì với mày đây?”
“Giết nó đi, cha ạ,” Isabella đề nghị lần nữa.
“Chắc chắn là nó sẽ phải chết rồi.” Laroche giơ tay ra và nhấc lên một lọn tóc nằm trên má của Finnula. Xem xét lọn tóc đỏ đó, tên quản gia nói, hơi thở của hắn nóng hổi trên mặt nàng. “Kế hoạch là như thế mà. Hoặc ít ra đó là điều chúng tao đã quyết định khi ông anh họ Geoffrey ngu ngốc của tao lấy mày, cưng ạ. Và rồi vừa hay hắn đã chết trước khi hắn có thể làm mày có con, và bọn tao cứ tường thế là đã an toàn.” Laroche thở như bễ. “Nhưng rồi vị vua kính yêu của chúng ta đã trả tiền chuộc cho những hiệp sĩ Thập tự chinh can đảm của ông ta, rồi tiếp theo mày đã bắt cóc Hugo... Tao còn có thể làm gì khác ngoài việc sử dụng cái kế hoạch đã phát huy tác dụng rất tốt trước đó? Tất nhiên, lần này thì khó hơn, khi mà tao đã bị trục xuất khỏi thái ấp, và không thể dùng thuốc độc, như trước kia...”
Finnula lắng nghe bài diễn văn này với sự kinh sợ ngày càng tăng lên. Nàng biết rằng mình đã chẳng được nghe lời thú tội chân thực này, nếu như nàng được sống đủ lâu để kể lại nó. Nghi ngờ này được xác nhận khi Isabella cắt ngang cha mình.
“Giết nó ngay đi cha,” Isabella khăng khăng. “Đừng phí thời gian nói dài dòng nữa. Giết nó rồi đi ngủ thôi! Con mệt quá rồi.”
Peter trông có đôi chút sửng sốt trước sự khăng khăng của Isabella. “Giết nó, lạnh lùng như vậy sao?”
Isabella đảo tròn con mắt. “Thế anh định thế nào? Anh đã sẵn sàng giết ngài Hugo và để nó bị treo cổ vì tội đó. Giờ sao lại chần chừ khi có thể tự tay giết nó?”
“Nhưng...” Trong ánh sáng của ngọn lửa, rõ ràng Peter đang đỏ mặt. Có lẽ nào, Finnula tự nhủ, rằng hắn đang nghĩ lại về người tình của mình? “Nhưng giết một phụ nữ... cũng giống như với thằng bé đó. Thế là sai. Không nghĩa hiệp. Khi ta mới bàn về việc này, thưa ông, ông đâu có nói gì về giết phụ nữ và trẻ em...”
“Đồ ngu,” Isabella nạt. “Giết nó đi cha, rồi chôn xác nó. Chẳng ai tìm ra nó trong chốn rừng sâu này đâu. Người ta sẽ nghĩ nó bỏ trốn để thoát khỏi giá treo cổ vì tội giết hại chồng...”
“Nhưng ngài Hugo vẫn còn sống,” Peter bùng nổ.
“Họ sẽ không treo cổ cô ta, vì bá tước vẫn còn sống!”
“Làm sao ta quên được chuyện đó,” Laroche gầm gừ. “Nếu mày làm tốt phần việc của mày, thì hắn đã chết rồi. Ta bắt đầu nghĩ rằng có thể mày không muốn giết hắn...”
“Con đã bảo cha rồi,” Isabella thốt lên. “Sáng mai hãy để con về thái ấp để kết liễu anh ta. Đơn giản thôi mà. Chẳng có ai nghi ngờ con hết. Nếu Hugo thực sự yếu như họ nói, thì chỉ cần một lát để chẹn gối làm hắn ngạt thở...”
Finnula không thể chịu thêm được nữa. Nàng cảm thấy cơn giận giữ điên cuồng đang sôi lên trong người, nhưng khi không có vũ khí, nàng chẳng thể làm gì để giúp mình hay giúp ai khác. Thay vào đó nàng nói, giọng nàng run lên nhưng không phải vì sợ hãi mà vì giận giữ. “Cứ giết ta đi, nếu các người muốn. Và cả Hugo nữa, nếu các ngươi có thể, nhưng ta nghi ngờ điều đó đấy. Nhưng hãy tha cho Jamie. Nó chỉ là một đứa trẻ. Giết nó các người chẳng được lợi gì.”
“Không có gì ư?” Laroche giật lọn tóc mà hắn đang nắm. “Jamie là người thừa kế của chồng mày. Để cho kế hoạch của tao được thành công, tao phải là người thừa kế duy nhất.”
“Thằng bé không phải người thừa kế hợp pháp.” Finnula nói. “Hugo không quan tâm tới nó. Thằng bé sẽ không bao giờ được thừa kế. Hãy để nó đi. Nó sẽ bỏ chạy, không bao giờ ló mặt ở thái ấp Stephensgate nữa. Cả thế giới sẽ nghĩ nó đã chết rồi.” Nàng không dám nhìn vào mặt Jamie khi nói, và hy vọng thằng bé hiểu rằng nàng nói dối là để cứu nó.
Laroche bật cười. “Mày cầu xin cho người khác cũng thuyết phục đấy chứ. Thú thật là tao chẳng quan tâm tới cái chết của thằng nhóc, cũng như của mày. Khả năng thừa kế của nó ít hơn của những đứa con mà mày có thể đẻ ra. Thế nhưng tao vẫn cần phải giết cả hai đứa, để đảm bảo cho những thứ đáng thuộc về tao”. Laroche gật đầu, dường như là với chính mình. “Phải rồi. Mọi việc phải là như vậy. Peter, mang dây thừng lại đây. Chúng ta sẽ kết liễu phu nhân Finnula ngay bây giờ, theo cách mà đao phủ sẽ làm nếu cô ta bị đưa ra tòa xét xử.”
Finnula sững sờ. Nàng không thể hình dung ra chúng sẽ giết nàng nhanh chóng và lạnh lùng đến vậy. Nàng biết rằng vậy là Jamie sẽ không còn cơ hội sống sót.
Đột nhiên Isabella ghé sát vào mặt Finnula và phá lên cười. “Mày nghĩ cha tao sẽ để một trong những đứa con hoang của chồng mày được tự do sao! Lẽ ra cha tao đã giết nó từ lâu nếu như thằng hộ vệ thảm hại của chồng mày không nhặng xị lên về việc đó.”
Finnula liếc nhìn Peter, để xem hắn phản ứng ra sao với câu nói này. Nhưng hắn không dám nhìn nàng. “Vì thế mà Hugo lấy mày ư?” Isabella hỏi. “Bởi vì mày đang mang thai một đứa con hoang khác của hắn? Đồ ngốc! Giờ thì mày sẽ bị treo cổ và thằng nhóc sẽ chết và tao sẽ là cô chủ của thái ấp Stephensgate. Và tao xứng đáng là mệnh phụ phu nhân hơn mày nhiều,” cô ta cười khẩy, “với cái quần da và điệu bộ hoang dã đó của mày!”
Lẽ ra Isabella nên biết rằng tốt hơn hết đừng có mắng nhiếc kẻ đã không còn gì để mất. Hay ít nhất là cô ta nên đợi cho tới khi tay của Finnula đã bị trói chặt thì hẵng xỉ vả nàng. Thay vào đó, Isabella thấy một cú đấm lao về phía cô ả nhanh đến nỗi cô ả không kịp né. Nắm đấm của Finnula đập mạnh vào mũi của Isabella gây ra tiếng rạn vỡ lớn đến mức suýt át đi tiếng dương xỉ gãy rạp trong rừng ngay bên ngoài khoảng trống trước hang. Lũ ngựa hí lên, và Finnula, rút lại nắm tay đang đau nhức nhối, bỗng nghe thấy tiếng sủa của Gros Louis, và một giọng nói quá quen thuộc đang gọi tên nàng.
“Finnula!”
Miệng nàng há hốc vì không tin nổi, Finnula quay lại vừa đúng lúc Skinner mang trên lưng một Hugo nhợt nhạt nhưng rất kiên quyết, nhảy vào trong khoảng trống.