“Không đời nào!”
Hugo ngồi bật dậy. Giờ đây chàng đã khá hơn, và mỗi giờ qua đi chàng lại cảm thấy khỏe hơn, kể từ khi chàng tống khứ được ông già với cái thứ cao dán bốc mùi đó. Chàng chẳng biết có gì ở trong đó và chàng cũng chẳng quan tâm. Tất cả những gì chàng biết là nó hút đi sức lực của chàng cũng như đỉa hút máu vậy. Và chàng tin rằng điều duy nhất khiến chàng không chết đi chính là cái quyết tâm mạnh mẽ phải tiêu diệt Reginald Laroche.
“Thưa ngài,” quận trưởng de Brissac kiên nhẫn nói, “Đây là cách duy nhất...”
“Vậy thì tìm cách khác đi.” Hugo cảm thấy nỗi khát khao ghê gớm được đập vỡ một thứ gì đó. “Tôi sẽ không giả chết đâu,” Hugo tuyên bố. “Nếu ông không thể tìm được con tôi, vậy thì tự tôi sẽ làm. Bà Laver! Bà Laver, đưa kiếm cho tôi!”
Quận trưởng de Brissac thở dài. Ông chẳng mong đợi Hugo đồng ý với kế hoạch của Finnula. Điểm sai lầm lớn nhất trong kế hoạch này là nó đòi hỏi một người đàn ông ưa hành động phải nằm im trong một thời gian khá dài. Hugo sẽ không bao giờ làm điều đó. Chỉ nói ra chuyện đó thôi cũng khiến cho John cảm thấy như mình là một thằng ngốc.
Và rồi, với một cảm giác kinh hoàng, quận trưởng tự hỏi tại sao Finnula, một người chắc chắn hiểu rõ chồng mình hơn ông nhiều, lại cho rằng kế hoạch như vậy là khả thi. Rõ ràng cô ấy đã tính tới khả năng Hugo nói không. Chắc chắn cô ấy phải biết rằng chồng mình không phải là người để cho người khác hành động trong khi chính anh ta thì ngồi chờ. Khi có tiếng đập dồn bên ngoài cửa phòng, quận trưởng de Brissac là người duy nhất không ngạc nhiên vì điều đó. Ông chậm rãi quay lại, các ngón tay ông mân mê bộ ria, trong khi ông nghĩ cách ứng phó với những diễn biến mới này.
“Ngài quận trưởng!” Một trong các viên phó của de Brissac lao vào trong phòng, thở hổn hển. “Thưa quận trưởng! Phu nhân Finnula... mẹ của ngài báo rằng phu nhân Finnula đã bỏ trốn!”
Ngài Hugo đã ra khỏi giường, cặp mắt của chàng xanh rực, còn xanh hơn cả viên đá mà quận trưởng đã thấy Finnula đeo trên cổ.
“Cái gì?” Hugo hỏi, trong căn phòng này, tiếng thì thầm của chàng cũng ầm ĩ như tiếng hét vậy. “Cái gì?”
John de Brissac thọc tay vào trong túi. Cái áo của thằng bé đã biến mất, và ông đã biết điều đó từ trước khi đưa tay vào. Đồ ranh con mưu mô.
“Anh nói phu nhân Hnnula đã trốn đi là sao?” Hugo hỏi, không còn thì thầm nữa. “Hắn ta có ý gì vậy John? Vợ tôi đâu? Vợ tôi đâu rồi?’
John de Brissac chỉ tay ra ngoài cửa sổ. “Ở ngoài kia, thưa bá tước,” ông nói, chỉ vào màn đêm bao phủ quanh ngôi nhà. “Ở ngoài kia.”