Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 24

Mộ Dung Nghi ngồi trên giường Tứ ca, tay ôm lấy chân, úp mặt vào gối, thi thoảng nhịn không được lại ngóc đầu nhìn, đáng tiếc là Tứ ca Đinh Hiên của nó vẫn chăm chú vào quyển sách trên tay không biết mệt mỏi là gì.

“Tứ ca, sách hay tới vậy à?” Mộ Dung Nghi rốt cục cũng không thể im lặng được nữa.

“Đệ nghe câu “biển học vô bờ” chưa?” Đinh Hiên cười, sang trang.

Mộ Dung Nghi từ trên giường lết xuống, thoắt cái giật mất quyển sách trong tay Đinh Hiên, rung đùi đắc ý, nói: “Biển học vô bờ—— Quay đầu còn kịp——”

Đinh Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Nói đi, chuyện gì?”


“Hì hì,” Mộ Dung Nghi vuốt vuốt mũi, “Cái này…. Tứ ca, huynh nghĩ Lục ca là người thế nào?”

“Người thế nào cái gì?” Đinh Hiên nhìn đôi mắt trong trẻo của Mộ Dung Nghi, nhấp một ngụm trà.

“Là… Là đệ đã cố gắng hết sức cũng không thể hiểu được huynh ấy… Đôi khi đáng ghét đến mức làm cho người ta muốn chém một phát chết luôn,” Mộ Dung Nghi làm bộ tay cầm dao, “Tuy nhiên có đôi lúc, huynh ấy lại rất dịu dàng, nhưng lại chẳng biết được sự dịu dàng đó, có thật hay không.”

Đinh Hiên nhìn Cửu đệ đang khổ tâm suy nghĩ, cười nhạt: “Tiểu Cửu à, Phi Dật là một người phức tạp, phức tạp đến mức không ai hiểu nổi; nhưng cũng là một người đơn giản, đơn giản như một đứa trẻ vậy, cố chấp không gì bằng với thứ mình thật lòng thích, thà nắm chặt trong tay, chứ không nguyện buông lỏng một phần.”


Mộ Dung Nghi quay đầu nhìn Đinh Hiên, chả hiểu gì sất.

Đinh Hiên đẩy đẩy trán nó, “Đệ cũng nên cảm ơn y đi, ít ra lễ hội săn bắn nửa tháng sau đệ cũng đỡ phải bị mất mặt!”

“Lễ hội săn bắn? Đệ được đi sao?” Từ lâu đã nghe Tiểu Vũ nhắc đến lễ hội này, nhưng lúc đó còn chưa đủ 16 tuổi, không được tham gia.

“Ha ha, vậy phải chuẩn bị thật kĩ đó.” Đinh Hiên không thèm để ý tới cái con người đang vui đến phát điên kia, cầm sách lật tiếp, là một bộ dạng không dễ bị quấy rối.

Đêm trước ngày diễn ra lễ hội săn bắn, Mộ Dung Nghi háo hức đến gần như mất ngủ, báo hại sáng ngủ quên mém chút là trễ giờ xuất phát. Địa điểm là tại khu săn bắn của hoàng gia trên ngọn núi nằm ở phía Tây kinh thành. Chưa vào đến khu rừng đã có thể nghe được tiếng suối chảy chim hót, một mảng xanh um tươi tốt. Thi thoảng nếu có ai đó động mạnh, chim muông trong rừng sẽ hoảng sợ mà bay tán loạn. Nghe nói muông thú trong khu rừng này rất phong phú, thỏ rừng gà rừng gì đó thì không cần phải nói, đến các loài như cáo đỏ, hoẵng, hưu rừng, báo hoa cũng chỉ thường thôi.


Nhìn đám hoàng thân quốc thích đứng dàn hàng ngang không ngờ lại có chút hùng dũng. Phỏng chừng lần săn bắn này đứng đầu là Tam hoàng tử Mộ Dung Ngọc. Mộ Dung Nghi thừa lúc Phụ Hoàng diễn thuyết dài dòng văn tự chán òm, nhìn quanh quất. Nhìn Trịnh Thân Vương kìa, béo như vậy, lỡ người khác nhìn nhầm hắn với heo rừng rồi bắn một phát thì sao nhỉ, con ngựa bị hắn cưỡi cũng thật là tội nghiệp quá đi mất! Thì ra không chỉ có một mình nó thấy nản, Bát ca cũng đang cúi đầu lặng lẽ tách vỏ lạc kìa. Còn có Ngũ ca thích làm bộ làm tịch nữa chứ, gồng mình thẳng lưng nghe Phụ Hoàng diễn thuyết, không cần nghiêm túc vậy đâu, ông ta đứng xa huynh như vậy, không có thấy được đâu! Há há, Đinh Hiên ca cũng tới nữa, cưỡi ngựa mặc khôi giáp, thật đúng là một vị nho tướng điển hình nha! (*)

Nhìn quanh một vòng, Mộ Dung Nghi tâm tình đang rất nhởn nhơ bỗng trong phút chốc sa sầm xuống, bên cạnh Đinh Hiên ca, không phải là người được Phụ Hoàng sủng ái hết mực hay sao? Sao hắn lại ở đây chứ? Nếu không phải nhờ tên khốn nhà ngươi, ngày hôm nay Tiểu Vũ chính là người đứng cạnh ta rồi! Trong cơn hậm hực của nó, Phụ Hoàng còn nắm tay của tên đó dặn đi dặn lại cái gì mà lần đầu tiên tham gia lễ hội săn bắn phải cẩn thận đó, không cần tranh đua làm cái gì, vui là chính này nọ lọ chai. Xí, Mộ Dung Nghi con đây cũng là lần đầu tiên tham gia mà, sao Phụ Hoàng không có lo lắng gì hết vậy!

Kèn lệnh vang lên, mọi người cưỡi ngựa tiến thẳng vào trong rừng, Mộ Dung Nghi nghe xung quanh toàn tiếng vó ngựa, còn có tiếng kêu đau đớn trong vô vọng của lũ động vật. Nó nghe trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, nó đến đây không phải để săn bắn, vì nó chẳng có một điểm nào gọi là hứng thú với việc giết chóc để chứng tỏ bản thân cả. Chỉ là, đã lâu lắm rồi chưa được nhìn thấy bầu trời bên ngoài bốn bức tường cao nơi cung cấm.

Bất giác, nó thúc ngựa về khoảng rừng vắng, nghe tiếng cung tên từng chút từng chút nhỏ dần ở sau lưng, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Âm thanh của nước phía trước lớn dần, ầm ầm như tiếng thác, Mộ Dung Nghi vén cây cối ra, quả nhiên là một hồ nước xanh trong vắt, dòng nước nhỏ từ trên núi chảy xuống, tựa dải ngân hà tuột khỏi mây. Hồ không sâu, nhưng thấy được cả những đám mây trên trời xanh, còn có chú cá nhàn nhã quẩy đuôi, tưởng lay động cả những tầng mây in soi đáy nước.


Mộ Dung Nghi cởi mũ giáp, xuống ngựa, ngồi lên tảng đá cạnh hồ, vốc uống một ngụm nước suối, ngọt quá! Đây mới là vị của nước chứ. Lập tức cởi giày, thả chân xuống, mát cả người, nằm ra thành hình chữ đại, chỉ chừa lại đôi chân ngâm trong làn nước.

Các đó không xa, Mộ Dung Phi Dật tựa người vào thân cây, lẳng lặng nhìn đăm đắm về một con tôm vừa nhảy ùm xuống nước, đến nỗi sắp quên là đã gần tối rồi. Kì thực, Mộ Dung Phi Dật đối với mấy cái lễ hội săn bắn chẳng có hứng thú gì cả, một đám hoàng thân quốc thích đại thần tụm lại, chú nịnh anh, anh nịnh chú, sau lưng âm thầm tính toán tên kia săn nhiều hơn mình bao nhiêu con, quá nhàm chán tới nơi. Thế nhưng lại có một tên tiểu hà tử tung tăng cưỡi ngựa chạy thật xa, sau đó tự mình lột vỏ, ung dung tự tại đến chín tầng mây.

Tôm nhỏ à, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi chứ? Trên môi Mộ Dung Phi Dật yên lặng lan ra một nụ cười nhỏ, tựa như thứ đẹp nhất trên đời này chỉ đơn giản là một nụ cười khẽ ẩn chứa nỗi dịu dàng thanh lặng như thế thôi.

Mộ Dung Nghi vươn vai, từ từ ngồi dậy, trong nháy mắt, một mũi tên sượt tới.

(*) Nho tướng: người vừa có dũng khí vừa có mưu lược, văn võ song toàn. Ví dụ như Gia Cát Lượng, Nhạc Phi, Viên Sùng Hoán,….