Chữ viết của Tiểu Vũ có hơi ẩu một chút, nhưng nội dung thư lại rất là phong phú, nào là tòng quân cực khổ, bị chúng binh sĩ xem thường vì một hoàng tử có thể chịu cực khổ được tới đâu, đến khi cùng họ kề vai sát cánh, đào giếng, đào mương dẫn nước từ trên núi xuống thì mới được mọi người công nhận, lúc đọc thư ngay cả Mộ Dung Nghi cũng không khỏi bật cười ngây ngô theo màn tự sự đầy khổ sở của Tiểu Vũ.
Đọc xong thư của Tiểu Vũ, Mộ Dung Nghi ngay lập tức trở về phòng viết thư hồi âm cho Tứ ca Đinh Hiên, Đinh Hiên nhìn thư một chút nói: “Không còn gì khác sao, đệ phải biết rằng cuộc sống trong quân ngũ rất vất vả.”
Mộ Dung Nghi cười cười nói: “Tiểu Vũ hiện tại là đang muốn gầy dựng sự tín nhiệm trong quân ngũ, nếu đệ gửi cho nó cái gì quí giá, cho dù chỉ là một cái chăn, đều có thể khiến cho nó bị người khác hiểu lầm. Nếu như nó đã tòng quân rồi, thì tất cả những ăn mặc sinh hoạt của nó phải đồng đều với tất cả mọi binh lính khác, vì thế nên ngoại trừ bức thư này, đệ cái gì cũng không gửi.”
Đinh Hiên nhìn nó, bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ vai nó: “Cửu đệ, lớn thật rồi nha.”
“Huynh đừng nói bậy.” Mộ Dung Nghi ngượng nghịu gãi đầu, thật ra nó cũng không phải không gửi cái gì, kẹp trong lá thư này chính là tóc của nó, nó tin rằng Tiểu Vũ có thể hiểu được là mình một lòng muốn được ở cạnh nó.
Nghĩ đến điều này, Mộ Dung Nghi nói với Đinh Hiên đang sắp sửa rời đi: “Tứ ca! Tứ ca! Đệ muốn học bắn cung!”
“A?” Đinh Hiên bị quyết định đột ngột kia làm cho có chút hơi choáng váng, nhưng ngay lập tức khom người xuống, “Tại sao lại tự nhiên lại muốn học bắn cung?”
“Cái đó… Cái đó… Bây giờ Tiểu Vũ trong quân ngũ học được nhiều bản lĩnh như thế… Nó trở về rồi, đệ không muốn cái gì cũng bị thua…” Mặt Mộ Dung Nghi đã đỏ tới mức muốn bốc hơi.
“Vầy đi, ta đi nói với Tam ca một chút, xem hắn có thể lệnh cho một ngự lâm quân đến dạy cho đệ, được không?”
“Cảm ơn Tứ ca!” Mặt Mộ Dung Nghi lập tức sáng bừng lên.
Mộ Dung Đinh Hiên quả nhiên giữ lời, ba ngày sau, Tam ca Mộ Dung Ngọc liền phái một ngự lâm quân đến dạy bắn cung cho Mộ Dung Nghi.
“Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?” Mộ Dung Nghi tại trường bắn cung hành lễ với “Phu tử” của mình.
“Tại hạ ngự lâm quân thuộc đội ba Bắc Thần Lí Mạnh Phi, đệ hạ không cần giữ lễ tiết!” Lí Mạnh Phi vô cùng hào sảng ôm quyền, thực tế cũng chứng minh là cách dạy cũng vô cùng “hào sảng”.
Nửa ngày sau, trên thao trường mọi người đều thấy Cửu hoàng tử đầm đìa mồ hôi, cánh tay run lẩy bẩy trong tư thế bắn cung, bên cạnh là Lí Mạnh Phi giọng lớn kinh người.
“Cánh tay và vai phải cùng thẳng!”
“Chân cũng phải dùng sức!”
“Cung kéo chưa đủ lớn!”
Vài ngày sau, từ một Cửu hoàng tử không không tịnh tịnh (*) ban đầu đã biến thành khô mực một nắng, Tiểu Lam tử bóp vai, đau lòng mà rằng: ‘Tiểu chủ tử, ta thấy người lần này coi như xong đời, thảm rồi.”
Nhưng Uẩn Phi bên cạnh lại vô cùng bình thản, “Nếu như có thể kiên trì học tiếp, học vài thêm vài thứ cũng tốt đấy chứ!”
“Hay!” Mộ Dung Nghi ha hả cười, thật lòng mà nói thì nó cũng không phải hiếu học cái gì cả, chỉ là nó không muốn mình cái gì cũng không biết, nhớ lại trước giờ Tiểu Vũ luôn mồm bảo muốn bảo vệ mình, Mộ Dung Nghi vừa thấy ngọt ngào vừa rầu rĩ. Nó là nam nhi, nó không muốn được bảo vệ, nó càng muốn cùng người mình thích đứng trên một vị thế ngang nhau, vinh nhục cùng nhau, anh dũng kề vai sát cánh chiến đấu.
Mỗi ngày đều chịu khổ, cũng không phải chỉ có riêng một mình Mộ Dung Nghi mà thôi. Tại tòa tháp khuất sau thao trường, Mộ Dung Phi Dật trầm mặc nhìn Mộ Dung Nghi một lần lại một lần bắn tên.
Vì sao đột nhiên lại muốn học bắn tên? Rõ ràng là học bài, thưởng trà, chơi cờ, vẽ tranh ngươi đều không có hứng thú…
Mộ Dung Phi Dật buồn cười vuốt trán, hắn thiếu chút nữa đã quên mất, tiểu Hà tử của hắn đã không còn là một đứa con nít, hắn sắp 16 tuổi, hắn sẽ từ từ tìm được việc mà mình thích làm, còn có, rất nhanh sẽ trưởng thành.
Lí Mạnh Phi một tay nâng cánh tay Mộ Dung Nghi lên, một tay vỗ vỗ thắt lưng ý bảo nó thẳng lưng. Chỉ là một động tác như vậy thôi, Mộ Dung Phi Dật lại tự nhiên thấy chướng mắt mà đứng dậy, đầu không ngoảnh lại mà bước ra khỏi tháp.
Bên trong chiếc xe ngựa đằng trước, trong đầu Phi Dật cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Lí Mạnh Phi nâng tay, vỗ vỗ thắt lưng Mộ Dung Nghi.
“Dừng xe!”
Lái xe giật mình quay đầu lại, mành xe xốc lên trong chốc lát, Mộ Dung Phi Dật nhảy xuống xe, nhắm mắt lại, tiến về phía trước.
“Điện hạ, phía trước là thủy hang!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Mộ Dung Phi Dật vục đầu vào nước, cảm giác mát lạnh ùn ùn kéo đến. Đáng tiếc, trước mắt Mộ Dung Phi Dật giờ chỉ còn lại gương mặt của Mộ Dung Nghi. Nó trèo lên cây nhìn đám cung nữ thái giám thì ôm bụng cười ha hả. Nó đưa thuốc cho mình thì là vẻ mặt ân cần lo lắng. Nó bị Mộ Dung Vũ hôn thì biểu tình ngượng ngùng kinh ngạc. Nó lúc say rượu thì ánh mắt mê li. “Ào——” Mộ Dung Phi Dật nhấc đầu từ trong thủy hang lên, những giọt nước theo làn tóc rơi lại xuống thủy hang, dấy động mặt nước từng vòng gợn song. “Nghi nhi, ngươi là của ta… Ta sẽ không bao giờ để cho kẻ khác chạm vào ngươi… Ngươi chỉ có thể là của một mình ta…” Môi Mộ Dung Phi Dật cong lên một nụ cười khiến thế nhân dao động. Gã đánh xe nhìn gương mặc ướt nước của vị hoàng tử kia, không khỏi ngây ngốc, trên đời này ai có thể chịu được sự mị hoặc của vị hoàng tử này? (*)không không tịnh tịnh: trắng sạch tinh thuần, thanh nhã không vướng không bận, nói chung là không lẫn tạp chất =]]] còn cái khô mực một nắng, là mình chém, nguyên gốc là “vịt quay thơm lừng” *cúi đầu nhận lỗi* (*) thủy hang: chum, vại, lu nước hay những thứ có hình dạng tương tự dùng để đựng nước.