Chân mày Đinh Hiên trong nháy mắt nhăn lại, nghiêm mặt: “Đừng có hoảng.”
Tiểu thái giám vuốt vuốt ngực, nói: “Ngày hôm nay Trừng Phi, Uẩn Phi và Thanh Trúc công tử trong Ngự Hoa Viên ngắm hoa, hai vị nương nương vốn là đối với việc Thanh Trúc công tử độc chiếm sự quan tâm của Hoàng Thượng có ý chút ý phê bình tế nhị…”
“Vào vấn đề!” Mộ Dung Nghi gấp đến không thể chờ nổi.
“Vấn đề chính là Trừng Phi nương nương đẩy Thanh Trúc công tử vào hồ nước khiến cho Thanh Trúc công tử bị kinh hãi, Hoàng Thượng tức giận biếm Trừng Phi xuống làm Chiêu Nghi đồng thời lệnh cho Thập điện hạ ngay lập tức đi theo Đoàn Tướng Quân ra biên ải, trong vòng 3 năm không cho phép vào kinh!” Tiểu thái giám nói liên tục một mạch tới hết hơi.
“Trừng Phi chọc giận Hoàng Thượng liên quan quái gì đến Tiểu Vũ!” Mộ Dung Nghi nhảy dựng lên túm lấy áo của tiểu thái giám.
“Trừng Phi nương nương đùa rằng Thanh Trúc công tử là gà trống không biết đẻ trứng, Hoàng Thượng tức giận nói rằng mình có thể khiến cho Trừng Phi có con thì cũng có thể khiến Trừng Phi suốt đời không thể gặp lại con!”
“Vậy Tiểu Vũ đâu!”
“Thập điện hạ ngay lập tức bị thị vệ mang ra ngự hoa viên, hiện tại không chừng cũng đã ra khỏi cung rồi!”
Mộ Dung Nghi trong lòng giờ chỉ còn sợ hãi, xông ra ngoài, liều mạng chạy đi. Những bức tường cung cấm vời vợi cao khiến nó gọi đến khản giọng.
“Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!”
Nó hận bản thân mình vì sao hôm nay không cùng với Tiểu vũ đến thao trường! Nó hận đôi chân này sao quá chậm! Nó hận Phụ Hoàng cư nhiên lại vô tình đến thế!
Tại cửa cung, nó ngóng theo phía xe ngựa, tầm nhìn vượt qua đôi tay của hai người thị vệ đang cố ngăn nó lại, theo vòng bánh xe lăn tròn, hướng về phía chấm nhỏ đơn độc sắp chạy đi mất kia.
“Cửu ca ——” Đầu Tiểu Vũ từ trong xe ngựa nhoài ra, âm thanh bánh xe lọc cọc dừng lại.
“Tiểu Vũ!” Mộ Dung Nghi điên cuồng lao tới, phịch té một cái trên đất, lòng bàn tay rướm máu. Mộ Dung Vũ xa xa từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhanh chạy đến, tà áo bay tán loạn, tựa hồ bất kì lúc nào cũng có thể nương theo cơn gió mà bay đi mất vậy.
“Cửu ca, Cửu ca!” Tiểu Vũ ôm chặt Mộ Dung Nghi vào lòng, “Đừng buồn!”
Mộ Dung Nghi cảm thấy hai mắt nhoè đi, gương mặt ướt đẫm, tất cả những chuyện này đến quá nhanh, tựa như trong khoảnh khắc này, giữa biển hoa vàng chỉ có nó và người thiếu niên kia đang hôn nhau.
Đôi môi Mộ Dung Vũ như bướm, nhẹ đáp lên mặt Mộ Dung Nghi, ngây ngô nhưng lại tình sâu ý nặng.
“Huynh có thích ta không?” Tiểu Vũ nắm lấy tay Mộ Dung Nghi, nghiêm túc nói.
“Ta không biết mình có thích đệ không! Nhưng ta biết ta không muốn xa đệ!”
“Được! Ta nhất định sẽ trở về! Tới lúc đó hai chúng ta cùng nhau xem đám hoa vàng kia biến thành bông trắng bay đầy trời!”
“Đừng đi——”
“Cửu ca, huynh phải nhớ kĩ điều này, khi ta đi rồi mọi chuyện đều phải cẩn trọng! Phải tránh bộc lộ tài năng, thích chơi thì chơi, không cần hao tâm tổn trí đi đọc sách làm vui lòng Tạ học sĩ, cũng đừng cố gắng hết sức trở thành một hoàng tử tốt! Biết chưa!”
“…” Mộ Dung Nghi chỉ là ngây ngốc gật đầu, trong tay vẫn bấu chặt lấy góc áo Tiểu Vũ.
Mộ Dung Vũ nghiêm mặt lại, cắn răng rút vạt áo trong tay Mộ Dung Nghi lại, nhanh chóng xoay người lên xe ngựa.
Mà Mộ Dung Nghi chỉ biết ngơ ngác ngồi tại chỗ nhìn chiếc xe ngựa kia ngày càng xa dần, mãi đến khi bị gió thu bao ngập lấy, khẽ cuốn đi những chiếc lá rụng rơi.
Mộ Dung Đinh Hiên tại cửa cung nhìn Cửu đệ của mình đang ngã ngồi ở đấy, nhíu mày dặn Thị Vệ canh gác cửa cung đỡ Cửu hoàng tử trở về, rồi xoay người tiến bước đến Lạc Hà điện.
“Tứ điện hạ! Tứ điện hạ! Lục điện hạ đang tắm mà!”
Mộ Dung Đinh Hiên mặc kệ, sắc mặt bình tĩnh đẩy tiểu cung nữ đang ngăn cản mình, đẩy mở cửa phòng.
Bên trong là Mộ Dung Phi Dật đang ngồi ở bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi, một bên là cung nữ đang cẩn thận xoa bóp vai cho hắn.
“Tứ ca gấp đến thế, chẳng hay là có chuyện gì?” Giọng Phi Dật không nhanh cũng không chậm, hơi nước ẩm ướt lượn lờ, như ẩn như hiện.
“Là ngươi làm đúng không? Phù Chiêu Nghi là do Thường công công giới thiệu vào cung, Thanh Trúc công tử là của Điền đại nhân tặng cho Hoàng Thượng, mà hai người kia đều có quan hệ với ngươi.”
“Thì sao?” Phi Dật nhẹ nhàng đứng dậy, nhận lấy chiếc áo lót trắng cung nữ dâng lên.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ một câu, bất kể là trong lòng đệ có tính toán gì, ta khuyên đệ nên biết chỗ dừng, có câu “già néo đứt dây”, Lục đệ chắc cũng có nghe qua.”
“Đa tạ Tứ ca nhắc nhở, Lục đệ xin ghi khắc trong lòng.” Phi Dật cười hờ hững, bày ra tư thế ‘tiễn khách’.
Nhìn bóng lưng Đinh Hiên rời đi, gương mặt tươi cười của Phi Dật cũng dần biến mất, “Đi ra ngoài.”
Cung nữ bên cạnh đầu tiên sững sờ, sau đó lập tức ôm lấy mớ quần áo đã thay và đồ dùng hằng ngày đi ra. Mộ Dung Phi Dật dựa vào bồn tắm chầm chậm ngồi xuống, vươn tay vuốt sợi tóc buông xoã trên trán về phía sau, ta kia nắm chặt mảnh ngọc bội trước ngực, cười chua chát.
Hắn nhớ rõ ngày hôm ấy, từ trên lầu của thao trường nhìn ra xa thì có thể thấy được một biển hoa màu vàng nhạt, giữa cánh đồng hoa còn có một đôi thiếu niên đang hôn nhau. Bọn chúng thoạt nhìn vô cùng xứng đôi vừa lứa. Lúc ấy, họ như thể sắp sa vào rồi tan hoà cùng trời đất trong hương hoa thơm ngào ngạt.
Hắn nhớ đến trước đó, thật lâu, đã từng có một cậu nhóc vui cười nói rằng: “Huynh hôn ta một cái, ta hết đau liền!”
Sau đó, hắn thực sự hôn lấy người ấy rồi cho rằng đó chính là thiên trường địa cửu. Đáng tiếc, hắn đã quên mất rằng, mình không thấy được vẻ mặt tên nhóc con kia khi đó có ngượng ngùng như vậy hay chăng.
Hắn nghe tim mình đau siết, liệu rằng mảnh ngọc bội rơi trên đất kia, có đau đớn như thế không?