Thương Thiên

Chương 532: Chấp sự Thánh Vực

Lúc này, bên trong Thiên Địa Minh cũng bao trùm một bầu không khí khẩn trương, bên ngoài được tuần tra, đề phòng sâm nghiêm. Trong mắt các đệ tử cũng đầy cảnh giác.
Mà bên ngoài Tụ Hiền Đường, từ trên nhìn xuống dưới lại càng bận rộn, người đi đi lại lại, vội vàng đến nỗi chân gần như không chạm đất.
Đơn giản là vì phòng khách tốt nhất Tụ Hiền Đường này chỉ dùng để tiếp đãi các khách nhân vô cùng tôn quý. Nơi này mỗi một chỗ bày biện cũng được Thiết Huyết mời hơn mười người thợ thủ công tỉ mỉ thiết kế, không bàn mà hợp ý, vừa kết hợp cả ý cảnh võ đạo vào không gian phòng.
Ý cảnh võ đạo bao hàm trong đó chỉ có kẻ có cảnh giới cao cường mới cảm thụ được huyền diệu bên trong.
"Không biết Thánh Vực sứ giả lần này đến đây có việc gì?"
Đồng Tường vẻ mặt lanh nhạt ngồi ngay ngắn ở đại đường bên trái, trong lời nói hiện rõ khí độ của chủ sự một phương. Bên cạnh hắn, Trữ Uyển Can lặng lẽ ngồi đó.
Ngồi đối diện với bọn họ là một lão giả khoác áo bào đỏ, cùng với một thiếu nữ trẻ tuổi, xinh đẹp mang y phục rực rỡ.
Lão giả mặc áo bào đỏ, một thân gầy khô, tóc bạc, hai mắt vô quang, mi mắt cụp xuống, bộ dạng trông như buồn ngủ, suy nghĩ mông lung. Toàn thân trên dưới không có nửa điểm phong phạm cao thủ.
Bên cạnh lão giả là một thiếu nữ xinh đẹp, quần áo hoa lệ, tóc đen xõa mượt, kiều mị vô cùng, phảng phất như một nhụy hoa nở rộ.
Nhưng mà, đối mặt với một già, một trẻ này, Đồng Tường cùng Trữ Uyển Can không dám có chút phớt lờ. Bởi vì hai người này chẳng những là tu sĩ Thánh Vực, hơn nữa còn có địa vị rất cao trong Thánh Vực.
Liếc sang lão giả bên cạnh, thiếu nữ quần áo hoa lệ chuyển sang phía Đồng Tường nói: "Đồng Tường, chúng ta lần này hạ sơn chính là có chuyện trọng yếu muốn thông báo cho Thiết Huyết, minh chủ của các ngươi lại không ra tiếp kiến sao?"
Thiếu nữ thần tình lạnh nhạt, cao ngạo, ngữ khí giống như cao cao tại thượng, tựa như một quốc vương đối với thần dân mình vậy.
Ngữ điệu ấy, sắc mặt hai người Đồng Tường cùng Trữ Uyển Can có chút ít mất tự nhiên, nhưng vì thân phận của đối phương, nên hai người cũng không nói thêm gì.
"Thải Điệp cô nương, minh chủ chúng ta trước đó vài ngày đã đi ra ngoài, bây giờ còn chưa có tin tức."
Đồng Tường khách khí cười một tiếng, vẫn giữ vững phong độ quân chủ, nói tiếp: "Nếu như có chuyện cấp bách, Thải Điệp cô nương muốn thông báo mà Đồng mỗ không thể làm chủ. Vậy thỉnh hai vị ở chơi mấy ngày, hẳn minh chủ sẽ rất nhanh trở về."
"Hừ!"
Thải Điệp liếc nhìn, khinh thường nói:
"Thiết Huyết là thứ gì chứ, còn muốn chúng ta đợi hắn sao? Ngươi tốt nhất nên truyền thư thông báo hắn mau trở lại. Nếu không trì hoãn đại sự, một Thiên Địa Minh nho nhỏ này của các ngươi sợ cũng không đảm đương nổi đâu?"
"Ngươi.."
Trữ Uyển Can vẻ mặt run lên, chính là muốn phát tác, nhưng Đồng Tường bên cạnh đem nàng áp chế lại: "Thánh Vực cùng Thiên Địa Minh chúng ta là chỗ giao hảo, không biết vì sao cô nương lại nói ác ý như vậy?Không lẽ Thiên Địa Minh ta có chỗ nào đắc tội?"
"Đắc tội? Hừ hừ…!"
Thải Điệp liếc xéo về phía Trữ Uyển Can, ánh mắt đầy khiêu khích nói: "Lần trước, chuyện Thánh Vực tổng tuyển cử là do các ngươi một tay an bài, tự nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy, khiến cho danh vọng của Thánh Vực bị ảnh hưởng, các ngươi chẳng lẽ không có gì sao?"
"Lời của Thải Điệp cô nương có chút áp đặt à."
Đồng Tường không đợi đối phương hỏi tội, tiếp lời: "Chuyện lần trước là do bên ngoài xảy ra tranh đấu giữa những cao thủ Thiên Đạo, không phải một Thiên Địa Minh nho nhỏ chúng ta có thể can dự. Điểm này tin rằng Thải Điệp cô nương có thể minh bạch."
Thải Điệp vẻ mặt khinh bỉ, phản bác: "Nếu như các ngươi trước đó an bài thỏa đáng, thì làm sao có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn? Rõ ràng các ngươi làm việc tắc trách, còn muốn giảo biện, chẳng lẽ là do Thiết Huyết dạy đám thuộc hạ các ngươi như vậy?"
"Ngươi câm mồm!"
Trữ Uyển Can thình lình đứng bật dậy, không thể chịu nổi đối phương khinh thị, ngay cả Đồng Tường vẻ mặt cũng sương lạnh. Nếu không phải bận tâm đến hậu quả không đoán trước được, bọn họ há để cho đối phương vũ nhục như vậy?
Thải Điệp mắt phượng tức giận, lạnh lùng nhìn Trữ Uyển Can nói: "Ngươi là cái gì, dám đứng trước mặt bản cô nương kêu to gọi nhỏ."
"Phải không?" Trữ Uyển Can thanh âm lạnh như băng: "Ngươi là cái thá gì dám ở Thiên Địa Minh giương oai? Thánh Vực các ngươi có bản lĩnh thì sao không tìm đến ma môn mà la lối om sòm. Chỉ biết đứng trong giang hồ khoe khoang thể hiện, quả thực không biết liêm sỉ.
Lời này vừa nói ra, nhất thời kích nộ hỏa của song phương.
"Càn rỡ!"
Thải Điệp tức giận bộc phát, đứng dậy phất tay áo, một đạo hàn mang bắn thẳng đển Trữ Uyển Can.
"Ta sợ ngươi sao!"
Trữ Uyển Can thấy thế cười lạnh, tay chuyển thủ ấn, trở ngược nghênh đón.
"Oành!"
Hàn mang cùng chưởng ấn chạm vào nhau, trực tiếp bị chấn tan.
Thấy tình cảnh này, Thải Điệp khẽ ngây ngốc. Đối phương rõ ràng chỉ là Thiên Đạo trung cảnh, lại có thể tùy tiện đón đỡ một kích ẩn hàm ý cảnh của mình, chẳng lẽ đối phương che giấu thực lực?
Trong lòng chuyển niệm, nộ hỏa của Thải Điệp ngày một tăng, cảm giác mình thấy nhục nhã!
Khí thế bỗng bạo phát, thiên địa lực khẽ chấn động, ngay sau đó dung nhập vào cơ thể Thải Điệp.
Sóng khí cuồn cuộn, chỉ thấy cổ tay áo Thải Điệp khẽ lay động, thanh ti tung bay, mỗi một sợi tóc giống như một thanh kiếm sắc bén được xuất khỏi vỏ.
Kiếm lóe ra hàn quang âm u dày đặc.
Trữ Uyển Can đồng dạng cũng không cam lòng yếu thế, tay kết kiếm quyết, đem thiên địa lực ngưng tụ thành kiếm. Một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn.
Hơn ngàn đạo kiếm mang, uy thế cực kỳ lăng lệ!
Đồng Tường nhướng mày, trong mắt có vài phần ngưng trọng. Nhị nữ đều là tu sĩ Thiên Đạo, nếu thật đánh nhau đến sống đi chết lại, Thiên Địa Minh hôm nay chỉ sợ sẽ hóa thành gạch vụn trong chốc lát. May là nhị nữ chẳng qua chỉ triển khai ý khí tranh đấu, không ảnh hưởng đến toàn cục. Chính là như thế, hai người đều phát ra uy thế cường đại, nếu không phải Tụ Hiền Đường này có trận pháp gia trì, sợ rằng sớm đã sụp đổ.
Nhìn lại về phía lão giả áo bào đỏ, vẫn thấy lão mang bộ dáng như vậy, tựa hồ hết thảy những chuyện phát sinh giờ khắc này không có liên quan với hắn.

"Hừ! Thanh Long Hấp Thủy!"
Thải Điệp long mày nhỏ khẽ nhíu lại, thanh ti cong lên, giống như long xà bay múa, quỷ dị mà bá đạo.
"Thiên Điểu Triều Nguyên!"
Trữ Uyển Can sắc mặt trầm tĩnh, điều khiển ngàn đạo kiếm mang, xếp thành một kiếm trận lớn, khí thế lăng lệ!
Oành!
Hai người chạm vào nhau, địa chấn khiến phòng ốc rung chuyển, hù dọa cho mấy người trên dưới Thiên Địa Minh một trận, khiến mọi người nhớn nhác phòng bị.
Cùng lúc đó, muwoif mấy đạo linh thức đồng thời khóa chặt "Tụ Hiền Đường", chính là mấy cao thủ ẩn trong bóng tối của Thiên Địa Minh.
Sóng khí tiêu tán, đại đường lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Thải Điệp bình yên đứng tại chỗ, tuy rằng trên người không có việc gì, nhưng sau lưng nàng, cái ghế dựa đã hóa thành cho tàn.
Mà Trữ Uyền Can cùng địa phương nơi nàng đứng cũng không thấy nửa điểm dấu vết nào.
Ai cao, ai thấp, một chiêu liền biết.
"Ta thua sao, làm sao có thể chứ?"
Thải Điệp thua một chiêu, thua bởi một thường nhân, lấy tính khí cao ngạo của nàng, làm sao cam tâm? Đang định tiếp tục xuất thủ, lão giả áo bào đỏ bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng.
"Dừng tay lại, tiểu Điệp."
Lão giả nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo Thải Điệp lui sang một bên, sau đó đứng dậy hướng về Đồng Tường lên tiếng: "Đồng ường đúng không? Lão phu lần này chính là đại biểu cho Thánh Vực, các ngươi khinh thường chúng ta như thế, chẳng nhẽ không để Thánh Vực trong mắt? Còn nói là minh chủ các ngươi dạy như vậy?"
Đồng Tường đồng dạng đứng lên, thẳng thắn phản bác: "Tiền bối nói điều ấy có vẻ bất công, tựa hồ khinh nhục chúng ta trước chính là Thải Điệp cô nương của quý phương à. Hơn nữa theo ta biết, Thánh Vực chính là do thập đại chấp sự cùng quản lý, tiền bối tuy là chấp sự nhưng Thánh Vực cũng không phải do một mình ngài nói là được."
" Ha ha ha ha…"
Lão giả trợn hai mắt lên, cười như điên: "Tiểu oa nhi thật có đảm sắc, lại dám nói với lão phu như vậy. Tiểu giang hồ, quả nhiên không biết tự lượng sức mình!"
Đang nói chuyện, khí thế của lão giả cũng chuyển biến, giống như một con sư tử vừa được thức tỉnh.
Càm nhận được một cỗ áp bức mãnh liệt, Đồng Tường biến sắc, chắp tay nói: "Vãn bối sao dám mạo phạm uy vũ của tiền bối. Chẳng qua giang hồ tuy nhỏ nhưng cũng có tôn nghiêm của nó, hy vọng tiền bối chớ khinh nhục."
"Khinh nhục? Hay cho một cái giang hồ tuy nhỏ nhưng cũng có tôn nghiêm của mình."
Lão giả vẫn không ngừng cười: "Lão phu xỉ nhục là xỉ nhục, các ngươi làm được gì chứ? Hắc hắc hắc.."
Nghe được ngôn ngữ đối phương đầy khiêu khích, đám người Đồng Tường cũng minh bạch, hai người này hôm nay đến đây, tuyệt đối là để gây sự, về phần nguyên nhân gì thì không biết được.
Lão giả đột ngột thu liễm, nhiệt độ cả không gian nháy mắt tăng lên rất nhiều, hơn nữa ngày càng nóng bức!
"Can nhi, động thủ.."
Đồng Tường quát khẽ một tiếng, vận chuyển chân nguyên kết thành bình chướng, đem bảo vệ mình ở trong đó. Đáng tiếc, không biết đối phương tu luyện công pháp gì, thậm chí ngay cả bình chướng bằng chân nguyên cũng không ngăn cách được không gian nóng bức, chỉ có thể cứng rắn thừa nhận.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đồng Tường mồ hôi rơi như mưa!
Bên cạnh, Trữ Uyển Can lấy thiên địa lực làm bình chướng, cũng miễn cưỡng chống cự được nóng bức.
Thánh Vực thập đại chấp sự, mỗi người đều là cao thủ Thiên Đạo đỉnh phong, có khả năng thông thiên triệt địa. Lão giả này thân là một trong thập đại chấp sự, tự nhiên không phải đám người Trữ Uyển Can có thể chống lại.
Đối mặt với tình huống như vậy, bên ngoài "Tụ Hiền Đường" mười mấy đạo linh thức không chút do dự đều tập trung vào hướng lão giả mặc áo bào đỏ.
Oanh!
Oanh! Oanh! Oanh!
Thiên địa truyền đến từng trận rung động kịch liệt, khiến người ta kinh hồn!
Lão giả áo bào đỏ không giận ngược lại cười lớn: "Một đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng, lão phu sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là cảnh giới."
Lời vừa nói ra, lão giả thân khô vàng, tóc bạc trên đầu nháy mắt biến thành hỏa diễm, hừng hực thiêu đốt phương viên mười trượng xung quanh, hình thành một thế giới vô tận hỏa diễm!
Đây chính là cảnh giới của lão giả đó "Hỏa!". Cũng chỉ có cường giả Thiên Đạo thượng cảnh mới có cảnh giới như vậy.
"Phá!"
Một thanh âm nhàn nhạt từ ngoài Tụ Hiền Đường truyền tới, thế giới hỏa diễm trong nháy mắt sụp đổ, đại đường lại khôi phục lại vẻ ban đầu.
Cảnh giới của mình vị phá vỡ, lão giả cũng không để ý, ngược lại vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở nguyên chỗ: "Thiết Huyết minh chủ cuối cùng cũng chịu ra mặt rồi sao? Không chịu được cái giá quá lớn à?"
"Thiết mỗ đầu tháng đi ra ngoài làm việc, hôm nay đúng lúc trở lại, cũng không nghĩ tới Thánh Vực sứ giả đại giá quang lâm, Thiết mỗ lấy làm vinh hạnh à."
Trong khi nói chuyện, Thiết Huyết cùng với Lê trưởng lão một trước một sau đi vào đại đường.
"Thuộc hạ Đồng Tường tham kiến minh chủ, hôm nay việc chậm trễ đón tiếp Thánh Vực sứ giả đều do thuộc hạ sơ sót, kính mong minh chủ xử phạt."
Đồng Tường nhìn thấy Thiết Huyết trở về, không che dấu được vẻ kinh hỷ trên khuôn mặt, liền nhanh chóng tiến lên tạ tội trước.
"Uyển Can tham kiến minh chủ."
Trữ Uyển Can cũng đi theo tiến lên hành lễ, khi nàng thấy rõ bộ dáng người ở phía sau Thiết Huyết, nhất thời vui mừng tột độ: "Gia Gia! Gia Gia rốt cuộc cũng đã tới!" Đại cô nương hai mắt ứa lệ, trực tiếp nhào tới trong ngực lão nhân khóc nức nở.

Năm năm nay, suốt hơn năm năm không nhìn thấy thân nhân của mình, Trữ Uyển Can nội tâm như nổi sóng: "Gia gia, Can nhi rất nhớ các người? Mà Phượng di đâu rồi, bà ấy sao không cùng gia gia đồng thời trở về?"
Lê trưởng lão nhẹ nhàng đỡ Trữ Uyển Can, hòa thanh nói: "A Phượng, các nàng ấy còn có chuyện quan trọng cần xử lý ở trên đường. Ta và Thiết Huyết đi trước một bước."
"Khụ khụ.."
Một tiếng ho khan, lão giả cùng với Thải Điệp trên mặt có vẻ khó chịu. Các ngươi một nhà đoàn tụ, liền đem hai người chúng ta ở bên cạnh biến thành cái gì vậy?
"Minh chủ."
Đồng Tường đang định giải thích, Thiết Huyết khoát tay nói, chuyển sang phía lão giả áo bào đỏ nói: "Tiểu muội không quan tâm đến bộ dáng, khiến cho tiền bối chê cười rồi. Còn không biết tôn tính đại danh của tiền bối, lần này đến đây có gì sai khiến?"
"Thiết Huyết minh chủ có vẻ lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của lão phu."
Lão giả chăm chú nhìn đối phương thầm đánh giá lại, sau đó biểu tình nghiêm nghị nói: "Lão phu Viên Liệt, chính là một trong thập đại chấp sự, lần này đến đây, đúng là có chuyện trọng yếu muốn báo cho các hạ."
"Thánh Vực chấp sự?"
Nghe được thân phận của đối phương, Thiết Huyết trong lòng ngẩn ra. Theo lý giải của hắn, Thánh Vực chấp sự bên trong Thánh Vực có quyền lợi tối cao, cũng là tu sĩ có tu vi cao nhất. Tương truyền chức vị này có mười người cùng nhau quản lý hết thảy sự vụ của Thánh Vực.
Trong tình hình chung, Thánh Vực chấp sự sẽ không xuất hiện ỏ thế tục, bởi vậy Thiết Huyết cùng với Thánh Vực giao hảo nhiều năm, cũng chưa từng thấy qua một nhân vật nào là Thánh Vực chấp sự, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này gặp được một vị, hơn nữa còn chủ động tìm tới cửa.
"Đến!"
Biết chuyện có điều kỳ lạ, Thiết Huyết bất động thanh sắc.
"Đại hội Ẩn Lâm chắc hẳn minh chủ đã nghe nói qua, chuyện lần này cùng với chuyện trước có liên quan."
Nhìn một chút phản ứng của Thiết Huyết, Viên Liệt tiếp tục nói: "Kinh Các Ẩn Tông cùng với Ma Môn thương nghị quyết định, lần Đại hội Ẩn Lâm này, có rất nhiều thế lực cũng muốn tham dự. Không chỉ như thế, tu sĩ khắp thiên hạ, bao gồm cả những người trong giang hồ tiến nhập cảnh giới Thiên Đạo toàn bộ đều phải tham gia. Bởi vì Thiết Minh Chủ là tổng quản chuyện giang hồ, cho nên tu sĩ giang hồ còn cần Thiết Minh Chủ triệu tập.
"Cái gì? Tu sĩ khắp thiên hạ sao?"
Tin tức kia thực sự quá mức rung động, cho dù là Thiết Huyết tâm tính kiên định cũng không nhịn được giật mình tại chỗ!
Đồng Tường cùng với Trữ Uyển Can vẻ mặt kinh ngạc nhìn Viên Liệt, xác định đối phương không có nói đùa. Bọn họ đương nhiên biết đại hội Ẩn Lâm có ý nghĩa gì. Đó trắng trợn chính là một trường tranh đấu của tu sĩ Thiên Đạo. Mỗi lần tranh đấu giữa các cao thủ Thiên Đạo, không phải chết thì cũng thương vong vô số, ảnh hưởng đến toàn bộ thiên hạ. Nếu quả thật theo như lời đối phương, lần đại hội Ẩn Lâm này đem tụ tập toàn bộ tu sĩ Thiên Đạo khắp thiên hạ cùng nhau tranh đấu, hung hiểm trong đó tuyệt rất lớn, không cần phải nghĩ.
Viên Liệt rất hài lòng với biểu tình của đối phương, tiếp theo hắn lật tay lấy ra một khối ngọc bài nói: "Chắc hẳn Thiết Minh Chủ đoán được đây là cái gì? Đại hội Ẩn Lâm lần này quyết định toàn bộ vận mệnh của thiên hạ, cho nên ta muốn hành sự phải thật cẩn trọng. Đây là "Tiếp Dẫn Thiếp", đến lúc đó sẽ có người đến đây dẫn đường."
Dứt lời, Viên Liệt đem một đại cường đại ý cảnh rót vào trong ngọc bài, nhanh chóng bắn đến chỗ Thiết Huyết. Một cỗ uy áp cường đại phả vào mặt, Thiết Huyết khẽ mỉm cười, hai tay xoay tròn, bất động thanh sắc tiếp nhận ngọc bài, không có nửa điểm miễn cưỡng.
Một phen dò xét nho nhỏ, cũng mang đậm ý vị giao phong thâm sâu.
Mắt thấy một màn như thế, trong lòng lão giả cũng kinh động, âm thầm suy đoán thực lực của Thiết Huyết. Viên Liệt nhãn tình khẽ chuyển, đứng chắp tay nói: "Hay cho một chiêu Viên Dung Như Ý, Thiết Minh Chủ còn trẻ mà đã có khả năng như thế, quả nhiên là hậu sinh khả úy."
"Tiền bối quá khen"
Thiết Huyết khiêm tốn nói: "Kỹ xảo nho nhỏ, trước lực lượng cường đại, cũng nhỏ bé không đáng kể. Hư thực trong đó hẳn không cần phải nói."
Viên Liệt khoát khoát tay nói: "Nếu đã nhắn nhủ xong xuôi, lão phu cũng không quấy rầy nữa.
Cáo từ!"
Thấy đối phương muốn đi, Thiết Huyết cũng không có ý giữ lại, trực tiếp vươn tay đưa hai người ra ngoài đại đường.
"Đại ca, người nói bọn họ lần này có ý gì?"
Thấy hai người đã rời đi, Đồng Tường nhịn không được hỏi: "Ta không tin, đối phương đường đường là một Thánh Vực chấp sự lại tự mình đến, đơn giản chỉ để truyền vài tin tức như vậy."
"Đương nhiên không phải là đơn giản như vậy."
Thiết Huyết cười nói: "Tin tức kia quan hệ trọng đại, do Thánh Vực chấp sự ra mặt cũng thích hợp, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ ngươi còn hoài nghi đối phương có dụng tâm? Nhưng mà, chuyện tiếp theo, dụng ý thực sự của hắn hẳn là liên quan đến việc dò xét thực lực của ta."
Đồng Tường gật đầu đồng ý: "Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu như do chúng ta ra mặt triệu tập đông đảo tu sĩ Thiên Đạo giang hồ, không chừng đưa đến một hồi náo động, đến lúc đó chỉ sợ không khống chế tốt được."
"Không sao."
Thiết Huyết khoát tay nói, ngữ khí kiên định: "Giang hồ đã vắng lặng lâu như vậy, cũng nên náo nhiệt một phen. Chỉ là đem triệu tập tất cả tu sĩ giang hồ thôi, một bước này vô luận thế nào chúng ta cũng không dừng lại. Đồng Tường ngươi lấy danh nghĩa Thiên Địa Minh phát anh hung thiếp, đầu tháng năm, ta muốn cử hành đại hội võ lâm, vẫn tại Lạc Dương này."
"Dạ, đại ca."
Đồng Tường trịnh trọng gật gật đầu, ngay sau đó đột nhiên chuyển đề tài: "Đúng rồi đại có, có tin tức của Lý Nhạc Phàm."
"Ta cũng biết rồi."
Thiết Huyết ngắt lời nói: "Chuyện này ngươi không cần để ý đến, tự mình xử lý chuyện của minh hội là được."
Nói đến chính sự, Trữ Uyển Can gặp lại Lê trưởng lão cũng là việc trong nhà.
Đúng lúc này, một người đệ tử liền tới báo tin: "Khởi bẩm Minh Chủ, bên ngoài có một vị cô nương muốn cầu kiến."
"Cô nương!"
Thiết Huyết nghe vậy ngẩn ra, Đồng Tường không khỏi cười thầm nói: "Hắc hắc! Đại ca ra ngoài một phát, không phải lại gây chuyện cùng với cô nương nhà nào đó chứ? Thật là phong lưu cũng không giảm so với năm đó mà!"
Thiết Huyết thần sắc mất tự nhiên nói: "Nàng ta có xưng tên mình gọi là gì không?"
Nghe được Minh Chủ hỏi, tên đệ tử kia thật tình hồi đáp: "Cô nương ấy một thân rách nát, nhưng mà mặt mũi thập phần thanh tú. Cô ấy nói cô ấy gọi là Phương Hàm, chính là đại đệ tử của Bất Giới Đại Sư."
"Dĩ nhiên là nàng!"
Thiết Huyết vẻ mặt vui vẻ nói: "Thật tốt quá, Phương Hàm tới thật đúng lúc, Bất Giới đại sư quả là người thủ tín."
Đồng Tường nhướng mày, thấp giọng hỏi: "Đại ca, Phương Hàm tiểu nha đầu này đáng tin sao?" Nghĩ tới cử chỉ, ngôn từ cực kỳ vô lại của tiểu nha đầu kia, trên thái dương của Đồng Tường không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Thiết Huyết vỗ vỗ bả vai đối phương nói: "Tiểu tử ngươi còn vì chuyện năm đó mà thù dai sao? Ngươi không tin được Phương Hàm tiểu nha đầu kia, nhưng cũng không tin được Bất Giới đại sư sao?"
Đồng Tường tức giận nói: "Nói thật hai người bọn họ, một người ta cũng không tin nổi. Một người thì giống tên vô lại, một người thì không khác kẻ lường gạt! Thật đúng là một đôi thầy trò, quả nhiên là tuyệt phối!"
"Người với người một đôi"
Thiết Huyết cười khổ nói: "Được rồi, ta tự biết cân nhắc. Ta cũng chỉ nhờ kỳ môn số thuật của Phương Hàm đoán thôi, trọng đại quyết sách vẫn còn cần chúng ta tự định đoạt."
Vừa nói xong, Thiết Huyết chuyển sang phía tên đệ tử nói: "Ngươi đi mời cô nương thanh tú kia vào, nếu như để nàng giận dỗi, ngươi đem tập ngân phiếu này cấp cho nàng."
"Đây! Dạ đúng là…."
Một chồng ngân phiếu thật dày để ở trong tay, tên đệ tử kia vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng ngay cả đi ra khỏi đại đường như thế nào cũng không rõ.
Quay đầu lại, Đồng Tường đột nhiên hỏi: "Đại ca, lần này trở về huynh sợ rằng lại phải bận rộn một thời gian ngắn. Vậy huynh định khi nào chuẩn bị đi tìm Tử Anh cô nương?"
"Tử Anh sao?"
Thiết Huyết sắc mặt buồn bã, cũng lặng lẽ không nói.
.