Trên đường rừng, hai thân ảnh một trước một sau chạy gấp đi, bọn họ chính là Nhạc Phàm cùng với nữ tử thần bí bắt Thái Tư Khắc đi.
Hai người truy đuổi hồi lâu, nhưng cũng không có ý định dừng lại.
"Đứng lại!"
Nhạc Phàm hét to một tiếng, tốc độ trong nháy mắt đề thăng, chặn ở trước mặt nữ tử kia.
Ngắm nhìn bốn phía, nơi đây loạn thạch san sát, cỏ dại mọc thành bụi, phương viên bên trong một chút cũng không có sinh lợi, cũng là một chỗ yên lặng.
Bất quá, ánh mắt Nhạc Phàm tập trung trên người một người, hoàn toàn không thèm để ý mình rốt cuộc đang ở nơi nào.
"Cư nhiên là ngươi!"
Nhìn rõ ràng nữ tử trước mắt, Nhạc Phàm hơi ngẩn ra.
Người này một thân váy trắng bồng bềnh, phong độ nghiêm trang, cho người ta một cổ mỹ cảm lạnh nhạt xuất trần, phảng phất như không giống người phàm tục, mà trên mặt mang theo một tấm mặt nạ bằng ngọc tinh xảo, rồi lại tràn đầy thần bí khí tức.
Nhạc Phàm đương nhiên nhớ được nàng, người này chính là nữ tử trong rừng trúc cùng những nhân sĩ giang hồ cùng nhau tranh đoạt "Tử diệp thất tinh quả" - Băng Nguyệt tiên tử.
"Không nghĩ tới Lý tiên sinh còn nhớ rõ Băng Nguyệt…"
Khẽ khom người, Băng Nguyệt thả Thái Tư Khắc xuống dưới chân, hắn đã lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Nhạc Phàm lúc này, điên cuồng trong lòng đã giảm xuống, chẳng qua là liếc nhìn về Thái Tư Khắc trên mặt đất ngược lại nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi làm sao biết tung tích của Trần Hương?"
Trong trí nhớ bị tổn hại của Nhạc Phàm, có một bóng hình màu trắng xinh đẹp, chiếm cứ cuộc đời của hắn rất lớn một phần, mỗi lần hồi tưởng lại bóng hình xinh đẹp đó, trong đầu Nhạc Phàm liền nổi lên những nỗi đau không tên.Hắn biết, người kia tên là Trần Hương.
Băng Nguyệt ngữ khí ngậm ngùi nói: "Kỳ thực, Trần Hương được tính là sư tỷ của ta, ta cùng với nàng giống nhau, đều là người trong Thiên Môn."
"Thiên Môn…"
Nhạc Phàm khẽ cau mày: "Ngươi tới tìm ta, đến tột cùng là có mục đích gì?"
Băng Nguyệt gật đầu nói: "Lý tiên sinh, Băng Nguyệt lần này đưa ngươi đi, thứ nhất là muốn giảm đi quá nhiều chết chóc, thứ hai là muốn bàn một điều kiện với Lý tiên sinh."
"Điều kiện gì?"
Nhạc Phàm vẻ mặt không thay đổi, chẳng qua là lạnh lùng chăm chú nhìn đối phương.
Băng Nguyệt cũng không hề để ý tới thái độ của Nhạc Phàm, tự suy tính nói: "Lý tiên sinh, ta có thể nói cho người biết tin tức hiện tại của Trần Hương, bất quá ta có một điều kiện nho nhỏ, là hy vọng người có thể tạm thời quên đi thù hận, buông bỏ tính toán báo thù.
"Quên đi thù hận? Buông bỏ báo thù?"
Nhạc Phàm sắc mặt run lên, trong mắt sát khí nuốt vào ẩn hiện: "Ngươi cũng là muốn ngăn cản ta báo thù?"
"Lý tiên sinh hiểu lầm rồi."
Băng Nguyệt khe khẽ lắc đầu, trực tiếp đem Thái Tư Khắc đang hôn mê bất tỉnh ném cho Nhạc Phàm: "Băng Nguyệt cũng không phải là muốn ngăn cản Lý tiên sinh báo thù, chỉ là muốn người tạm thời quên đi ý định báo thù."
"Ba!"
Nhận lấy Thái Tư Khắc, thân thể Nhạc Phàm khẽ run lên, vô danh chi hỏa đột nhiên bạo phát!
Mười năm! Thù hận suốt mười năm… Hôm nay cừu nhân đang ở trước mắt, cuối cùng rơi vào trong tay mình, chỉ cần mình động tay một cái liền có thể bóp chết đối phương, thậm chí có thể dùng mấy trăm loại phương pháp khác nhau, đem đối phương tàn nhẫn hành hạ cho tới chết!
Nhưng mà, trong lòng Nhạc Phàm không có nửa điểm hả hê sau khi trả thù, nếu có chỉ là bi phẫn và mất mát tràn đầy!
Tại sao? Tại sao trời cao lại đối với ta như vậy?
Thái Tư Khắc đáng chết, cho dù là ngàn đao vạn kiếm cũng chết không có gì đáng tiếc. Nhưng trên thế gian còn có bao nhiêu người giống như Thái Tư Khắc? Bị hãm hại nhưng vô lực phản kháng lại có bao nhiêu?
Nhạc Phàm không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là bi ai… May mắn là bởi vì mình có lực lượng phản kháng, bi ai là bởi vì dù có lực lượng cường đại cũng không vãn đồi được sinh hoạt lúc đầu.
Nếu như có thể, hắn tình nguyện bỏ qua hết thảy những gì hắn có bây giờ, chỉ hy vọng đổi lại bình thản hạnh phúc ban đầu.
Một lúc lâu sau, Nhạc Phàm bình ổn lại tâm tình. Khi hắn nhìn lại Thái Tư Khắc, trong mắt thực đã không còn vẻ điên cuồng tức giận ban đầu, giống như là đối mặt với một kẻ đã chết, không có nửa điểm tâm tình dao động.
Nhìn biểu tình của đối phương có biến hóa, Băng Nguyệt không có nửa điểm không kiên nhẫn, ngược lại ôn nhu khuyên: "Người chết như đèn tắt, tất cả đều hóa thành hư không. Lấy cơ trí của Lý tiên sinh hẳn là hiểu, dù người có báo thù, nhưng người bị chết vĩnh viễn không thể sống lại nữa, người cần gì phải tự dày vò mình trong bể khổ. Dù sao người sống không nên chỉ sống mãi trong cừu hận của bản thân."
"Rất nhiều người vì ta mà chết, ta phải cấp cho họ một cái công đạo."
Nhạc Phàm bình tĩnh nhìn đối phương, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ.
Băng Nguyệt nghe vậy cũng không khuyên bảo, ngược lại nói: "Lý tiên sinh, người cũng đã biết cừu nhân của mình là ai, thế lực của bọn họ thế nào?"
"Biết…"
Nhạc Phàm từng chữ từng chữ nói: "Chu Khang Cảnh, còn có Triệu Thiên Cân!"
Băng Nguyệt tiếp lời: "Chu Khang Cảnh chính là đương triều hoàng đế, thay trời nắm quyền, tay nắm quyền bính của cả giang sơn xã tắc. Mà Triệu Thiên Cân lại chính là Ma môn chí tôn, bằng vào thế lực của hai người bọn họ, người nghĩ sẽ báo thù như thế nào?"
"Ma môn chí tôn!?"
Nhạc Phàm tâm thần chấn động mãnh liệt, mặt lộ vẻ suy tư. Chu Khang Cảnh đúng là hoàng đế, chuyện này thiên hạ đều biết, hắn đến giờ vẫn không cảm thấy gì ngoài ý muốn, nhưng Triệu Thiên Cân… Theo lý giải của hắn, Triệu Thiên Cân hẳn là thiên hạ thủ phú, thế lực sau lưng hẳn là không kém, nhưng lại không nghĩ đến đối phương lại là Ma môn chí tôn.
Từ ngày đầu tiên bước chân vào giang hồ, Nhạc Phàm không hề có ý nghĩ gia nhập thế lực nào, càng không nghĩ tới mượn tay người khác giúp hắn đạt tới mục đích của mình, hắn chỉ muốn dựa vào lực lượng của mình đi báo thù, cấp cho người chết một công đạo. Chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy mình có ý nghĩa để sống, để tồn tại.
Nhưng bây giờ, hai cừu nhân trước mặt Nhạc Phàm, phảng phất như hai ngọn núi vô cùng khổng lồ làm áp lực trong lòng Nhạc Phàm thêm trầm trọng! Không thể vượt qua!
Lấy thế lực của hai người Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân, Nhạc Phàm chỉ bằng vào lực lượng một người muốn báo được đại thù, tuyệt đối là thiên nan vạn nan!
"Lý tiên sinh…"
Băng Nguyệt thấy thế tiếp tục nói: "Hiện tại giữa các thế lực lớn vẫn đang duy trì thế cân bằng vi diệu, cho nên thiên hạ mới có thể có một chút bình yên, nếu như người vì báo thù mà dẫn đến các thế lực lớn tranh đấu, đến lúc đó thiên hạ đại loạn, người chịu khổ thủy chung vẫn là dân chúng vô tội."
Những lời này của Băng Nguyệt cũng không phải là không có đạo lý, Nhạc Phàm tuy rằng bây giờ một thân một mình, nhưng lực ảnh hưởng của hắn tuyệt đối không thể so với bất cứ một phương thế lực nào. Biên quan tĩnh quốc quân, Phàm Môn, Thiên Địa Minh… Những thế lực này lãnh đạo cũng cùng với Nhạc Phàm có quan hệ mật thiết, còn có không ít cao thủ thiên đạo có giao tình tốt với hắn. Nếu như những người này ở chung một chỗ, tuyệt đối là thế lực cường đại nhất thiên hạ.
Về tình huống như thế, ngay cả Nhạc Phàm chính mình cũng không phát giác. Có lẽ, là vì trong lòng hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc sẽ lợi dụng người khác.
Trầm mặc một hồi lâu, Nhạc Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Ngươi, cho rằng tiếp theo ta nên làm thế nào?"
Biết đối phương đã chịu nghe lời mình, Băng Nguyệt nhẹ nhẹ thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngày mười lăm tháng năm, chính là Ẩn Lâm đại hội được tổ chức năm năm một lần. Đại hội Ẩn Lâm chính là tranh đấu thiên đạo, đến lúc đó, Triệu Thiên Cân cùng với Chu Khang Cảnh cũng sẽ tham Gia. Tất cả tư oán, hảy để đến khi tham gia đại hội rồi giải quyết đi."
"Ngày mười lăm tháng năm sao…"
Nhạc Phàm gật gật đầu, hít vào một hơi thật dài nói: "Nói cho ta biết, Trần Hương giờ đang ở đâu?"
"Trần Hương sư tỷ, nàng hiện còn may đã qua…"
Dưới mặt nạ, Băng Nguyệt biểu tình khẽ khác thường, nàng nói tiếp: "Chỉ là các người còn chưa tới thời cơ để gặp mặt."
"Ngươi lừa ta…"
Nhạc Phàm sắc mặt run lên, toàn thân sát cơ nghiêm nghị.
Băng Nguyệt ngữ khí không thay đổi nói: "Ta không lừa người, Trần Hương sư tỷ bởi vì phạm sai lầm, bị tôn giả trừng phạt bế quan tư quá, không thể cùng gặp mặt. Người nếu thực muốn đi tìm nàng, vậy thì tại Ẩn Lâm đại hội tự mình hỏi tôn giả đi."
"Tôn giả là người thế nào?"
"Người cứ đợi chút, đến lúc đó tự nhiên sẽ gặp biết được hết thảy. Lời nói đến thế, mong rằng Lý tiên sinh suy nghĩ cho kỹ.
Băng Nguyệt không nói nhiều, sau khi nói xong liền chuyển thân rời đi.
Nhìn bóng lưng đối phương xa dần, Nhạc Phàm lặng lẽ đứng nghiêm.
Nếu như thế gian thật có nhân quả, vận mệnh thì sao?
Nếu quả thật có vận mệnh, nhân quả thì sao?
Nhạc Phàm nhìn qua Thái Ân Khắc đang trong tay mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời… Thiên đạo vô cùng vô tận, mênh mông vô biên lại như hư không kia, cũng làm hắn nhìn không thấu, đoán không đến. Giống như một đạo bích chướng ngăn cách không thể vượt qua.
Trong cuộc sống tất cả tưởng niệm về thiên đạo, thế nào là thiên đạo?
Mịt mờ hồng trần, ai có thể trở lại?
Ba ngày sau, Nhạc Phàm phong trần mệt mỏi xuất hiện trên sườn núi một tòa núi nhỏ ngoài thành Ninh Huyện.
Nơi này là nơi hắn từng ở, nơi này có những hồi ức tốt đẹp hạnh phúc của hắn, nơi này đã từng là nhà của hắn. Giờ này, nơi này đã bị cỏ dại che dấu, chỉ có loáng thoáng có thể thấy được vài thanh gỗ mục khiến hắn nhớ về chút hồi ức.
Nhạc Phàm đoan chính quỳ gối trên cỏ, không nói một lời, cũng không hề làm gì, chỉ có tiểu phong xà lặng lẽ làm bạn.
Bên cạnh Nhạc Phàm, Thái Tư Khắc co tròn thân thể, sợ lạnh run.
Hối hận! Sợ! Đúng là báo ứng sao? Chẳng lẽ thật sự có báo ứng?
Thái Tư Khắc chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy, mặc dù hắn biết Lý Nhạc Phàm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình, nhưng hắn vẫn còn mơ mộng, lấy thế lực của nhà mình, tuyệt đối có thể bảo vệ bình an cho bản thân. Cho nên lúc Thái Tư Khắc mở mắt, nhìn thấy Lý Nhạc Phàm đứng ở trước mặt hắn, hắn sợ! Hắn chỉ hận sao mình không thể nhắm mắt lại, hy vọng hết thảy đều là mộng, một cơn ác mộng rất nhanh có thể tỉnh lại.
Còn đáng sợ hơn cả tử vong chính là đợi chờ tử vong, Thái Tư Khắc bây giờ giống như là một con dê đợi làm thịt, ngay cả quyền lợi kêu to cũng không có. Môi hắn khô nứt, thậm chí thần trí bắt đầu có chút mơ hồ.
Một ngày một đêm đi qua, Nhạc Phàm vẫn quỳ ở chỗ cũ.
Ánh nắng sáng sớm chiếu lên mặt, xoa dịu từng điểm hàn ý trong nội tâm Nhạc Phàm.
Ngay khi Nhạc Phàm tưởng niệm, tin tức hắn huyết tẩy phủ tổng đốc Quảng Châu, cũng giống như đã mọc một đôi cánh, nhanh chóng truyền đi khắp Cửu Châu đại địa.
Mấy vạn binh lính vây quanh, gần vạn binh lính bị tàn sát…
Bảy tên cao thủ tiên thiên, một chiêu hóa thành tro bụi.
Ba đại tu sĩ thiên đạo, hai bị thương một rút lui…
Thần bí cao thủ liên tiếp xuất hiện.
Một tin lại một tin giống như những tiếng sấm, làm thiên hạ giang hồ thiếu chút nữa bùng nổ.
Những tin tức này tuy có khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ cũng là những đoạn huyết tinh bạo lực.
Tóm lại, đây hết thảy đều cho thấy, Lý Nhạc Phàm trở lại, mang theo uy thế vô cùng cường đại cùng với thủ đoạn hung ác dữ dội. Hắn trở lại, mang theo huyết tinh nồng đậm, mang theo hàn ý làm người ta run sợ!
Thiên hạ giang hồ, không biết có vì sự xuất hiện của hắn mà thay đổi hay không.
Lạc Dương tửu anh, Vân Lai khách sạn.
Mấy ngày qua, chuyện giang hồ dồn dập, dẫn tới mọi người nghị luận rối rít.
"Huynh đệ ngươi có nghe nói không, gần đây Hán Trung đặc biệt nguy hiểm, khắp nơi đều là giặc cỏ đốt nhà giết người cướp của…"
"Giặc cỏ gì, nghe nói đó đều là phiên bang ngoại tộc giả trang thành binh sĩ!"
"Ôi! Bây giờ thiên hạ đại loạn, ai cũng muốn đục nước béo cò…"
"Cũng không phải là sao? Hiện giờ triều đình tự lo còn không xong, ngoại tộc man di đã muốn nhân lúc này làm gió làm mưa, may là có người của Thiên Địa Minh và Phàm Môn đóng ở nơi đó, nếu không còn không biết sẽ loạn đến mức nào nữa."
"Hắc hắc! Bây giờ triều đình thực vô dụng, đã bị Lặc Tử đánh tới cửa rồi, thật không biết hoàng đế đang nghĩ gĩ nữa."
"Hư! Lão ca, ngươi tự nhủ trong lòng là được rồi, nếu như bị thám tử triều đình phát hiện, đây chính là tội chặt đầu đấy."
"Sợ cái gì, nơi này là Lạc Dương, là địa bàn của Thiên Địa minh, triều đình thực có bản lĩnh động thủ ở chỗ này, lão tử giơ đầu ra cho chúng chặt."
"Ha ha ha, lão ca thực là hào khí, đáng để uống cạn một chén lớn!"
"Nào, uống rượu."
"Di? Hồng đại hiệp, người không phải là đi Tuyệt Mệnh cốc cầu y sao? Làm sao nhanh như vậy sẽ trở lại rồi! Chẳng lẽ ngay cả y thần Bạch gia cũng không trị hết bệnh của người?"
"Thì ra là Đàm công tử đến, mau đến đây, mời ngồi. Ai! Đàm công tử có điều không biết, Bạch gia bây giờ tự mình chặn đường ra vào Tuyệt Mệnh cốc, ngoại nhân căn bản là không vào được. Ta ở bên ngoài đợi một ngày một đêm, thực sự là không có cách nào, đành phải quay về."
"Phong cốc? Y thần Bạch gia tồn tại nhiều năm như vậy, ta còn là lần đầu tiên nghe nói bọn họ phong cốc, đến tột cùng phát sinh chuyện gì?"
"Tình huống cụ thể tacũng không biết rõ, chỉ biết là một đêm, có một nhóm cao thủ thần bí tập kích Bạch gia, thiếu chút nữa là bị diệt tộc…"
"Diệt tộc?! Nghiêm trọng thế sao?"
"Đúng a! Dường như còn liên quan đến tranh đấu giữa tu sĩ."
"Ai! Thần tiên đánh nhau nhân phàm chịu tai ương, nếu có ai có thể quản lý những tu sĩ kia thật tốt, chúng ta mới có thể yên tâm sống qua ngày!"
"Đúng a! Ta thực sợ ngày nào đó tu sĩ đánh nhau, trực tiếp phá tan Lạc Dương!"
"Lạc Dương còn tính là tốt, có Thiết minh chủ thủ hộ, những năm gần đây cũng bình yên vô sự, ngươi thử đi các địa phương khác xem, rất nhiều nơi đã trở thành quỷ thành rồi."
"Vậy cũng đúng!"
"Bao đại ca, nghe nói có người ở Cửu Hoa Sơn phát hiện cổ mộ, chúng ta còn không mau đi xem?"
"Loại tin tức này ngươi cũng tin? Mỗi ngày đều có người nói đến nhưng thượng cổ di mộ thế gian nào có nhiều như vậy a?"
"Đi xem một chút cũng không thiệt thòi gì mà?"
"Hắc hắc, tiểu tử ngươi cũng quá ngây thơ rồi! Đầu tiên không nói tin tức này là không chắc có thể tin, coi như là thật, lấy năng lực của ngươi có thể lấy được chỗ tốt nào? Thiên hạ bao nhiêu người đi, ngươi cũng không nghĩ mình xem có mấy phần bản sự. Mang ngọc có tội đạo lý đơn giản như vậy ngươi cũng không hiểu sao? Cũng không biết cha ngươi dạy ngươi thế nào rồi, cái gì cũng không được còn dám cùng ta ra giang hồ? Giang hồ sâu xa hơn ngươi nghĩ rất nhiều đó."
"Oa! Dạ dạ dạ, Bao đại ca dạy dỗ chí phải."
"Nghe nói triều đình cùng với Lặc Tử đang thương thảo chuyện sỉ nhục kia…"
"Nghe nói Tĩnh Quốc Quân có động tĩnh lớn…"
"Nghe nói giữa tu sĩ muốn cử hành tụ hội gì đó…"
Một vị trí phía rìa tửu lâu, hai người thân vận áo choàng ngồi đối diện nhau, nghe ngóng tin tức khắp thiên nam địa bắc.
"Thiết Huyết a, Thiên Địa minh của ngươi xác thực để ý đến nơi này không hề sai lầm, Lạc Dương này thật phồn hoa hết mức, so với nơi của chúng ta còn muốn phải náo nhiệt hơn nhiều!"
Nói chuyện là một vị lão nhân tóc bạc da mồi, hắn vừa thưởng thức mỹ vị trên bàn, vừa biểu đạt nội tâm cảm khái.
Ngồi ở đối diện với lão nhân là một vị nam tử trong trang phục thư sinh, người này tướng mạo tuấn tú, khí độ bất phàm, mang đến cho người ta một loại cảm giác tao nhã, hắn chính là Thiên Địa minh minh chủ - Thiết Huyết.
Rất khó tưởng tượng, một người quyền trọng một phương, Thiên Địa minh minh chủ hành sự uyển chuyển cường ngạnh, lại có một bộ dạng hào hoa phong nhã như vậy.
Xa cách hơn mười năm, Thiết Huyết đã sớm không còn là Thiết Huyết mới ra giang hồ nữa. Hắn bây giờ, không còn vướng bận, viên dung nội liễm, khi giơ tay nhấc chân, tùy ý tự nhiên, lại không một chút bộc lộ tài năng. Dù vậy, Thiết Huyết vẫn là một trong những đối tượng mà các đại thế lực cực kỳ không muốn trêu chọc.
"Giỏ hoa trước mắt dù đẹp, cũng là chỉ như một giấc mộng đẹp. Trong thời loạn lạc này, chỉ có lực lượng mới đảm bảo hết thảy…"
Thiết Huyết nhàn nhạt cười, giữa trán khéo léo che đi một cỗ khí phách tuyệt cường, cùng khí chất bên ngoài cực kỳ xung đột.
Lão nhân thấy thế cũng không thèm để ý, ngược lại gật đầu nói: "Đúng a! Không có lực lượng, hết thảy lý tưởng cũng chỉ là nói suông, nếu không phải như thế, tộc ta cũng sẽ không nhẫn nhịn đến bây giờ. Hôm nay tự ngươi tham ngộ được «cửu huyền diệt thần đồ», coi như là có tư cách giành lấy thiên hạ."
Thiết Huyết hơi u ám nói: "Mười năm nỗ lực, có thể có thành tựu ngày hôm nay cũng không coi là gì. Đáng tiếc thời gian quá cấp bách, vẫn không thể nào vượt qua cánh cửa cuối cùng kia."
"Chuyện này gấp không được! Ngươi đã làm rất tốt, so sánh với châu môn lý tưởng cũng muốn tốt rất nhiều…"
Dừng một chút, lão nhân tựa hồ nghĩ đến cái gì, tiếng nói lại chuyển: "Đúng rồi Thiết Huyết, nghe A Phượng nói, ngươi lần này vội trở về, là bởi vì một người tên là Lý Nhạc Phàm nhân, hắn đến tột cùng là ai?"
"Lý Nhạc Phàm…"
Trong mắt Thiết Huyết hiện lên thần thái khác lạ: "Hắn là một người rất giỏi, cũng là huynh đệ của ta… Nhưng tiếc là ta đã lừa dối hắn."
Lão nhân còn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt của Thiết Huyết như vậy, không khỏi ngẩn ra, trong lòng cũng đối với Lý Nhạc Phàm này xem trọng thêm vài phần.
Ngay khi hai người nói chuyện, một tin tức truyền vào tai họ.
"Từ huynh, huynh đã biết gì chưa, Lý Nhạc Phàm kia vừa hiện thân rồi, còn suýt gây ra một đại sự đấy!"
"Nga? Cốc huynh luôn luôn tin tức linh thông, mau nói đi nghe xem đã xảy ra chuyện gì."
"Vài ngày trước, Lý Nhạc Phàm kia không phải đã mất tích ư, không ngờ hắn cư nhiên xuất hiện ở Quảng Châu Thành."
"Quảng Châu thành?! Lúc nào? Hắn đi đâu, làm gì?"
"Vào hai ngày trước, nghe nói Lý Nhạc Phàm vì báo thù, một mình xông vào phủ tổng đốc, giết đến là máu chảy thành sông, thây chất khắp nơi!"
"Hắc! Có huynh nói khoa trương không vậy?"
"Khoa trương? Một chút cũng không khoa trương, ngươi cũng không biết, lúc ấy mấy vạn đại quân vây quanh phủ tổng đốc, kết quả bị Lý Nhạc Phàm giết gần vạn binh lính… Gần vạn binh lính a! Đó là bao nhiêu người, bao nhiêu máu…"
"Vạn… Một vạn nhân! Huynh không nói đùa đấy chứ? Lý Nhạc Phàm một người đã giết gần vạn người?"
"Còn không tin, nghe nói lúc ấy mùi huyết tinh nồng đậm tràn ngập cả Quảng Châu thành, hiện tại cũng còn chưa tan hết!"
"Đây… Hắn, hắn còn là người sao?! Cư nhiên giết nhiều người như vậy."
"Còn không chỉ có như thế…"
"Còn nữa?"
"Đương nhiên, nghe nói lúc ấy bảy tên cao thủ tiên thiên, bị hắn một chiêu đánh chết, còn có ba đại tu sĩ thiên đạo, cũng bị hắn đả thương hai, đánh lui một…"
"Cái gì?! Tiên thiên cao thủ… Còn có tu sĩ thiên đạo…"
"Hắc hắc, lợi hại không! Chỉ tiếc cuối cùng mối thù của hắn bị người cứu đi…"
"Được người cứu đi? Cừu nhân của hắn là ai?"
"Để ta nhớ xem nào, họ Thái, dường như tên gì Thái Tư Khắc."
"Oa! Thái Tư Khắc? Đó là vị cao thủ nào? Ta làm sao cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói?"
"Phi! Cao thủ chó má gì, Thái Tư Khắc kia chẳng qua là cháu ngoại của tổng đốc Lưỡng Quảng mà thôi. Hắc hắc hắc! Lúc này họ Thái kia cũng có uy phong thực lớn, vì một mình hắn đã chết nhiều người như vậy, hắn cho dù chết cũng đáng."
"Ai! Bất quá Lý Nhạc Phàm kia cũng thực là điên cuồng."
"Vậy cũng đúng! Người nào đắc tội với hắn, tuyệt đối không có gì kết quả tốt!"
"Máu tanh! Quá tanh máu rồi! Nào, chúng ta uống rượu…"
"Nào, cạn chén!"
Hai người thanh âm không lớn, nhưng cũng không ít người nghe được.
Trong khoảng thời gian ngắn, tửu lâu giống như là một loại hỏa dược, không khí nghị luận càng thêm kịch liệt!
"Thiết Huyết, Lý Nhạc Phàm vừa được nói đến chính là vị huynh đệ kia của ngươi?"
Lão nhân nở một nụ cười nhìn Thiết Huyết, người sau bất đắc dĩ cười một tiếng nói: "Không phải là hắn còn có thể là ai? Không ngờ rằng, vừa mới xuất hiện đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, tiểu tử này thật đúng là không chịu ngồi yên đây."
Tiếng nói bỗng nhiên chuyển, Thiết Huyết cảm khái nói: "Bất quá, lưng đeo thù hận suốt mười năm, nếu không cho mình một lý do, hắn cũng không phải là Lý Nhạc Phàm."
Lão nhân cười nói: "Nghe ngươi vừa nói như thế, ta đối với Lý Nhạc Phàm này cũng cảm thấy có hứng thú rồi."
"Đi thôi Lê trưởng lão, chuyện về Lý Nhạc Phàm ta sau này sẽ nói tường tận cho ngươi nghe. Chúng ta trước tiên quay về Thiên Địa minh, an bài một số chuyện đã."
Dứt lời, hai người lặng lẽ rời đi.