Phụ cận Phong Nguyệt từ tan hoang, các vệ binh đang vội vã cứu người, không ai phát hiện không khí dị thường trong sân.
"Đã chết, đều đã chết! Bọn họ đều đã chết…"
Vô số tiếng kêu tuyệt vọng vang lên làm xúc động tận trong sâu thẳm của nội tâm Nhạc Phàm!
Trên chiến trường không phải không có sự chém giết thảm thiết, cũng không phải không có máu tanh cùng vết thương, chỉ là những cảm thụ này đối với Nhạc Phàm mà nói, như gợi lại sự hy vọng từ xa xăm.
Đang hy vọng lại tan biến, là lúc trong lòng không còn chút chỗ dựa nào, Nhạc Phàm chìm đắm lại trong tiếng gọi thảm thiết quen thuộc, làm sao có thể trốn tránh? Tràng cảnh Lưu Thủy thôn, Đào Nguyên thôn bị đồ sát phảng phất hiện ra trong đầu! Nỗi ám ảnh thật lớn này ép hắn tới sắp không thở nổi, chỉ có thể đem nó chặt đứt hoàn toàn…
Nhạc Phàm cầm theo đại đao, từng bước từng bước hướng đám người Phong Dã đi đến, hai mắt lạnh lẽo không có chút cảm tình làm cho người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn! Bất quá Thi Bích Dao lại mười phần nắm chắc Nhạc Phàm lần này đã thực sự nổi giận, hơn nữa đây là loại lửa giận mà người khác khó có thể thừa nhận được.
"Thịch… thịch…"
Nhạc Phàm không nói gì, chỉ yên lặng đi về phía trước. Mỗi bước đi đều làm cho người giang hồ ở xung quanh nhw vận hết sức, tiếng bước chân trầm trọng như đập mạnh vào lòng bọn họ, bực bội như thế, khó chịu như thế nhưng ai dám tiến lên ngăn cản?
Sư Nhược Tình từ nhỏ đã được cưng chiều, tự nhiên không thể nào hiểu được suy nghĩ của người khác, thậm chí nàng cũng không quan tâm cảm thụ của người khác như thế nào.
Mắt thấy Nhạc Phàm từng bước đi tới, Sư Nhược Tình nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, hắn không chút lưu tình đánh thẳng một quyền vào mặt mình. Nổi nhục như thế sao có thể nuốt trôi, lửa giận trong lòng nhất thời nổi lên.
"Tiểu tử thúi! Đồ tạp chủng… Ta mặc kệ người là ai, lợi hại như thế nào, kẻ đắc tội ta đều không có kết quả tốt! " Lớn tiếng nhục mạ, cắn răng gào lên nhưng vẫn không dập tắt được lửa giận trong lòng.
Lập tức, khuôn mặt ả hiện lên vẻ dữ tợn nói: "Sư huynh, bây giờ ta không muốn hắn chết, ngươi giúp ta phế hắn đi, chặt tay chân hắn, móc mắt mắt hắn, cắt lưỡi hắn…. còn có, giết sạch những người có quan hệ với hắn, ta muốn cho hắn sống không được chết cũng không xong! Hối hận cả đời, thống khổ cả đời…" Một câu cuối cùng vừa nói ra làm mọi người thấy được sự cuồng loạn của ả.
Phong Dã một bên gật đầu, âm thầm nói: "Nguyên lai ngươi chính là Lý Nhạc Phàm! Ta cũng đã nghe nói qua việc của ngươi, khó trách lại có thể ngông cuồng đến thế… Hừ! Bất quá ngươi đã đắc tội đến sư muội ta, vậy…"
Một câu chưa nói xong tì thấy Nhạc Phàm đã biến mất trước mắt mình.
"Các ngươi đều đáng chết!!! Hống…" Tiếng gầm giận rung trời, bóng người thoáng hiện lên trước mặt Sư Nhược Tình.
"Không hay!" Phong Dã phản ứng lại trước tiên, nhanh chóng tiến đến một bên của Sư Nhược Tình. Mặc dù hắn vẫn cảnh giác nhưng vẫn có điểm coi thường thực lực Nhạc Phàm.
"Sư muội tránh ra!"
"Đại tỷ! "
"Tránh mau…"
Đám người Ba Hùng, Nhuê Anh bây giờ mới phản ứng đến mà tiến lên.
Đao của Nhạc Phàm như một tòa núi lớn làm cho người khác cảm thấy uy thế ngạo nghễ mà không thể có một tia phản kháng!
Đao của Nhạc Phàm cũng như vực sâu vạn trượng , áp lực to lớn làm người ta cơ hồ hít thở không thông!
Mà Sư Nhược Tình lúc này như đang đứng trước một cơn lốc hung tàn, ở dưới cơn sóng dữ!
Thời gian, trong mắt Sư Nhược Tình thật thong thả, đao phong dần dần hiện lên ngày một lớn hơn trong mắt nàng, chỉ có thể yên tĩnh chờ tử vong đến.
Nàng tuyệt vọng nhưng không có cách nào la lên! Sợ hãi thì càng dãy giụa trong sợ hãi, nàng dường như cái gì cũng không thấy, bốn phía yên lặng dị thường!
Không biết là vì dục vọng cầu sinh hay bản năng thúc giục, Sư Nhược Tình giơ tay trái lên muốn ngản cản một kích trí mạng này. Nhưng ả cũng quên xuất ra binh khí, cũng quên vận chuyển cương khí hộ thể…dù sao hết quả cũng tới quá nhanh!
"Xoẹt! " một tiếng vang nhỏ, đao phong như không hề có trở ngại xuyên qua cánh tay Sư Nhược Tình, hướng đỉnh đầu ả hạ xuống, sắp bị một đao chém thành hai nửa…
Nhưng lúc này thì Phong Dã đã chạy đến, vội vàng đánh ra một đạo kình khí âm nhu đánh Sư Nhược Tình văng ra cứu ả một mạng! Chỉ là lần này tuy cứu được tính mạng ả nhưng vẫn không đẩy lui được đao thế của Nhạc Phàm.
Thất tình đao pháp – Vô hồi thức!
Một đao chém xuống, cánh tay trái của Sư Nhược Tình cũng rơi xuống! Một cánh tay tinh tế đẹp mắt cứ như vậy mà đoạn thành hai khúc… Mà đao thế Nhạc Phàm vẫn không giảm, tiếp tục đuổi theo Phong Dã.
Thất tình đao pháp – Vạn quân thức!
Nhạc Phàm huy đao chém mạnh, chỉ công mà không thủ, đánh cho Phong Dã không có thời gian hồi phục công lực, nếu không nhờ thân pháp quỉ dị của hắn, lại có hộ thể cương khí chỉ sợ đã thành vong hồn dưới đao.
Trong khi cuộc chiến đang diễn ra, huynh đệ Ba Hùng cũng đã tiến lên…
Trong nháy mắt xảy ra nhiều chuyện như thế làm cho mọi người cũng ứng phó không kịp.
Mặc dù Phong Nguyệt từ đã trở thành một mảnh hỗn loạn, lửa rực trời nhưng mọi người giữa sân vẫn cảm thấy hàn ý trùng trùng.
Một nữ tử xinh đẹp như thế mà bị phế đi!
Đây chính là "Đao cuồng" lãnh khốc vô tình, hung hãn!!!
Sư Nhược Tình lúc này đang ngồi chết lặng trên mặt đất, co rút thân thể lại, dường như vẫn chưa cảm thấy đau đớn, ánh mắt trống rỗng nhìn máu và cánh tay rơi trên mặt đất, trong miệng còn lẩm bẩm nói: "Tay của ta, tay của ta không thể như thế được! Sao lại như vậy chứ? "
"Đại tỷ! "
"Nhị tỷ mau điểm huyệt cầm máu".
Nhuê Anh cùng Cận Quỳnh Vân cũng tiến lên, vội vàng chữa thương cho Sư Nhược Tình.
"Tay ta đâu rồi? Ta không thể không có tay, không thể không có tay…" Ánh mắt Sư Nhược Tình ngây ngốc, nước mắt rơi xuống, không biết là ủy khuất hay hối hận.
"Phành… phành…"
Đao gầm thét, quyền cước chấn hưởng. Nhạc Phàm cùng Phong Dã bốn người đao đi chưởng về, đánh đến thiên hôn địa ám.
Một bên là hung thần "Đao cuồng" danh chấn thiên hạ, mà bên kia lại là cao thủ trẻ tuổi lai lịch thần bí thân thủ cao cường, song phương kịch chiến đến cùng là ai thắng ai bại? Mọi người âm thầm suy đoán, trong lòng lại hy vọng Nhạc Phàm có thể thắng. Mặc kệ trước kia Nhạc Phàm thế nào, nhưng thời khắc này hắn là người cứu mạng bọn họ.
Thất tình đao pháp – Cuồng vũ, nộ chiến!
Quần công loạn chiến chính là điếm mạnh của Nhạc Phàm, hôm nay lĩnh ngộ của hắn với đao pháp càng cao hơn trước, chiêu thức mượt mà, hồn như thiên thành. Đao vốn không cứng nhưng lại mạnh mẽ, đối với địch nhân dù công kích hay phòng vệ, Nhạc Phàm vẫn thong dong phản kích, không có chút cảm giác cố hết sức.
Thấy thời gian càng lúc càng dài, Phong Dã cảm thấy bực tức, đột nhiên lên tiếng: "Chiêu thức không được, xuất kiếm! "
Đang nói, bốn người đống thời nhảy lên, tay hợp lại! Nguyên lai Phong Dã nói xuất kiếm không phải là rút kiếm đánh nhau mà là dùng thân hóa thành kiếm, lấy lực giành thắng lợi giống như đã đối phó Phổ Quang đại sư.
"Thiên kiếm diệt…"
Tại không trung, cương khí của bốn người phóng ra, hình thành bốn đạo kiếm thể thật lớn, ngoại trừ Phong Dã biến thành thanh kiếm màu xanh, kiếm thể của ba người còn lại đều trong suốt. Bốn kiếm từ trên trời giáng xuống, không khí phát ra tiếng "xuy xuy" cộng hưởng, tựa hồ như muốn xé rách hết thảy.
"Ngao…"
Khí thế Nhạc Phàm rung lên, toàn thân phóng ra hồng mang, một huyết long như đang ẩn hiện quanh thân, tiếng long ngâm càng rít gào phía cuối chân trời. Ngay cả phía trên đại đao cũng bọc một lớp hồng mang nhàn nhạt.
Thất tình đao pháp – Luân hồi thức!
"Bùng, bùng…"
Cuồng đao loạn vô, bốn kiếm tương giao phát ra tầng tầng ánh sáng… âm thanh gãy vỡ cộng hưởng tại không trung, mặt đất, loạn thạch cũng bị chấn lên, kiếm quang khí thế hoàng hành ngập trời!
Phổ Quang đại sư vội bảo vệ đám người Hình Trọng lui về phía sau. Đôi mi thanh tú của Thi Bích Dao ngưng lại, bất giác che trước mặt Tạ Tiểu Thanh.
"Đại sư, theo ngươi ai là người chiếm thượng phong?" Hoàng Tham tướng quân mặc dù cũng là người luyện võ, nhưng gặp phải tràng diện như vậy cũng hoàn toàn mờ mịt, những người giang hồ còn lại cũng đồng dạng như thế, nghe được câu hỏi đó ánh mắt không khỏi nhìn về Phổ Quang đại sư.
"A di đà phật! " Phổ Quang đại sư cũng không trả lời, thương xót nhìn về bốn phía nói: "Là ma cũng là phật, Lý cư sĩ thật làm ta nhìn không thấu!"
"A…"
"A!"
Theo tiếng kêu thảm thiết, hai người từ không trung rơi mạnh xuống mặt đất, không biết sống chết.
Người xem xung quanh ngẩn ra, toàn thân hai người đầy máu, trên ngực còn có một ấn kí thật sâu – là đao ngân! Trọng thương như thế cho dù không chết cũng là tàn phế!
"Xoẹt… xoẹt…"
"Bùng…"
Va chạm một hồi, ba người chậm rãi tách ra!
Nhạc Phàm đề đao mà đứng, vẻ mặt không chút thay đổi nhưng trong mắt lại có vài phần tĩnh lặng, mà Phong Dã, Ba Hùng vết đao đầy người, nửa quỳ trên mặt đất.
Bọn họ hoàn toàn thất bại, bại dưới một đao. Nhớ tới khoảng khắc vừa rồi cảm thấy chính mình như thằng hề. Là nhục nhã! Là đả kích!
Từ trước đến nay, trong mắt đám người Phong Dã, người khác chỉ như con kiến hôi mặc cho mình dày vò! Nhưng hiện tại mình trong mắt người khác lại giống con kiến hôi!
Sau một hồi suy nghĩ, Nhạc Phàm đi đến trước mặt hai người Phong Dã, giơ cao đại đao, sắp hạ xuống!
"Không nên…"
"Sư huynh!"
Nhuê Anh, Cận Quỳnh vội tiến lên, còn tới kịp sao?
Mọi người ở đây đều đợi khói bụi tan hết, đột nhiên tình thế phát sinh biến hóa…
"A! Là ai? " Nhạc Phàm đột nhiên trụ thân lại, trong đầu phát ra âm thanh hỗn loạn, lục phủ ngũ tạng càng thống khổ như bị ngàn cây châm đâm vào!
"Hống…"
Mọi người chỉ thấy Nhạc Phàm rống lên một tiếng giận dữ, sau đó ôm đầu giãy giụa, sắc mặt trở nên dữ tợn, mồ hôi từng hạt lớn rơi xuống. Bên ngoài còn ẩn hiện một tầng hắc khí quây quanh!
"Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? " Biến hóa đột ngột làm mọi người lâm vào cảnh khó hiểu!