Thương Thiên

Chương 232: Đao cuồng hung danh

Bên trái Phong Nguyệt từ, bốn người Tạ Phong đang ngồi tại bãi đất trống tĩnh tọa điều dưỡng, sau khi được Nhạc Phàm thi châm thì thương thế đã không còn đáng ngại.
Nhạc Phàm chắp tay mà đứng phía trước Tạ Tiểu Thanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn người Phong Dã.
Mà lúc này, đám tiêu sư cầm binh khí trong tay, đứng ở phía dưới Phong Nguyệt từ, vẻ mặt quyết liệt bảo vệ mấy cái rương, đồng thời cũng cảnh giác đám người Phong Dã, hào khí rất là nghiêm túc.
Dân chúng xung quanh hít thở nặng nề, trên mặt có sợ hãi, có phẫn hận, lại còn có chút bất đắc dĩ. Đám thương gia cũng lặng lẽ rút đi, chỉ để lại hai ba người, đứng phía sau Hình Trọng, đồng thời dùng ánh mắt cừu hận trừng mắt nhìn đối phương.
Phía Phong Dã có bảy người, mỗi người đều có võ công cao cường, nếu không có viện trợ hùng mạnh, hôm nay sợ rằng muốn bảo vệ tiền từ thiện cũng rất khó!
Hình Trọng đứng trong đám tiêu sư nổi lên một cảm giác vô lực. Ở đây đa số là người giang hồ, xem bộ dáng bọn họ dễ biết không phải đối thủ. Vốn tưởng Phổ Quang đại sư có thể ngăn cản cơn sóng dữ, nhưng hiện tại nhìn lại, sợ là dữ nhiều lành ít! Đáng tiếc hòa thượng Tướng Quốc tự đều là thiện tăng, không giống như Phổ Quang đại sư có võ nghệ.
"Vệ binh của thành sao còn chưa tới!" Một cảm giác lo lắng bất đắc dĩ len lỏi trong lòng Hình Trọng. Không biết vô tình hay cố ý, ánh mắt hắn bất giác chuyển hướng về Nhạc Phàm.
"Chúng ta lên!"
Một tiếng hét lớn! Tân Phi cùng Tang Lang đồng thời nhảy lên cao, thân thể hóa thành đạo kiếm thế thật lớn hướng Phổ Quang phóng đi.
"Đùng… đùng…"
Hai tiếng va chạm mạnh mẽ như tiếng chuông vang lên, vòng cương khí hộ thể nhất thời co rút nhỏ lại! Áp lực của Phổ Quang nhất thời gia tăng gấp nhiều lần, mồ hôi chảy xuống như mưa.
"Không hay!" Hình Trọng cả kinh, hai tay siết chặt. Mặc dù hắn không phải người trong giang hồ nhưng cũng biết tình hình khẩn cấp lúc này.
Ngay lúc này thì ở đám người bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, chỉnh tề có lực!
"Mọi người mau xem, lần này được cứu rồi…"
"Cái gì? Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Vệ binh của thành, là Vệ binh của thành tới!"
"Thật tốt quá…"
"Mọi người mau tản ra, nhường đường cho vệ binh đến".
"Nhanh nhường đường…"
"Rốt cuộc cũng đã tới!" Sắc mặt Hình Trọng kích động, vội vàng ra lệnh cho sai dịch bảo vệ bách tính ly khai. Về phần người trong giang hồ, không hẹn mà cùng đứng sang một bên, hoàn toàn không có ý lùi lại.
Một trận náo loạn qua đi, chỉ thấy trên khoảng sân rộng bốn phía xung quanh đầy binh lính, nói ít cũng có một hai ngàn người. Mỗi người bọn họ đều cầm tiễn nỏ trong tay, chỉa vào đám người Phong Dã đứng giữa sân.
"Vệ binh Khai Phong thành rốt cuộc cũng đến!"Đám người Hình Trọng thở phào nhẹ nhõm.
Dân chúng tản đi, một gã nam tử râu ria xồm xoàm mặc trang phục phó tướng từ đám vệ binh đi ra, hướng Hình Trọng ôm quyền thi lễ nói: "Hình đại nhân, ta vừa nhận được tin tức, nói có loạn tặc đến cướp tiền từ thiện, có đúng là những người trong sân hay không?"
Hai người vốn là quan hệ cùng cấp, Hình Trọng cũng không khoa trương, đáp lễ lại, trầm giọng nói: "Hoàng Tham tướng quân, các ngươi đến vừa đúng lúc. Ta hoài nghi bọn họ cùng loạn quân có quan hệ, việc này quan hệ trọng đại…"
"Cái gì? Loạn quân? Mọi người mau chuẩn bị!"
Hoàng Tham tướng quân vừa nghe có liên quan đến loạn quân, vội vàng kêu binh lính chuẩn bị tinh thần. Lập tức trách mắng: "Con mẹ nó! Loạn tặc nghe đây, mau mau buông vũ khí đầu hàng, nếu không lão tử sẽ cho san bằng hang ổ các người! Nghe rõ không?"
Trước khi vệ binh đến, đám người Phong Dã đã có phát hiện. Bất quá bọn họ lần này cũng có chuẩn bị mà đến, tự nhiên đứng yên bất động.
Sát ý trong mắt ẩn hiện, Phong Dã khinh thường nhìn về bốn phía, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng chỉ bằng bọn người các ngươi là có thể bắt chúng ta? Quả thực si tâm vọng tưởng! Hừ hừ!"
"Ngươi…" Hoàng Tham tướng quân vừa muốn nói chuyện, Phổ Quang đại sư một bên đột nhiên phát ra quang mang chói mắt làm mọi người đều phải nheo mắt lại.

Phổ Quang đại sư sắp không thể chịu được nữa!
"Bùng…"
Kim Chung Tráo cùng kiếm quang đồng thời bạo khởi, ba người trong nháy mắt tách ra, phi lui lại rồi vững vàng hạ xuống, mà Phổ Quang đại sư cũng bị đẩy lui ra thật xa!
"Phụt!" Một ngụm máu tươi phun ra, Phổ Quang đại sư nửa quì trên mặt đất, Hình Trọng lập tức tiến lên đỡ lấy.
Hoàng Tham tướng quân hét lớn: "Chúng vệ binh nghe lệnh!"
"Có!"
"Bắn bọn chúng cho ta. Bắn tên!"
Nhìn ánh mắt âm trầm của Phong Dã, Hình Trọng đột nhiên có cảm giác bất an…
"Không hay!Mọi người nhanh hãy…"
"Bùng…"
Còn chưa đợi bọn vệ binh có phản ứng gì, Phong Nguyệt từ bốn phía bên ngoài truyền đến ánh lửa.
"Phành, phành, phành…"
"Bùng, bùng…"
Phong Nguyệt từ ngoài trăm trượng, kiến trúc sụp đổ, đất đai nứt nẻ, vùng đất phụ cận đều bị san bằng, ngay cả phòng ốc của viện cũng bị tàn phá thảm hại.
"Là hỏa dược!"
"Mọi người nhanh trốn đi… A…"
"Bùng, bùng…"
"Không! A…"
Một tiếng kêu thống khổ vang lên, cùng với đó là hàng loạt tiếng nổ vang cũng vang lên, màn đêm yên tĩnh bỗng trở nên rung động! Thậm chí là thảm liệt…
Tiếng nổ rung trời, âm thanh sụp đổ của những kiến trúc, tiếng la khi chạy trối chết, tiếng mắng chửi tuyệt vọng… Vô số tiếng vang hội tụ lại một chỗ phảng phất như tiếng kêu gọi của tử thần.
Sau khi những tiếng nổ qua đi, chỉ còn nghe tiếng than khóc, chung quanh chỉ còn khói bụi bốc lên, bao phủ cả sân rộng của Phong Nguyệt từ, làm cho mọi người không thấy bất cứ thứ gì!
Đây là một tai nạn chưa từng có trước đó, đối với thành Khai Phong mà nói, hôm nay vĩnh viễn là vết thương không thể phai nhạt. Vết thương này gọi là khổ nạn! Là một loại thống khổ khi giãy giụa trong sinh tử!
"Bảo vệ mấy cái rương!"
"Phong Nguyệt từ" cũng sụp đổ bởi chấn động, đá lớn rơi xuống làm chết không ít tiêu sư cùng người trong giang hồ.
"Tránh ra! A…"
"Cứu ta…"
Đoàn người giữa sân loạn lên, không ai còn chú ý đến mấy cái rương, tránh né khắp bốn phía, nhìn vào chỉ thấy một trường hỗn loạn!
Đám người Phong Dã vốn đứng ở vị trí trung ương, cơ hồ cũng bị ảnh hưởng từ vụ nổ, một ít đá vụn văng tới nhưng lại bị bọn họ dùng cương khí đáng văng ra.

So với đám người Hình Trọng bên dưới tuy ở hơi xa nhưng chật vật hơn rất nhiều, nhờ có Phổ Quang đại sư ngăn cản một chút đá văng tới mới không bị thương tổn.
Hơn ngàn vệ binh ở bốn phía chết hơn phân nửa, trận thế tán loạn không còn gì.
Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của bọn người Phong Dã, lúc này có thể nhân cơ hội mà cướp lấy tiền, hơn nữa cũng không còn ai ngăn cản. Nhưng bọn họ vẫn hết lần này đến lần khác đứng tại chỗ, như là đang đợi cái gì đó.
Không sai, bọn họ đang đợi, đợi đem Nhạc Phàm bằm thây vạn đoạn!
"Nhanh cứu hỏa! Cứu lương khố bên kia…"
"Mọi người tập trung cứu người trước!"
"Nhanh, nhanh lên!"
Chung quanh vang lên tiếng quát tháo không ngừng, loạn thành một mớ. Trên mặt đất vô số người nằm ngổn ngang, sinh tử không biết. Hỏa thế vô tình đang hướng phòng ốc bốn phía lan tràn, trong biển lửa còn mơ hồ nghe được từng tiếng gọi tuyệt vọng.
"Khục khục khục! Con mẹ cái bọn vương bát đản cái ngươi! Lão tử muốn giết sạch bọn chó các ngươi… tất cả vệ binh trước tiên hãy tập trung cứu người, thật là con mẹ nó mà! Trước tiên là cứu người…" Hoàng Tham tướng quân từ mặt đất đứng dậy, phủi phủi tro bụi trên mặt. Mặt dù không nhìn thấy gì nhưng vẫn vừa mắng vừa an bày.
Hai mắt Hình Trọng ngây ngốc nhìn ngọn lửa, tai nạn lớn như thế, đối với hắn mà nói không nghi ngờ gì là một đả kích to lớn.
"Cha!" Hình Nhược Yên đi đến, thấy Hình Trọng liền khẩn trương hỏi: "Cha, người có bị thương không? Có bị sao không?"
"Ta không bị gì! Chỉ là, ngươi xem, lần này người chết nhiều lắm! Đúng là nhiều quá… Ài! Ta thật thẹn với bọn họ, thật thẹn với bọn họ!"
Thấy vẻ mặt tự trách của cha, Hình Nhược Yên đang muốn an ủi đột nhiên cảm thấy không khí có chút rung động làm bừng tỉnh mọi người…
"Vù… vù…"
Trong đám khói dày đặc truyền đến tiếng gió, hình thành một luồng khí lưu thật lớn… Không bao lâu, khói bụi xung quanh mọi người cũng tan đi…
Khói bụi tan đi, mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên trái có một thân ảnh không ngừng loạn vũ, thủy chung vẫn không thấy đao ngân! Mà đám người Tạ Tiểu Thanh đang lẳng lặng đứng một bên vẫn bình yên vô sự.
Đao pháp thật đáng sợ!
Thân ảnh trầm trọng mờ ảo, ánh đao khuếch đại, hàn ý lẫm lẫm, mùi máu tanh, hơi thở hung tàn… Đây là đao pháp gì chứ? Hắn là loại người gì vậy?
Đao phong dừng lại, mọi người lúc này mới thấy hình dáng người múa đao.
"Lại là hắn! Hắn rốt cuộc là ai vậy?" Mọi người sửng sốt, vẫn là nam tử trẻ tuổi lúc nãy đã cứu tiểu cô nương.
Hình Nhược Yên nhớ đến vẻ mặt vừa rồi của cha, tò mò hỏi: "Cha, người có biết hắn không? Hắn rốt cuộc là ai? Người xem, đao pháp của hắn thật lợi hại! Tiểu Thanh muội muội còn nói đó chính là ca ca nàng".
"Cái này…" Hình Trọng sợ run, lập tức trầm giọng nói: "Hắn chính là trọng phạm mà triều đình truy nã - Lý Nhạc Phàm. Người giang hồ gọi hắn là "Đao cuồng"!"
"A!" Hình Nhược Yên cả kinh, vẻ mặt khó có thể tin nói: "Hắn chính là "Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm? Con cũng đã nghe người trên giang hồ nói qua, không phải là hắn rất hung ác sao? Gặp người là giết, giống như ma quỷ… như thế nào nhìn sao cũng không giống vậy?"
Hình Nhược Yên thường xuyên nghe người trong giang hồ đàm luận việc của Lý Nhạc Phàm, dù sao cũng chỉ nói hôm qua hắn giết bao nhiêu người, hôm nay lại giết bao nhiêu người, có thể nói hung tàn không ai bằng! Nhưng vừa rồi Hình Nhược Yên thấy hắn cứu Tiểu Thanh, nhất thời khó có thể đem hai người có tính cách trái ngược như vậy đặt cùng một chỗ.
"Đồn đãi trên giang hồ há có thể là thật sao? Hơn nữa lệnh truy nã của triều đình cũng vị tất có thể chứng minh sự thật" Hình Trọng có chút thở dài nói, làm quan nhiều năm hắn đương nhiên biết rõ quan trường hắc ám, cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Hai cha con Hình Trọng nói chuyện, âm thanh tuy nhỏ nhưng cũng không qua được đông đảo người luyện võ.
Người giang hồ xung quanh tựa hồ đã quên hết đau xót, tất cả trợn mắt nhìn Nhạc Phàm ở phía trước. Ngay cả đám người Phong Dã, Sư Nhược Tình cũng đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Đương nhiên cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, bọn họ vẫn tin tưởng vào thực lực của chính mình.
"Nguyên lai hắn chính là "Đao cuồng"!"
Hoàng Tham tướng quân ôm ngực hịt sâu một hơi: "Mẹ nội nó, người này lão tử bắt không được, coi như không thấy thì tốt hơn".
Nhân sĩ giang hồ biết rõ hung danh của Nhạc Phàm cũng đều hiện ra sự sợ hãi trên mặt lùi sang một bên, chỉ có đám tiêu sư là tiến về phía bốn vị đương gia.
"Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm, cái tên này bây giờ rất ít có người không biết. Mặc kệ là trên giang hồ hay khắp thiên hạ, có thể nói là danh chấn một thời… đương nhiên truyền lại là cái tên thật hung hãn.
Nhất là cảm thụ vừa rồi, khi Nhạc Phàm múa đao, cái loại sát ý cùng với mùi máu tanh này đã tiêm nhiễm sang mọi người.
Đao, chỉ là một thanh đại đao bình thường vừa mới lấy từ tay một gã tiêu sư chết đi. Nhưng khi nó trong tay người đó thì chính là lợi khí sát nhân.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm dùng đao trong mấy ngày nay, cảm giác trầm ổn quen thuộc nảy sinh trong lòng. Sát ý Vô tận trong nháy mắt cũng bộc phát! Duy chỉ có đại đao trong tay mới có thể phát tiết được áp lực kiềm nén bấy lâu này.
"Thịch… thịch…"
Từng bước từng bước đi về phía trước, Nhạc Phàm mang theo đại đao, hướng về đám người Phong Dã đi đến.