Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 20: Chàng cơ (tạo ra cơ hội)

Người trên thuyền vẫn không cởi áo tơi và nón lá ra.

Y giơ ngang mái chèo, ánh mắt xuyên qua khe hở của nón lá, lạnh lùng nhìn Nhậm Lao, Nhậm Oán và bốn mươi hai tên cao thủ do nha môn phái ra.

Trong số bốn mươi hai tên cao thủ này, có một nửa là từ trong thủy quân được điều động tới, tinh thông thủy tính, am hiểu thủy chiến.

Trong phút chốc, các cao thủ đường thủy và đường bộ đã hoàn toàn bao vây người chèo thuyền kia, cùng với người đang nằm trên thuyền.

Nhậm Lao và Nhậm Oán nhìn nhau một cái, một người phát ra tiếng thở dài, một người lại lắc đầu tặc lưỡi.

- Đáng tiếc, đáng tiếc, chim khôn chọn cây lành mà đậu, xem ra vị anh hùng đại ca trên thuyền này lại đang đậu vào một khối gỗ mục.

- Đến nước này, có chống cự cũng vô ích. Chúng ta tuyệt đối không đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần Tô công tử theo chúng ta trở về quy án là được. Còn vị đại hiệp này chính là nhân tài mà tướng gia, Bạch lâu chủ và Chu lão tổng đều coi trọng, sao không tìm cho mình một minh chủ để nương nhờ?

- Người của chúng ta ở nơi này đều am hiểu thủy tính, ngươi trốn không thoát đâu.

- Người trên thuyền đang bị thương rất nặng đúng không? Hắn chỉ còn lại một chân, ngươi có thể phân tâm bảo vệ hắn đến khi nào?

- Thương thế của hắn nặng như vậy, nếu như ngươi cứ tử thủ ở đây, ngược lại sẽ hại đến tính mạng của hắn, cần gì phải như vậy?

- Sao lại khổ thế chứ? Để ta lên thuyền ngươi, trị bệnh cho Tô công tử không phải tốt hơn sao?

- Nếu như ngươi có thể bỏ mái chèo xuống, giao người ra đây, chúng ta sẽ lập tức thu lưới, thả cho ngươi đi, thế nào?

- Đợi lát nữa Kim Phong Tế Vũ lâu và cao thủ các phái chạy tới, lúc đó bọn họ muốn bắt ngươi trị tội, chúng ta cũng không giúp ngươi được.

Bọn họ vừa lắc đầu tặc lưỡi, kẻ xướng người họa, vừa đẩy thuyền dần dần tiếp cận con thuyền nhỏ kia.

Người áo tơi nón lá chợt quát lên:

- Đứng lại!


Nhậm Lao cười nói:

- Thế nước đẩy tới như vậy, ta không dừng được.

Nhậm Oán nhướng một bên lông mày lên, nói:

- Nếu ngươi không thích chúng ta đến gần, có thể chèo thuyền ra xa.

Lúc này, chiếc thuyền nhỏ đã bị Lưới Lan Giang khóa chặt, nào có khả năng di chuyển. Câu nói của Nhậm Lao cũng chỉ là muốn nhạo báng trào phúng, mục đích là để hù dọa người canh giữ trên thuyền này, khiến cho y hoang mang lo sợ, tay chân luống cuống mà thôi.

Người áo tơi nón lá đưa tay kéo một cái, đầu mái chèo bỗng nhô ra một đoạn kiếm sắc màu đen dài nửa thước.

Nhậm Oán vốn đang định bước lên thuyền nhỏ, thấy vậy liền lui lại một bước, khuôn mặt môi hồng răng trắng giãn ra, cười nói:

- Ồ? Lại còn như vậy, làm ta giật cả mình.

Nhậm Oán lại khoát tay khuyên nhủ:

- Cẩn thận cẩn thận, đừng làm tổn thương đến Tô công tử đang bị thương nặng!

Lúc này thuyền của bọn họ đã đến gần bên cạnh con thuyền nhỏ. Nhậm Lao đứng ở đuôi thuyền, Nhậm Oán đứng ở đầu thuyền, tùy thời sẽ xông lên thuyền nhỏ tạo thành thế giáp công.

Không ngờ, người áo tơi đột nhiên hạ mái chèo gỗ xuống, đặt ở sau lưng người nằm trên thuyền, nói:

- Ta không nhất định phải cứu y. Nếu các ngươi lên đây, ta sẽ lập tức giết chết y.

Đến lúc này, Nhậm Lao, Nhậm Oán và một đám ưng trảo, chó săn đều hoàn toàn giật mình.

Không phải người này tới cứu Tô Mộng Chẩm à? Sao lại trở thành sát thủ?

Người áo tơi nón lá kia hừ một tiếng, nói:

- Nếu các ngươi có thể bắt sống Tô Mộng Chẩm, công lao sẽ lớn hơn nhiều so với tìm được một thi thể, đúng không? Dù sao ta đã không sống được, Tô công tử cũng không sống được, ta giết chết y thì các ngươi sẽ chẳng có công lớn để nhận thưởng, thế nào?

Nhậm Lao vội nói:

- Không không không…

Nhậm Oán cũng nói:

- Đừng đừng đừng đừng…

Nhậm Lao nói:

- Anh hùng có gì từ từ hãy nói, chúng ta không bức ngươi là được.

Nhậm Oán lại cười hì hì nói:

- Không biết sau khi giết Tô công tử, các hạ sẽ làm thế nào để trốn?

Câu hỏi này của Nhậm Oán là muốn cảnh báo người áo tơi nón lá.

Người áo tơi hắng giọng một tiếng, nói:

- Ta đã tới đây thì cũng không muốn trốn.

Giọng nói của y hiển nhiên đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn lộ ra một sự bi tráng và đau thương:

- Ta thiếu ân tình của Tô Mộng Chẩm, không tiếc trả bằng tính mạng của mình. Bây giờ thời gian đã đến, ta đến thế gian này một chuyến, cũng đã chán sống, hưởng thụ đủ rồi, không còn gì tiếc nuối nữa.

Nhậm Lao làm ra vẻ nghiêm trang cung kính nói:

- Đúng đúng đúng… ngươi sống đủ rồi, nhưng chúng ta thì không, Tô công tử càng chưa sống đủ, không nên hành động theo cảm tính.

Lúc này hắn cũng đã hiểu, tuổi tác của người áo tơi này nhất định không trẻ hơn so với mình.

Chẳng những nghe được, hắn cũng đồng thời nhìn ra. Thứ duy nhất lộ ra bên ngoài áo tơi và nón lá là tay, bàn tay trải đầy nếp nhăn, chai sạn và gân xanh giống như vuốt ưng.

Người áo tơi kia buồn bã nói:

- Các ngươi không nên bức ta, ta cũng không đến nỗi không chết không được.

Nhậm Oán lại nói:

- Ta có một việc không hiểu, nếu như ngươi muốn báo đáp Tô công tử, cứu hắn là chuyện đương nhiên, nhưng tại sao lại muốn giết hắn?

Người nọ nói:

- Rơi vào trong tay các ngươi cũng sống không bằng chết, không bằng để ta giết y.

Nhậm Oán lại nói:

- Tô công tử bị thương nặng, không thể động đậy được, ngươi giết hắn như vậy chẳng phải là lấy oán báo ơn?

Người áo tơi nón lá hừ một tiếng, nói:

- Đó là chuyện của ta.

Nhậm Oán bỗng ồ lên một tiếng, giống như phát hiện chó vàng bay lên trời, ngạc nhiên nói:

- Tô công tử bị bệnh rất nặng, cũng bị nổ trọng thương đúng không? Sao lại không nói tiếng nào? Hắn làm sao lại có thêm một cái chân? Đó là giả sao?

Người áo tơi nón lá đột nhiên quát lên:

- Đứng lại, còn tiến thêm nửa bước, ta sẽ ra tay!

Nhậm Oán le le đầu lưỡi, nói:

- Kỳ quái, kỳ quái, thật là kỳ quái, người mà ngươi muốn đối phó hình như không phải chúng ta, ngược lại là Tô Mộng Chẩm.


Lúc này Nhậm Lao cũng nhìn ra đầu mối, nói:

- Ngươi giết Tô Mộng Chẩm thay chúng ta, cũng có chỗ tốt.

Người áo tơi nón lá phát hiện, chẳng những Nhậm Lao và Nhậm Oán đang tìm cách tiếp cận, ngay cả những kẻ địch khác cũng đang lặng lẽ đến gần, cho nên càng khẩn trương.

Nhậm Lao cười khanh khách mấy tiếng, phun một cục đàm xuống sông, hiện ra một khối sền sệt màu vàng xanh, nói:

- Bạch lâu chủ hạ lệnh giết chết không tha, tướng gia cũng muốn giải quyết Tô Mộng Chẩm. Mặc dù người sống thì công lao lớn hơn một chút, nhưng cũng hậu hoạn vô cùng. Tô Mộng Chẩm còn có bè đảng phe cánh, nói không chừng sẽ có một ngày tìm chúng ta báo thù. Nếu là do ngươi ra tay, vậy thì sau này truyền ra trên giang hồ, chúng ta cũng không phải là hung thủ. Khen thưởng tuy ít hơn một chút, nhưng vĩnh viễn không có hậu hoạn, tính ra vẫn có lời.

- Đúng vậy.

Đôi mắt ti hí của Nhậm Oán liếc nhìn cặp mắt ẩn sâu dưới nón lá của người áo tơi:

- Chờ đợi cơ hội không bằng tạo ra cơ hội, dù sao phần lớn cơ hội tốt đều được tạo ra. Chúng ta không ngại thử một chút, xem ngươi giết được Tô công tử trước, hay là chúng ta cứu được Tô lâu chủ trước.

Nói xong, hai người đều giống như sắp sửa nhảy lên thuyền nhỏ, một đầu một đuôi, trước sau vây đánh.

Lần này thực ra hoàn toàn là “thi gan với nhau”.

Nhậm Lao và Nhậm Oán dĩ nhiên sợ người áo tơi này ra tay giết chết Tô Mộng Chẩm. Đối với Bạch Sầu Phi, bắt sống Tô Mộng Chẩm và giết chết Tô Mộng Chẩm đều là như nhau, khác biệt chỉ là có do hắn tự tay giết chết hay không mà thôi; nhưng đối với Thái tướng gia, luận công ban thưởng lại không giống nhau, hơn nữa còn rất khác biệt.

Đối với Bạch Sầu Phi, chỉ cần bắt được Tô Mộng Chẩm, hắn quyết sẽ không lưu lại tính mạng của đối phương.

Thái Kinh lại không giống. Nếu như Tô Mộng Chẩm chưa chết, chỉ bị bắt đi, hắn sẽ lập tức phái người đưa Tô Mộng Chẩm tới, “nuôi dưỡng” y cho thật tốt. Tóm lại, nếu như không có mệnh lệnh của hắn, Tô Mộng Chẩm chắc chắn sẽ trở thành “phế nhân”. Nếu như Tô Mộng Chẩm chịu góp sức cho hắn, cúc cung tận tụy, hắn vẫn có thể sử dụng nhân vật này. Lỡ may Bạch Sầu Phi dã tâm quá lớn, không kiềm chế được, vậy chỉ cần Tô Mộng Chẩm còn sống, một ngày nào đó có thể Kim Phong Tế Vũ lâu lại trở về trong tay Tô Mộng Chẩm, đó cũng không phải là chuyện lạ. Điều kiện là Tô Mộng Chẩm đồng ý làm con rối của hắn.

Vì vậy, bắt sống Tô Mộng Chẩm và giết chết Tô Mộng Chẩm, công lao hoàn toàn không giống nhau. Tô Mộng Chẩm chết chỉ là cắt đứt hậu hoạn, Tô Mộng Chẩm còn sống thì vẫn rất hữu dụng.

Huống hồ Nhậm Lao và Nhậm Oán đều nghe được một chuyện. Chu Nguyệt Minh bởi vì biết “mượn gió giương buồm”, cho nên hoàng thượng, Gia Cát tiên sinh, Mễ công công, Phương tiểu hầu gia, Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường, Mê Thiên Thất Thánh, hay là hai đảng Phát và Mộng, ấn tượng đối với hắn đều không tệ, nhưng Thái Kinh lại không thích lắm.

Hắn đương nhiên chỉ thích những kẻ thần phục hắn, cho nên giống như đã loan ra tin đồn, rằng hình tổng trong kinh sắp phải đổi người rồi.

Nhậm Lao và Nhậm Oán cảm thấy đã nhẫn nhục chịu khó nhiều năm, vị trí lão tổng Hình bộ này cũng nên đến phiên bọn họ ngồi lên một chút. Vì vậy bọn họ đương nhiên hi vọng có thể lập công, hơn nữa còn là công lớn.

Trước mắt đang có một cái “công lớn”, đó là Tô Mộng Chẩm, hơn nữa phải là Tô Mộng Chẩm còn sống.