Sau trận này, trong kinh thành, trên giang hồ, trong võ lâm, hai đạo hắc bạch, ai cũng đang tìm kiếm Tô Mộng Chẩm, ai cũng đoán xem y ở nơi nào.
Chẳng những Bạch Sầu Phi tìm y, người của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng đang tìm y, người của Lục Phân Bán đường đang tìm y, người của Mê Thiên Thất Thánh tìm y, người của hai đảng Phát và Mộng tìm y, Lão Tự Hiệu, Diệu Thủ Ban gia, Thục Trung Đường môn, Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo, Tiểu Hàn Sơn phái, Hữu Kiều tập đoàn, Hạ Tam Lạm, Thái Bình môn, Hình bộ, phủ Thần Hầu, Tướng phủ, cao thủ đại nội đều đang tìm y.
Chỉ cần y vẫn còn một hơi thở, Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ không thể hoàn toàn xem là của Bạch Sầu Phi, thậm chí ngay cả Bạch Sầu Phi cũng không dám cho rằng như vậy.
Nghe nói Tô Mộng Chẩm đã bị người nhà “lật đổ”, người của Lục Phân Bán đường và Mê Thiên Thất Thánh dĩ nhiên là vui mừng. Nhưng ngày nào Tô Mộng Chẩm vẫn còn sống, bọn họ cũng không dám xem Kim Phong Tế Vũ lâu chỉ có một đại địch là Bạch Sầu Phi, mà còn có một cường địch ẩn giấu khác là Tô Mộng Chẩm.
Vậy thì rốt cuộc Tô Mộng Chẩm đã đi đâu?
Y có còn sống hay không?
Cho dù y có thể thoát khỏi kiếp nạn, nhưng bị trúng kịch độc và mắc bệnh hiểm nghèo, liệu có thể sống đến khi nào?
Nhậm Lao và Nhậm Oán phụ trách tuần tra trên sông. Mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn để ý xem có điều gì khác thường.
Nhưng không có, tất cả dường như đều vô cùng bình tĩnh. Nước tĩnh, sông trong, chỉ có một tên chèo thuyền mặc áo tơi, đêm khuya khua chèo, ban ngày thả câu.
Bọn họ đều là cao thủ phá án (nhất là án oan), dĩ nhiên không bỏ qua bất kỳ “dấu vết” nào có thể truy bắt Tô Mộng Chẩm, cho nên bọn họ nhìn trúng tên chèo thuyền này.
Người có thể chèo thuyền trên khúc sông ngăn cách Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, dĩ nhiên phải có lai lịch.
Người chèo thuyền này đương nhiên có lai lịch, hơn nữa lai lịch còn không nhỏ.
Gần như ngay khi Tô Mộng Chẩm lật giường bỏ trốn, chiếc thuyền nhỏ này cũng lập tức lên đường, đi rất khẩn cấp, tốc độ rất nhanh.
Nhưng trước khi phát động “tạo phản”, Bạch Sầu Phi đã sớm “mượn” được hai người của Thái Kinh tới “trợ giúp”, hai người này dĩ nhiên là Nhậm Lao và Nhậm Oán.
Bọn họ đã sớm bố trí tất cả. Nếu như thông đạo dưới giường Tô Mộng Chẩm có thể nối thẳng ra đường thủy, vậy thì chiếc thuyền nhỏ này rất có thể chính là trợ thủ tiếp ứng cho Tô Mộng Chẩm.
Cho nên bọn họ phải lưu ý chiếc thuyền nhỏ này, nhìn chăm chú vào người trên thuyền.
Nhưng trước khi Bạch Sầu Phi chưa chính thức ra tay, có rất nhiều hành động không thể hành động được, thậm chí cũng không thể “động”, bởi vì bọn họ không muốn “rút dây động rừng”.
Tô Mộng Chẩm là nhân vật thế nào? Bạch Sầu Phi cùng lắm chỉ có thể mua chuộc Quách Đông Thần, chỉ thị Tô Thiết Lương hạ độc, giết chết Thụ đại phu, những chuyện này đều là âm thầm tiến hành, thần không biết quỷ không hay. Chuyện mạo hiểm nhất chính là bảo Tô Thiết Lương phá hỏng cơ quan trên giường Tô Mộng Chẩm. Nhưng nếu như đánh chìm con thuyền đi lại trên hồ Thiên Tuyền này, hay lẻn vào thông đạo dưới giường Tô Mộng Chẩm dò xét nội tình, đều có thể dẫn đến rút dây động rừng. Trước khi chính thức ra tay, Bạch Sầu Phi quyết không dám động đến những “chỗ hiểm” này.
Bởi vì những thứ này là “chỗ hiểm”, cho nên trừ khi lập tức phát động tấn công, nếu không nhất định sẽ khiến cho đối thủ sinh ra cảnh giác, đề phòng toàn diện.
Bạch Sầu Phi không thể “động” đến những “chỗ hiểm” này, nhưng hắn có thể phái người lưu ý đến chúng.
Hắn phái Bát Đại Đao Vương chặn kín lối ra của địa đạo nơi “Thương Thụ”.
Hắn mời Nhậm Lao và Nhậm Oán giám thị con thuyền trên hồ Thiên Tuyền.
Hắn sai Trí Lợi của Sĩ phái và Ngôn Trung Hư của Hải phái theo dõi Dương Vô Tà, chỉ cần đến “thời gian thích hợp” sẽ giết chết không tha.
Còn có một “chỗ hiểm” khác, đó là Vương Tiểu Thạch.
Cũng bởi vì hắn nghe nói Vương Tiểu Thạch đã trở lại kinh thành, cho nên hắn mới không thể chờ đợi, phải sớm ra tay với Tô Mộng Chẩm.
Ngoại trừ mời được vây cánh của Thái Kinh tra xét, lưu ý động tĩnh của Vương Tiểu Thạch, hắn còn dặn Lê Tỉnh Đường của Thác phái và Khuất Hoàn của Đỉnh phái, chỉ cần nhìn thấy người nào giống Vương Tiểu Thạch xuất hiện trong kinh, lập tức không chừa thủ đoạn, giết không cần hỏi, quyết không để cho Vương Tiểu Thạch hội họp với Tô Mộng Chẩm.
Hiển nhiên Bạch Sầu Phi đã tính toán rất kỹ càng, chỉ tiếc đường lui của Tô Mộng Chẩm vẫn nằm ngoài tưởng tượng của hắn, mà cơ quan do Ban gia thiết kế cũng xảo diệu phức tạp khó mà suy đoán.
“Thương thụ” không phải là lối ra duy nhất. Sau khi san bằng tháp ngà voi và Thanh lâu, nếu như Tô Mộng Chẩm không tự chui đầu vào lưới, xuất hiện trong phạm vi thế lực của Kim Phong Tế Vũ lâu phản nghịch hay Lục Phân Bán đường, vậy thì đường ra duy nhất chính là hồ thủy Thiên Tuyền này.
Bạch Sầu Phi phái Nhậm Lao và Nhậm Oán canh giữ nơi này, chủ yếu là vì hai người này thủ đoạn tàn độc, kinh nghiệm lùng bắt phong phú, hơn nữa còn rất quen thuộc thủy tính.
Hắn biết rõ Tô Mộng Chẩm không rành bơi lội. Huống hồ Tô Mộng Chẩm chỉ còn lại một chân, chắc chắn không thể bơi ra khỏi hồ Thiên Tuyền được.
Cho dù Tô Mộng Chẩm trốn ra sao, chạy thế nào, hắn đều muốn lão đại từng một tay cất nhắc mình này chỉ có thể trở bụng, vĩnh viễn không thể trở mình.
Thuyền vừa khởi động, đi nhanh về hướng đông, Nhậm Lao và Nhậm Oán cũng nhận được tín hiệu do Bạch Sầu Phi phát ra tại tháp ngọc ngà voi. Bọn họ lập tức hành động theo như ước hẹn.
Lúc này sóng nước cuồn cuộn, hai mươi mốt chiếc thuyền nhanh chóng từ bốn hướng bao vây con thuyền nhỏ.
Tốc độ của thuyền nhỏ chợt gia tăng, nhanh đến mức đạp gió rẽ sóng, hơn nữa còn lao thắng về phía đám thuyền đang bao vây.
Đến lúc này, ba chiếc thuyền phụ trách bao vây phía đông đều bị dọa đến hồn bay phách lạc. Nếu va chạm như vậy, chỉ sợ tất cả đều phải tan xương nát thịt. Bọn họ không muốn chết, càng không muốn chết oan như vậy.
Cho nên, có hai chiếc lập tức tránh ra, một chiếc khác lại tránh không kịp. Mắt thấy sắp sửa đụng phải…
Không ngờ chiếc thuyền nhỏ này càng đi càng lẹ, càng gần càng nhanh. Khi hai truyền sắp sửa đụng nhau, chiếc thuyền nhỏ này lại bị một loại lực lượng kỳ dị giữ lại, mượn thế sóng hồ nổi dậy, bay lên phía trên, cao đến chín thước, vừa vặn lướt qua con thuyền kia, thoát khỏi vòng vây.
Hai tên thủ hạ của Lục Phiến môn vốn cho rằng sắp phải tan xương, lúc này đều sợ đến hoa mắt, kinh hồn táng đảm, chỉ biết trợn mắt há mồm. Còn hai chiếc thuyền khác đã tránh ra hai bên trái phải, cao thủ Hình bộ trên thuyền đều thoáng nhìn thấy, khi chiếc thuyền nhỏ kia bay lên trời, mười ngón tay của người trên thuyền đã mở ra, gân xanh nổ lên, chụp lấy mạn thuyền nhấc lên một cái, cường hành bay qua.
Người chèo thuyền này lại mượn thế sóng do đám thuyền gây ra, dùng sức của đôi tay “nhấc lên” cả chính mình, giống như đột nhiên có thêm một chiếc thang mấy chục bậc, chạy nhanh về hướng đông.
Cách đó không xa về hướng động chính là phủ Thần Hầu.
Phủ Thần Hầu, chủ nhân nơi đó chính là Gia Cát tiên sinh danh động thiên hạ, cũng là nhân vật mà Nhậm Lao và Nhậm Oán không dám chọc và không muốn chọc nhất, là nơi bọn họ không muốn và không thích xông vào nhất.
Người áo tơi trên thuyền kia dường như cũng cảm thấy, chỉ cần đi vào phủ Thần Hầu, cho dù là tướng gia tự mình hạ lệnh bắt người, Gia Cát tiên sinh và Tứ Đại Danh Bổ cũng có thể chống đỡ một phen.
Với thế đi của chiếc thuyền này, chắc chắn có thể đạp gió rẽ sóng, lên bờ trước Phủ Thần Hầu.
Nếu như không có lưới Lan Giang.
Lưới Lan Giang là một loại lưới cực dẻo cực nhỏ, rất dày rất sắc, đặt trên nước không dễ phát hiện. Cho dù là một chiếc thuyền lớn, chỉ cần bị lưới này quấn lấy sẽ tuyệt đối không thoát được, giống như một con cá trong lưới bị kéo lên bờ.
Chiếc thuyền kia vô cùng bất hạnh, đã bị rơi vào trong lưới.
Thực ra rơi vào trong lưới là chuyện tất nhiên, bởi vì mấy ngày nay bọn họ đã lặng lẽ giăng lưới khắp nơi trên hồ. Chỉ cần vừa có lệnh, lưới sẽ lập tức được buộc chặt. Tất cả đều phối hợp với chỉ thị của Bạch Sầu Phi.
Hiện giờ lưới đã buộc chặt, người trên thuyền đã thành người trong lưới.
Trên thuyền quả nhiên không chỉ có một người, còn có một người khác đang nằm trên thuyền, không hề nhúc nhích.
Những chiếc thuyền khác bắt đầu bao vây lại, nhưng các cao thủ trên thuyền cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ đều biết mình đã lập công lớn, cũng vì lập công nhất định sẽ có khen thưởng, cho nên càng không muốn tự nhiên mất đi tính mạng.
Bởi vì người chèo thuyền này đã lộ ra bản lĩnh, công lực phi phàm.
Huống hồ trên thuyền còn có một đại nhân vật, mặc dù rơi vào tình cảnh như vậy nhưng vẫn có thể khiến người ta kinh hồn động phách, “Kim Phong Tế Vũ Hồng Tụ Đao” Tô Mộng Chẩm.