Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 14: Tống cơ (đánh mất)

Bạch Sầu Phi bất ngờ gặp phải phản kích của Tô Mộng Chẩm, cảm giác của hắn lúc này là vừa kinh vừa mừng.

Hắn đã bố trí ổn thỏa tất cả, trước khi giết chết con sư tử già này, không biết đã hao phí bao nhiêu tâm cơ, bỏ ra bao nhiêu cái giá, tốn hết bao nhiêu thời gian.

Tô Mộng Chẩm là một người tâm cơ thâm trầm, y ngạo mạn nhưng lại rất cẩn thận. Những năm gần đây y bị bệnh nặng, không thể trông coi công việc, đành phải nhờ vào tài năng của Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch. Đến sau này Vương Tiểu Thạch chạy trốn khỏi kinh, chỉ còn lại Bạch Sầu Phi một mình nắm giữ đại cục, thanh thế đã càng lúc càng rõ ràng.

Loại người giống như Tô Mộng Chẩm, trong lòng không đề phòng mới là chuyện lạ.

Bạch Sầu Phi dám tấn công toàn diện, hoàn toàn bởi vì một câu nói.

Tô Mộng Chẩm đã tự mình nói một câu: “Từ trước đến giờ ta chưa từng nghi ngờ huynh đệ của mình.”

Với những lời này, cho dù Tô Mộng Chẩm có phòng họa, cũng chưa chắc biết “họa” ở nơi nào, càng khó đề phòng triệt để.

Loại người này thường có thể thành công nhờ vào bằng hữu, nhưng bị thảm bại cũng bởi vì bằng hữu.

Bạch Sầu Phi từng tận mắt nhìn thấy Tô Mộng Chẩm bị thuộc hạ ám toán, đó là lần đầu tiên hắn và Vương Tiểu Thạch gặp Tô Mộng Chẩm tại phố Khổ Thủy trong mưa.

Người ám toán Tô Mộng Chẩm là Cổ Đổng và Hoa Vô Thác.


Ngay cả loại người như Hoa Vô Thác và Cổ Đổng cũng thiếu chút nữa đã ám toán được Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi càng tin tưởng mình nhất định sẽ thành công.

Bởi vì Tô Mộng Chẩm có nhược điểm, hắn cũng nhìn thấu nhược điểm của Tô Mộng Chẩm, đó chính là quá tin vào bằng hữu.

Quá tin tưởng thường thường sẽ được đền đáp, nhưng cũng phải trả ra cái giá tương đương.

Cho nên người mà Bạch Sầu Phi tin tưởng nhất vẫn là chính mình.

Mặc dù hắn tin tưởng bản thân, nhưng cũng tuyệt đối không đánh giá thấp Tô Mộng Chẩm. Dù sao một con sư tử già nua vẫn là vua của vạn thú, vẫn có móng vuốt và răng nanh.

Hắn biết, cho dù đã bố trí chặt chẽ như vậy, Tô Mộng Chẩm có lẽ vẫn phản kích lại được, đó đương nhiên là phản kích lúc sắp chết.

Chỉ cần hắn tiếp được một kích, sẽ có thể nhổ răng rút móng con sư tử này, chia làm tám mảnh, mặc hắn chém giết, làm gì tuỳ thích.

Ánh tà dương buổi chiều, có rực rỡ cũng không thể giữ lâu.

Hồi quang phản chiếu, có tươi sáng cũng dài được trong mấy khắc?

Chỉ cần ngăn cản được một kích lúc sắp chết, không cho đối phương cơ hội “ngọc nát đá tan, cả hai đều thiệt”, vậy thì đối phương sẽ chết chắc.

Hắn không cho đối phương cơ hội, càng sẽ không đánh mất cơ hội của mình.

Đánh mất dễ dàng lấy lại khó, hắn không bao giờ bỏ qua một cơ hội tốt.

Khi Tô Mộng Chẩm phát ra ám khí trong chiếc gối kia, trong lòng hắn lập tức kêu lên một tiếng: “Quả nhiên đoán đúng rồi!”

Con sư tử già này dù sao vẫn không thể xemthường, không được sơ xuất.

Do đó, hắn kinh là vì phản kích của Tô Mộng Chẩm lại ác liệt như vậy (nếu như Tô Mộng Chẩm không phản kích, hắn còn cảm thấy thất vọng nhàm chán), còn mừng là vì Tô Mộng Chẩm quả nhiên đã phản kích (hơn nữa dưới đáy giường còn có cơ quan, “con đường cuối cùng”).

Hắn muốn đối phương đi con đường này.

Hắn cảm thấy Tô lão đại thật sự đã già rồi.

Trong võ lâm vẫn luôn có một truyền thuyết làm người ta kinh tâm động phách. Năm đó thủ lĩnh Lão Bá của một bang hội lớn bị thuộc hạ mà mình tin tưởng nhất phản bội, trọng thương nằm trên giường. Khi tên thuộc hạ kia đang đắc ý vì kế hoạch của mình đã thành công, Lão Bá lại từ trên giường lật người rơi vào thông đạo dưới lòng đất. Nơi ấy đã sớm bố trí những thủ hạ trung thành mấy chục năm, chỉ chờ Lão Bá có ngày hôm nay, bọn họ không tiếc hi sinh tính mạng để cứu y, bảo vệ y. Lão Bá thoát khỏi đại nạn, nghỉ ngơi lấy sức, sau này cuối cùng đã báo thù. *

* Xin đọc bộ “Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm” của Cổ Long để biết thêm chi tiết.

Mọi người đều biết chuyện xưa động lòng người và răn đe người này, Bạch Sầu Phi cũng từng nghe qua.

Tô Mộng Chẩm đương nhiên cũng biết, nhưng y vẫn dùng tới một chiêu này.

Đây không phải là “lão hóa” thì là gì?

Một đại tông sư chân chính nhất định phải có phong cách của mình, đi con đường của mình, bắc cây cầu của mình, dùng phương thức của mình, sáng tạo ra thủ pháp và cách làm của mình.

Những người luôn bắt chước người khác, chẳng những không có bản lĩnh, hơn nữa còn bị người khác hiểu rõ ngóc ngách.

Lúc này trong lòng Bạch Sầu Phi hoàn toàn hiểu rõ, hắn đã chờ Tô Mộng Chẩm đi bước này.

Tô Mộng Chẩm quả nhiên đã đi.

Hắn đã tính toán chuẩn xác, Tô Mộng Chẩm chắc chắn phải chết.

Hơn nữa bất kể Tô Mộng Chẩm như thế nào, trước tiên Bạch Sầu Phi phải qua được cửa ải này.

Chiếc gối mà Tô Mộng Chẩm ném ra không phải mộng, mà là tử vong. Chiếc gối này quanh năm không rời khỏi người y, lần này thật đúng là một kích trước khi chết.

Bạch Sầu Phi vừa nhìn thế công của ám khí, lập tức khẳng định và quyết định hai chuyện.

Khẳng định là, tất cả chỉ pháp và võ công hắn tu luyện và sở trường, đều không thể giúp hắn bình yên tránh khỏi một chuỗi ám khí không thể tiếp được này.

Những ám khí này chắc chắn không thể tránh, cho dù tránh cũng chỉ có thể tránh được một mũi, không tránh được mũi thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Loại này ám khí cũng không thể ngăn cản, ngăn cản được một mảnh cũng không ngăn cản được mười mảnh, trăm mảnh, ngàn mảnh…

Quyết định là, hắn phải dùng đến “loại chỉ pháp kia” và hi sinh một người.

Hiện giờ vừa lúc có một người dùng để hi sinh, người này cũng vừa lúc ở bên cạnh hắn, đó là Tô Thiết Lương.

Để bố trí lần phục kích này, Bạch Sầu Phi hiển nhiên đã hao hết tâm cơ. Trong đó quan trọng nhất và tốn nhiều thời gian nhất chính là hai người, hai nhân vật mấu chốt, Quách Đông Thần và Tô Thiết Lương.

Hai người này đều là nhân vật phiền toái, nhưng bọn họ cũng là nhân vật cực kỳ hữu dụng.

Bình thường, người có tài năng khó tránh khỏi tự cao, người tự cao thông thường đều có cá tính, người có cá tính dĩ nhiên là phiền toái, cho nên người phiền toái cũng chính là người có giá trị lợi dụng.

Nói cách khác, người càng có giá trị lợi dụng thì lại càng phiền toái, người càng phiền toái thì càng khó lợi dụng.

Thế sự thông thường chính là như vậy.