- Ngươi đúng là một nữ nhân đáng sợ.
Tô Mộng Chẩm thở dốc nói:
- Nhưng ngươi thật sự có lý do giết người báo thù.
- Thực ra ngươi đối xử với ta cũng rất tốt, ta không có lý do gì giết ngươi, nhiều nhất chỉ phản bội ngươi mà thôi.
Giọng nói của Quách Đông Thần rất có tình cảm, thậm chí trong mắt cũng ươn ướt:
- Còn tên to xác này vẫn luôn xem thường ta, xấu hổ vì có địa vị ngang với ta, ta giết hắn là chuyện đương nhiên.
- Hay cho đương nhiên!
Tô Mộng Chẩm không ngừng thở dốc, sắc mặt đã dần dần biến thành màu lam:
- Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu.
- Ngươi hỏi đi!
Lôi Mị sảng khoái nói:
- Ta sẽ trả lời.
- Nếu như các ngươi có thể tiêu diệt được Lục Phân Bán đường.
Tô Mộng Chẩm ôm lấy vạt áo trước ngực mình, nói:
- Ngươi thật sự cho rằng Bạch lão nhị sẽ để ngươi làm tổng đường chủ sao?
Lôi Mị cười, nụ cười như chuông bạc.
- Nếu như ta là thê tử của y, cũng chính là phu nhân của lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi nói xem hắn có thể để một người mà hắn tuyệt đối tin tưởng làm chủ quản Lục Phân Bán đường hay không?
Lôi Mị cười, dựa vào cánh tay phải Bạch Sầu Phi:
- Huống hồ, ta đã sớm là tiểu thê tử của hắn rồi.
Tô Mộng Chẩm rên rỉ một tiếng, cũng không biết là đồng ý hay phản đối, nhưng tiếng rên này đã tràn đầy sự thống khổ.
Sau đó y khó khăn nói:
- Kiếp nạn này đã tới, ta chỉ đành đón nhận thôi…
Khuôn mặt của y đã vặn vẹo vì đau đớn và khổ sở, ngũ quan co rúm lại, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, mang theo sự ngạo mạn và kiên nghị.
Ngay cả đến lúc này, Bạch Sầu Phi xem như đã giành được thắng lợi, nắm giữ sống chết, nhưng khi thấy được ánh mắt của y cũng không khỏi giật mình.
- Hôm nay ngươi phản bội ta, ngày khác nhất định sẽ có người phản bội ngươi như vậy.
Tô Mộng Chẩm nói với hắn:
- Nếu như ta còn sống, sẽ có một ngày giải quyết ngươi; còn nếu ta chết, nhất định cũng sẽ có người đối phó với ngươi.
Nói xong, Tô Mộng Chẩm lại nằm xuống giường.
Chẳng lẽ y đã biết đã không còn đường sống, cho nên nằm yên chờ chết?
Không phải.
Y vừa nằm, ván giường lập tức sụp xuống.
Ván giường vừa sụp, lẽ ra Tô Mộng Chẩm phải rơi xuống, nhưng vào giây phút quan trọng, cơ quan điều khiển ván giường lại bị kẹt cứng.
Ván giường đã không lật, cũng không sụp, chỉ hơi nghiêng qua một bên.
Tô Thiết Lương lại vỗ tay cười nói:
- Bạch lâu chủ đã sớm biết chiêu bỏ chạy này của ngươi… cho nên đã bảo ta phá hỏng cơ quan trước.
Y rõ ràng cao hứng quá sớm, bởi vì Tô Mộng Chẩm bỗng cầm chiếc gối của mình lên.
Bạch Sầu Phi biến sắc, bởi vì hắn e ngại chiếc gối này.
Những năm gần đây, thứ duy nhất mà hắn không thăm dò được chính là chiếc gối vẫn luôn ở bên cạnh Tô Mộng Chẩm này.
Tô Mộng Chẩm đặt chiếc gối xuống đầu giường, nơi đó vừa vặn có một chỗ lõm hình gối. Sau khi chiếc gối và chỗ lõm khít vào nhau, y lại dùng sức xoay gối một vòng.
Một tiếng “xịch” vang lên, một cơ quan khác lập tức khởi động.
Chiếc giường đột nhiên sụp xuống, hoàn toàn sụp đổ.
Bạch Sầu Phi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, lập tức quát lớn:
- Ngăn hắn lại…
Nếu để cho Tô Mộng Chẩm chạy thoát, tất cả công lao trước đây sẽ đổ sông đổ biển. Nhất định phải ngăn đối phương lại, cho dù sống hay là chết.
Chính hắn là người đầu tiên lướt đến bên giường.
Nhưng người kinh ngạc nhất không phải Bạch Sầu Phi, mà là Tô Thiết Lương. Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết chiếc giường của Tô Mộng Chẩm còn có cơ quan thứ hai, cho dù nhiều năm qua hắn vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Tô Mộng Chẩm.
Hắn cũng lao nhanh đến.
Nếu để cho Tô Mộng Chẩm sống sót, hắn nhất định sẽ không sống được.
Hai người vừa đến bên giường, Tô Mộng Chẩm đã rơi xuống bên dưới. Bạch Sầu Phi và Tô Thiết Lương đang muốn ngăn cản, ngay lúc này chiếc gối kia lại đột nhiên bắn ra trăm ngàn ám khí.
Ám khí nổ tung giống như pháo hoa, dày đặc như mưa.
Mỗi loại ám khí đều khác nhau, có lớn có nhỏ. Có lúc to lớn lại càng khó đề phòng, nhỏ bé thì sức sát thương lại càng cao.
Mỗi loại ám khí đều đáng sợ, hơn nữa còn tẩm độc, là kịch độc.
Phương thức bắn ra của các loại ám khí cũng khác nhau, có cái xoay tròn, có cái bay thẳng, có cái lượn vòng, có cái va chạm, có cái kẹp chặt, có cái nhấp nhô, thậm chí có cái trước tiên xuyên qua nóc nhà sau đó mới rơi lả tả xuống…
Giống như có trăm ngàn cao thủ đồng loạt thi triển ám khí độc môn của bọn họ, nhưng tất cả đều chỉ phát ra từ một chiếc gối vỡ tan.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Bạch Sầu Phi cũng không tiếp nổi.
Mà nhân cơ hội ngàn năm một thuở này, Tô Mộng Chẩm đã lật người rơi xuống.