Lý do...
Đúng vậy... Lý do là gì đây? Bắt đầu tình cảm, về cơ bản Ngự Ngạo Thiên không có bất kỳ tình cảm gì đối với mình, hắn chẳng qua là bởi vì không có được mình nên mới không cam lòng mà thôi, chuyện vừa mới xảy ra, hoàn toàn chính mắt Ngự Ngạo Thiên nhìn thấy mình đẩy Ly Mỹ Vân, không phải sao?
Tại sao lại muốn Ngự Ngạo Thiên tin tưởng mình chứ? Tại sao? Nỗi buồn điên cuồng của Dao Dao cuối cùng dần dần từng bước khôi phục lý trí, Cô nhìn Ngự Ngạo Thiên với ánh mắt ngỡ ngàng, không hiểu giây phút đó tại sao mình lại mong muốn được hắn tin tưởng chứ.
“Ở đây chờ tôi không được phép đi!”
Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng buông cánh tay đang níu lấy mái tóc của cô ra, bước nhanh vào phòng bệnh.
“A.”
Tiểu Trinh đứng một bên xem trò hay nở nụ cười lạnh lùng, liếc nhìn với ánh mắt mỉa mai:
“Thật là đáng đời! Hắc.”
“Mỹ Vân.”
“Ngạo Thiên... Em... Ô...” Ly Mỹ Vân vẫn không mở miệng, nước mắt tràn ra chảy xuống.
Ngự Ngạo Thiên đến bên cạnh giường bệnh, lạnh lùng nói:
“Tại sao lại xuất hiện ở cái giường bệnh này!”
“Em... em tới đây để kiểm tra.”
“Nói thật đi!” Ánh mắt Ngự Ngạo Thiên tối sầm lại, bàn tay to dùng sức nắm lấy cằm của cô.
“A, đau.”
Người Ly Mỹ Vân bắt đầu run rẩy, cô không ngờ Ngự Ngạo Thiên lại tuyệt tình đến như thế không có chút nào quan tâm đến việc đứa con, mở miệng ra đã hỏi tại sao mình lại xuất hiện ở bệnh viện?
“Tôi thật sự đến để kiểm tra đó.”
“Đúng vậy, Ngự tiên sinh, tiểu thư nhà tôi...”
Quay người lại, Ngự Ngạo Thiên giơ tay lên tát tiểu Trinh một cái: “Ở đây không có phần của cô! Cút ra ngoài cho tôi!”
“Xin... xin lỗi Ngự tiên sinh.”
Đợi Tiểu Trinh rời khỏi, bầu không khí bên trong phòng bệnh rơi vào kỳ lạ, tim của Ly Mỹ Vân đang run rẩy, cô cảm nhận được rõ tâm trạng của Ngự Ngạo Thiên lúc này vô cùng cáu kỉnh, hắn rốt cuộc có vì chuyện nha đầu ti tiện kia đẩy mình xuống cầu thang mà tức giận sao? Hay là vì... chuyện khác? Nghĩ đến đây, Ly Mỹ Vân giả bộ áy náy mở miệng:
“Ngạo Thiên...”
“Mỹ Vân, nếu cô không muốn nói, vậy tôi đi trước.” Bỏ lại những lời nói lạnh lùng này, hắn liền xoay người rời đi.
“Ngạo Thiên, em... em thật là đến để kiểm tra, chỉ là sau khi kiểm tra xong, em đi thăm ông của Lạc Dao Dao."
“Hừ? Là đi thăm, hay là... đi mượn cớ để gây chuyện?” Ngự Ngạo Thiên chớp mắt, một nụ cười nham hiểm nở trên khóe miệng.
“Em... em xin lỗi, Ngạo Thiên, em sai rồi.”
Là hắn biết sở dĩ tâm tình Lạc Dao Dao bị kích động như vậy nhất định đã bị kích động mạnh nhưng lần này hắn thực sự thất vọng về Dao Dao.
“Mỹ Vân... hãy chăm sóc cơ thể cho tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ quay lại thăm cô.” Hắn đi tới bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng ôm lấy Ly Mỹ Vân, rõ ràng thái độ đã dịu dàng hơn rất nhiều.
“Ô... Ngạo Thiên, có thể con của chúng ta...” Ly Mỹ Vân nhào vào trong lòng Ngự Ngạo Thiên khóc đau khổ.
“Cô yên tâm đi, chuyện này để tôi xử lý.”
Nghe những lời này của Ngự Ngạo Thiên, khóe miệng của Ly Mỹ Vân không nén nổi nở một nụ cười của sự chiến thắng. Có thể cô ấy không để ý tới, một màn âm u xẹt qua trong mắt hắn làm người ta sợ hãi...
“Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra? Ly Mỹ Vân không nên lấy đứa con trong bụng mà đặt cược, nếu cô sớm nói là mình mang thai, phải là vô cùng bảo vệ đứa bé này không phải sao? Như vậy mới có thể càng ngày càng giữ chắc địa vị của mình.”
Đứng ở cửa phòng bệnh, Dao Dao thì thào lẩm bẩm, cô không nghĩ Ly Mỹ Vân vì hãm hại mình mà có thể trả giá hy sinh lớn như vậy.
Mỗi một giây phút, thậm chí cố tự hoài nghi lúc đó có phải mình xuống tay độc ác đẩy Ly Mỹ Vân hay là không, có thể nghĩ lại, cô dám khẳng định thực sự lúc đó! Thật sự không có dùng sức!
“A, đồ không biết xấu hổ, làm tiểu tam còn không hết, còn hại tiểu thư nhà tôi sinh non, cô sớm muộn gì cũng sẽ bị quả báo!” Tiểu Trinh đi từ phòng bệnh ra độc ác mắng cô.
Bắt đầu nhíu mày, cô cắn môi căm hờn, không hé răng.
Một lát sau, Ngự Ngạo Thiên cũng đi ra từ phòng bệnh.
“Ngự tiên sinh.”
Hắn dường như không nhìn thấy Tiểu Trinh mà đi thẳng tới Dao Dao:
“Bắt đầu từ ngày mai, cô tạm thời không cần đi làm, toàn bộ 24 giờ đều chăm sóc Mỹ Vân, cho đến khi thân thể cô ấy tốt hơn!”
Cái gì? Ngự Ngạo Thiên còn dám bảo mình chăm sóc Ly Mỹ Vân? Nếu Ly Mỹ Vân có chuyện gì thì sao? Với tính cách độc ác của cô ấy thì bằng lòng buông tha mình sao?
“Tôi từ chối!”
“Cô có quyền gì mà từ chối? Đừng quên thân phận của cô!” Hắn lạnh lùng cầm chặt cằm cô, trong mắt hiện lên lệnh làm cho người khác không thể từ chối được.
“Anh không cần nhắc tôi, Ngự Ngạo Thiên, tôi biết thân phận của mình là gì. Nếu anh thật sự hận tôi đã giết chết con của anh, có thể trực tiếp vứt bỏ tôi đi!”
“Vứt bỏ cô? A... Đó chẳng phải là có lợi cho cô quá rồi sao?”
Hắn cười đểu, khuôn mặt lạnh lẽo chậm rãi hướng về phía cô:
“Có chuyện gì có thể so sánh được với việc dằn vặt giày vò một người từ từ chứ?”
Ác quỷ! Ngự Ngạo Thiên nhất định chính là ác quỷ, lúc hắn không sa thải Tôn Lệ cũng không thăng chức cho Tôn Lệ đó cũng là giày vò Tôn Lê từ từ không phải sao?
Người đàn ông này thật là đáng sợ, hắn làm việc gì thì phải làm đến cực điểm mới thỏa mãn sao?
“Đừng dùng ánh mắt vô tội đó để nhìn tôi, tôi vốn là yêu cầu cô chăm sóc Ly Mỹ Vân không phải sao? Chỉ là bây giờ biến thành toàn bộ đều chăm sóc mà thôi, cô nên cảm ơn sự nhân từ của tôi đối với cô!” Dứt lời, hắn cười kỳ lạ, xoay người đi ra ngoài bệnh viện.
Dao Dao nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, nắm chặt tay căm hận:
“Ngự Ngạo Thiên... Tôi ghét anh! Tôi ghét anh!”
Tiếng hét xẹt qua hành lang yên tĩnh, cô giấu giếm trong ánh mắt là hào quang đau buồn. Và trong lòng không khỏi dâng lên trận đau đớn kia.
“A, vì sao lại đau chứ? Bởi vì Ngự Ngạo Thiên không tin mình mà cảm thấy đau lòng sao? Từ trước tới nay không phải là không chú ý tới những điều này sao, bây giờ cần gì phải chú ý đến?”
Nhưng rõ ràng lúc trước, bọn họ trò chuyện với nhau giống như bằng hữu, vừa mới chớp mắt một cái, bọn họ trở thành kẻ thù. Loại cảm giác này... Thật sự không ai thấu hiểu được!
Mấy ngày tới, Dao Dao giống như là thể xác bị rời khỏi chân không không ngừng hầu hạ Ly Mỹ Vân, không tránh khỏi bị gây khó khăn đủ đường, đối mặt điều này, cô thật sự không biết nên đánh trả như thế nào.
“Nha đầu ti tiện, không nghe bác sĩ nói sao, tiểu thư nhà tôi không thể ăn đồ ăn lạnh, cô còn mua cho tiểu thư nhà tôi đồ ăn lạnh, cô có phải muốn tiểu thư nhà tôi chết mới cam tâm phải không?” Tiểu Trinh tức giận mắng.
Cô nắm chặt tay lại, lạnh lùng nói:
“Tôi đi mua đồ ăn mới.” Quay đầu, bước ra khỏi phòng bệnh, cô ngây người đứng ở cửa.
“A, không hiểu, mình tại sao mình lại chăm sóc người phụ nữ đã suýt chút nữa làm hại ông cô, càng không hiểu, tất cả những điều này mình sai ở điểm nào mà lại bị phạt chứ?”
“Ôi!” Cô ném thức ăn trong tay, chất chứa oán hận quá lâu cuối cùng cũng bùng nổ.