“Như cô mong muốn, tôi sẽ nói chia tay với Ngự Ngạo Thiên; nhưng, anh ấy làm theo hay không thì đó là việc của anh ấy.”
“A, suy nghĩ này của cô vẫn là không muốn buông tha Ngự Ngạo Thiên sao?”
Không phải cô không muốn buông tha cho Ngự Ngạo Thiên mà là Ngự Ngạo Thiên không muốn như vậy? Giống như Ngự Ngạo Thiên người đàn ông ngang ngược này, không rõ mục đích sẽ bỏ qua như vậy sao? “Ly tiểu thư, tôi đã từng gặp qua tiểu tam, tôi một chút hận đối với tiểu tam cũng không thua kém cô. Nhưng, lúc tôi đang căm ghét tiểu tam, cũng đã tự kiểm điểm bản thân, tôi sẽ xem rõ người đàn ông ở bên cạnh cô đến cuối cùng là người như thế nào!”
Tại sao sau khi cô phát hiện Phong Thần Dật lên giường cùng nữ nhân khác cô đã chọn chia tay Phong Thần Dật, không thể tiếp tục cho hắn cơ hội?
Chính là một lần bất trung trăm lần không thể tha thứ, cho dù yêu cũng đành phải cắt đứt tình yêu đó, bởi vì nói không chừng có một lần thì sẽ Ly Nặc Đình thứ hai xuất hiện, Ly Nặc Đình thứ ba xuất hiện, đến lúc đó thì làm thế nào? Cô tiếp tục chia tay với Phong Thần Dật? Sau đó đau lòng? Sau đó lại hòa hợp? Không ngừng lặp lại những câu chuyện như vậy?
Không còn cách nào để phủ nhận, cho đến giờ phút này cô vẫn còn yêu Phong Thần Dật, thậm chí có nhiều lần muốn quay lại với hắn nhưng nhớ tới sự việc của Ly Nặc Đình, cô vẫn không có cách nào thoát ra khỏi sự mơ hồ kia.
“Lạc Dao Dao, cô có ý gì? Ý của cô vẫn là lỗi của tôi, hay là lỗi của Ngự Ngạo Thiên?”
“Không, tôi không có ý như vậy, tôi thừa nhận tôi là người sai, không phải cô đã trả thù tôi xong rồi sao? Còn chưa đủ sao?”
“Thì ra cô đã biết chân tướng của sự việc đó, a, Lạc Dao Dao cô quả thật thật thâm độc, cho dù đã biết rồi cũng không trực tiếp tới chất vấn tôi, cô quả nhiên không đơn giản như tôi thấy. Được rồi, cô đã không muốn rời xa Ngự Ngạo Thiên, vậy tôi chỉ có thể tiếp tục tìm người nhà cô tới phân xử rồi.”
Ly Mỹ Vân là có ý gì? Cô không phải đã nói sẽ chia tay với Ngự Ngạo Thiên sao? Cô tại sao còn?
Thấy Ly Mỹ Vân chuẩn bị lên lầu, cô vội vàng kéo tay Ly Mỹ Vân lại: “Ly tiểu thư, cô rốt cuộc muốn gì?”
“Này, Lạc Dao Dao, cô làm gì vậy, cô mau thả tiểu thư nhà tôi ra.” Tiểu Trinh bỗng nhiên lên giọng, vẻ mặt càng lo sợ hơn.
Dao Dao đang đứng trong hoảng loạn cũng không phát hiện ra sự thay đổi của chi tiết này, vẫn kéo cánh tay của Ly Mỹ Vân không chịu buông ra.
Đúng lúc này...
Ly Mỹ Vân lùi về sau, một bước bị hụt, lăn trực tiếp từ cầu thang xuống.
“Tiểu thư!”
“Ô...” Dao Dao mím chặt môi, trợn to hai mắt nhìn cánh tay vừa mới đẩy Ly Mỹ Vân, không có, mình không có dùng sức để đẩy Ly Mỹ Vân, vì sao cô ta....
Ánh mắt căng thẳng nhìn Ly Mỹ Vân dần dần lăn xuống, Dư Quang vô tình nhìn tới đám người náo nhiệt đó.
Ngự... Ngạo Thiên sẽ làm sao...
Cảm giác hỗn loạn trong nháy mắt đã hồi thần lại, hèn gì chủ tớ nhà Ly đều ở đây chờ đợi mình; hèn gì Tiểu Trinh bỗng nhiên nâng cao giọng thể hiện vẻ mặt kinh hoảng thì ra bọn họ là đang đợi mình sao!
Thử nghĩ, nếu mình bỗng nhiên chạy đi nói chia tay với Ngự Ngạo Thiên, với tính cách của Ngự Ngạo Thiên nhất định sẽ đoán được nguyên nhân, đến lúc đó người nhất định xui xẻo là Ly Mỹ Vân; ngược lại... Nếu mình là nữ nhân không nói đạo lý, Ngự Ngạo Thiên có thể quang minh chính đại vứt bỏ mình không phải sao?
Thật ra nghĩ như vậy cũng không sai, có thể... lúc này Dao Dao trực tiếp muốn khống chế Ngự Ngạo Thiên nhưng rất không can tâm, thứ nhất là sự tính toán của Ly Mỹ Vân, lần thứ hai là buộc nhà cô không ai được yên ổn, bây giờ đến lần thứ ba rồi, cô làm sao có thể cam lòng!
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
“Mỹ Vân.” Ngự Ngạo Thiên chạy xuống lầu ôm lấy Ly Mỹ Vân.
“Ngự tiên sinh.”
“Ngạo Thiên... anh... tại sao lại... ở đây?” Cô không có sức mở miệng.
Ngự Ngạo Thiên im lặng không nói, chậm rãi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Dao Dao đang đứng ở tầng hai.
“Em không đẩy cô ấy!” Cô bình tĩnh đi xuống lầu: “Là cô ấy tự ngã xuống!” Dùng giọng nói hùng hồn nói với Ngự Ngạo Thiên.
“Tiểu Lạc, tại sao cô có thể nói ra những lời này? Tôi đã đứng ở kia, rõ ràng là cô đã đẩy tiểu thư nhà chúng tôi!”
“Tôi không có đẩy cô ấy! Là tự cô ấy tự ngã!”
“Tiểu thư nhà chúng tôi tại sao lại tự ngã được chứ?”
“Là bởi vì cô ấy muốn hãm hại tôi!”
“Hãm hại cô? Hắc...” Tiểu Trinh hàm chứa nước mắt nở nụ cười mỉa mai: “Tiểu thư nhà tôi đã mang thai hai tháng, dĩ nhiên vì hãm hại cô, tự mình ngã xuống lầu?”
Cái gì? Mang thai? Không thể nào, Tiểu Trinh đang nói láo! Tuyết đối là không thể nào, Ly Mỹ Vân tại sao lại lấy đứa trẻ để đặt cược chứ!
“Nguy rồi! Tiểu thư!” Tiểu Trinh sợ hãi nhìn nửa thân dưới của Ly Mỹ Vân.
“Tiểu Trinh... sao vậy?” Ánh mắt vô thần của Ly Mỹ Vân nhìn về phía Tiểu Trinh.
Cô cắn chặt môi dưới, run rẩy chỉ vào phía dưới của Ly Mỹ Vân: “Đang... đang chảy máu.”
Ngự Ngạo Thiên nghe thấy lời này, nhìn sang theo bản năng, không nói lời gì, ôm lấy Ly Mỹ Vân xông về phòng cấp cứu.
“Không được, nhất định lại là mưu kế, nhất định vậy!” Bên ngoài phòng cấp cứu, Dao Dao sắc mặt không đổi đứng ở đó, cô chỉ là muốn xem Ly Mỹ Vân diễn kịch đến khi nào.
“Tiểu Lạc, đến lúc này, cô vẫn có thể nói ra những lời này sao?” Tiểu Trinh nhìn Dao Dao với vẻ mặt không thể suy nghĩ.
“Tôi!”
“Câm miệng!” Ngự Ngạo Thiên đứng ở cách đó không xa mở miệng lạnh lùng, ánh mắt hắn lạnh lùng chầm chậm chuyển sang hướng Dao Dao: “Tôi đều nhìn thấy rồi.”
“Nhìn thấy thì sao, chính mắt nhìn thấy cũng chưa hẳn là sự thật!”
Ngự Ngạo Thiên chợt nắm tay lại: “Máu của cô ấy chảy là như thế nào?”
“Là giả! Là trước đó cô ấy đã sắp xếp xong rồi! Toàn bộ đều là cô ấy sắp xếp!”
“Lạc Dao Dao!” Bước nhanh về phía trước mặt, Ngự Ngạo Thiên nâng tay tát vào mặt cô: “Cô tại sao lại ngu xuẩn như vậy?”
“Là tôi ngu ngốc, hay anh ngu ngốc!”
“Cô!” Nói xong, hắn lần nữa giơ tay định....
“Ngự tiên sinh.” Bỗng nhiên, bác sĩ với vẻ mặt không đổi đi ra từ phòng cấp cứu, đem báo cáo giao trong tay Ngự Ngạo Thiên: “Xin lỗi, đứa con của Ly tiểu thư... không còn nữa.”
“A, vẫn là giả sao?” Nói xong, Ngự Ngạo Thiên đem báo cáo trong tay vứt vào mặt của Dao Dao.
Giả, giả chính là giả đó! Dao Dao không kiềm chế được túm lấy cổ áo của tên bác sĩ kia: “Nói, ông nhận của Ly Mỹ Vân bao nhiêu tiền! Thay cô ấy nói láo như này!”
“Tiểu thư, cô có ý gì vậy?” Tên bác sĩ nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên với đầu óc mơ hồ: “Ngự tiên sinh, cái này...”
Hắn cười lạnh lùng, ánh mắt tối sầm lại, chìa tay níu lấy tóc của Dao Dao: “Cô thật sự làm cho tôi thất vọng!”
“Ngự Ngạo Thiên, anh vì sao lại không chịu tin tôi chứ?”
“Cho tôi lý do để tin tưởng cô.”