Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 930: Ngọt ngào say lòng người

Vân Thiên Vũ nghĩ đến đại hôn của bọn họ sử dụng hoa, nghe nói Tiêu Cửu Uyên mang không không ít hoa từ bên ngoài vào kinh, không biết hoa này có phải từ Kỳ thanh chuyển về kinh thành hay không.


“Tiêu Cửu Uyên, nghe nói đại hôn của chúng ta mang không ít hoa từ bên ngoài vào kinh, hoa này có phải là từ Kỳ thành không?”
“Thông minh.” 
Lông mày phượng Tiêu Cửu Uyên khẽ nhướn lên, mắt đen lóe ra ánh sáng lấp lánh, háng lông mi thật dài không ngừng phe phẩy khi hắn nói chuyện.


Cả khuôn mặt hoa mỹ không tả được.
Vào lúc này, hắn không còn mang vẻ lạnh lùng bá đạo, ngược lại càng ấp ám tôn quý hơn. 
Hắn như vậy càng hấp dẫn người khác.
Bên đường phố có rất nhiều nữ tử thỉnh thoàng đi qua nhìn bọn họ.


Cho dù bọn họ muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn nổi. 
Thật sự là nam tuấn mỹ, nữ linh động, trời đất tạo thành một đôi.
Có không ít người đi ngang qua bọn họ nói thì thầm.
“Cặp đôi này xem ra không phải là người Kỳ thành chúng ta, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua.” 


“Nam nhân kia thật là anh tuấn, giống như người được vẽ ra.”
“Ừm, ta lớn như vậy mà chưa từng gặp nam nhân nào anh tuấn như vậy.”


Vài cô nương sốt sắng nói chuyện, hai công tử đi đến bên cạnh nói thêm vào: “Không thấy nữ nhân bên người nam nhân kia dung mạo cũng như thiên tiên sao? Người ta gọi là trời đất tạo thành một đôi, các người nói qua nói lại thì được cái gì.” 


Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nghe phía sau thì thầm, nở nụ cười, hai người vươn tay, mười ngón tay đan vào nhau cùng đi dạo đến chợ hoa.
Ngọt ngào đến say lòng người.
Nhưng sau khi hai người đi dạo được chốc lát, thì phát hiện trong chợ hoa có người theo dõi phía sau họ. 


Vân Thiên Vũ sầm mặt lại, đôi mắt lạnh đi, lặng lẽ nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Có người theo dõi chúng ta.”
Tiêu Cửu Uyên cầm tay nàng, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ xử lý tốt.”


Chuyện này cũng không có gì bất ngờ, những người này chính là thủ hạ Tiêu Thiên Dịch phái đi, lúc trước hắn rời kinh cũng không khiêm tốn. Chính là đoán đúng Tiêu Thiên Dịch nhất định phái người giết nhóm người bọn hắn. 


Cho nên hắn sớm chuẩn bị một nhóm thủ hạ lợi hại chờ đám người kia.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ rồi nhìn về phía Vân Thiên Vũ nói: “Chúng ta chơi đi, không cần để ý tới những tên kia.”


Nghe Tiêu Cửu Uyên nói như vậy, cuối cùng Vân Thiên Vũ cũng yên lòng, kéo tay Tiêu Cửu Uyên bắt đầu ngắm hoa trên đường phố. 
Không ngờ Kỳ thành nho nhỏ mà hoa gì cũng có, chỉ cần gọi là hoa thì đều có.


Đất ở Kỳ thành không giống những nơi khác, chất dinh dưỡng thích hợp cho hoa, cho nên dù là hoa gì thì Kỳ thành đều có.
Toàn bộ Kỳ thành giống như một biển hoa, người đi trong đó hầu như quên đi hết phiền não, tâm tình thoải mái vô cùng. 


Đám người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên ước chừng đi dạo đến hơn nửa đêm, mua vài chậu hoa đẹp, cuối cùng còn ăn không ít đồ mới chịu về biệt viện ở Kỳ thành của Tiêu Cửu Uyên.
Đến khi cả đám vào biệt viện Kỳ thành, Tiêu Cửu Uyên lập tức gọi Diệp Gia qua chăm sóc Vũ nhi nghỉ ngơi.


Mà hắn thì muốn ở lại đây xử lý đám người theo dõi bọn hắn. 
Không có gì bất ngờ xảy ra, tất nhiên bọn người kia đêm nay sẽ ám sát bọn hắn, nếu như thế hắn sẽ khiến bọn chúng đến mà không thể về.


Vân Thiên Vũ không phản đối sự sắp xếp của Tiêu Cửu Uyên, cùng với Diệp Gia vào phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Cửu Uyên đợi khi các nàng vừa vào trong liền bày một pháp trận khắp bốn phía. 
Như vậy cho dù những tên kia tới cùng sẽ không ảnh hưởng tới Vũ nhi nghỉ ngơi.


Hắn dẫn theo Tiêu Dạ Thần ở trong biệt viện bố trí lượng lớn cao thù, chờ những tên kia đến.