Lúc này, tất nhiên vẻ mặt Lộ vương phi vô cùng đặc sắc, trợn mắt oán hận nhìn Trần Linh Nhi đang nằm co quắp trên mặt đất một cái rồi để Thôi ma ma dìu đi.
Bên trong chỉ còn lại ba người Lưu Uyển Thanh, Lục Khanh cùng Trần Linh Nhi.
Lục Khang cúi đầu, lạnh lùng nhìn Trần Linh Nhi: “Gia vốn định nghe theo lời nương làm một lễ nhỏ cho ngươi, hôm nay sợ là không cần nữa, nếu ngươi muốn gả cho gia như vậy, gia liền thành toàn cho ngươi.” Nói xong cũng xoay người ôm Lưu Uyển Thanh rời đi.
Trần Linh Nhi siết chặt quả đấm nhìn bóng lưng hai người, cắn môi một cái: Lưu Uyển Thanh, ngươi chờ đó!
……
Thôi ma ma vừa giúp Lộ vương phi thuận khí, vừa nói: “Ngài đừng để trong lòng, lúc này sợ là Vương gia tức giận nên mới như thế, lão nô thấy đó cũng không phải là chuyện xấu.”
“Hả?”Lộ vương phi nhướng mày, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, sợ là ta không hợp bát tự với Lưu Uyển Thanh, hôm nay thật là để cho nàng được lợi rồi, kết quả không cần tiết mục cũng có thể diễn, đều là ta giở trò.”Nói đến đây lại hé mắt. Thôi ma ma có chút bất đắc dĩ, chủ tử của bà càng sống càng muốn tranh đoạt…
“Chủ tử, hôm nay Vương gia đối với Hạ trắc phi…”
“Hừ, ngươi không cần nói chuyện ấy!” Lộ vương phi cắt lời của Thôi ma ma: “Con tiện nhân kia cũng muốn chiếm quyền, Vương gia lại vào lúc này tỏ ra tình chàng ý thiếp với con tiện nhân kia, nói những lời này còn không cần lên thoại (nói không cần suy nghĩ trước - ý nói làm quá trôi chảy)!”
“Chủ tử, ngài nghe lão nô nói, ngài đừng buồn chuyện này, ngài cũng nói tiện nhân kia muốn độc quyền, nhưng Vương gia không có đồng ý a! Đây là ý gì? Ý là trong lòng Vương gia vẫn chỉ xem nàng ta như thế thân mà thôi! Trong lòng Vương gia vẫn rõ ràng, chỉ là không muốn đối mặt với thực tế thôi, dù sao tiện nhân kia cũng chỉ là muội muội thôi, không phải sao!”
Ánh mắt Lộ vương phi sáng ngời, lập tức lại như già đi mấy tuổi…trong mắt lộ ra tia bi thương…..
“Là ta sai rồi sao? Những năm này còn ít sao? Bản thân ta cũn đâu có thích như vậy? Vương gia ngay cả thể diện tối thiểu cũng không cho ta… mười mấy năm qua cũng không chạm đến ta một lần, coi như là mùng một mười lăm… cũng chỉ ở thư phòng… ngươi nói xem có đúng không… có phải Vương gia đã biết gì rồi phải không? Mà khi đó ta còn có thể làm sao? Nếu ta không hạ thủ, chỉ sợ hôm nay ta và Khang nhi cũng sẽ không ở đây, Vương gia sủng ái nàng ta như vậy, tất cả sủng ái đều cho nàng, nàng lại có một đứa con trai, mà tên nghiệt chủng kia! Coi như là ta không muốn thừa nhận cũng không thể… Ta cũng phải thừa nhận, nghiệt chủng kia thông minh hơn Khang nhi….. Nếu như ta không làm vậy, cái ghế Thế tử cùng đương gia chủ mẫu Lộ vương phi sẽ phải để cho bọn họ ngồi mất! Thế nhưng tại sao….
Tại sao?Nếu vương gia biết được, sao lại còn giữ ta lại đến bây giờ? Rốt cuộc Vương gia đang nghĩ gì chứ… Qua nhiều năm như vậy ta cũng chịu đủ lắm rồi! Được rồi!
Ta có thể còn sống, hy vọng duy nhất chính là Khang nhi a, thế nhưng tại sao Khang nhi đối với ta ngày càng xa cách… Càng ngày càng xa vậy?”
Nói đến đây, Lộ vương phi ngấn lệ nắm tay Thôi ma ma nói: “Ngươi không phải nói chờ Khang nhi hiểu chuyện, chờ nó lớn lên sẽ hiểu nổi khổ tâm của ta sao? Nhưng vì sao lại như vậy?Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự chính mình đã sai lại càng sai sao! Không! Không! Không! Ta không thể chấp nhận a! Ta mà cam chịu thì Khang nhi sẽ ra sao chứ? Thế nhưng vì sao? Có phải thế gian này thật sự có quỷ không? Chẳng lẽ tiện phụ kia là âm hồn bất tán ở sau lưng nguyền rủa ta và Khang nhi? Thôi ma ma, ngươi nói xem ta có cần mời cao tăng thu phục nghiệp chướng không!”
Thôi ma ma thấy Lộ vương phi càng nói càng không yên lòng thậm chí còn có chút giống phát điên, vội vàng ngăn cản bà đang muốn ra ngoài: “Chủ tử!Ngài tỉnh táo a!”
Lộ vương phi giãy giụa khỏi Thôi ma ma, mờ mịt nhìn bà: “Ta thế nào?... Lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một chút….. Xảy ra chuyện như vậy, sợ là Khang nhi sẽ không muốn nhận người mẹ này nữa rồi.”
Thôi ma ma thở dài, mười mấy năm này Lộ vương phi sống thủ tiết, chỉ sợ sẽ có ngày nàng phong ma (điên dại) thôi…
Trời làm bậy còn có thể sống người làm bậy không thể sống a!
…
Đến cả khăn voan hỉ cũng không có, Trần Linh Nhi coi như đã là thiếp của Lục Khang, dù là đêm động phòng thì cũng chỉ có một mình! Trần ma ma bị trục xuất trở về Trần gia, vài ngày sau lại truyền đến tin đã chết bất đắc kì tử, lúc này bên cạnh Trần Linh Nhi đến một người có thể tin tưởng cũng không còn, hung hăng nắm quyền… móng tay đâm vào lòng bàn tay, để mặc cho máu nhỏ trên mặt đất…. Ha ha ha ha…. Nhất định có ngày, ta nhất định đứng ở nơi cao nhất! Trở thành nữ nhân cao quý nhất thiên hạ! Chờ đến ngày đó! Ta nhất định khiến cho Lưu Uyển Thanh ngươi quỳ xuống khóc dưới chân ta!
Sờ sờ bụng mình, hài tử ngoan… Tương lai của nương, toàn bộ nhờ vào con, con nhất định không thể thua kém ai được! Nương cũng chỉ có mình con mà thôi!
Nước mắt… Chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống, chỉ là không có người thương tiếc mà thôi.
…
Lần thứ hai, Oanh Ca, Oanh Khúc bị bắt về Uyển Uyển thì đã biết không thể nào thoát khỏi.
Lưu Uyển Thanh nhìn hai kẻ suy yếu quỳ trên mặt đất như đang khóc cầu xin mình, không khỏi thản nhiên cười: “Ta đối xử với các ngươi rất tệ hay sao?”
“Không không… Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết mà!”
“Không liên quan đến tỷ tỷ, nô tỳ không nên có lòng riêng, cầu chủ tử tha cho tỷ tỷ.”
“Không không… nô tỳ, tất cả đều là lỗi của nô tỳ, muội muội không cần gánh tội thay cho tỷ tỷ.”
Lúc này Oanh Khúc bi thương… Coi như đang chất vấn Oanh Ca, vì Hà tỷ tỷ ngươi không nghe lời muội muội, nhất định phản bội chủ tử.Lưu Uyển Thanh thấy vậy lắc đầu.
“Ngươi là một tỷ tỷ tốt, cũng không có đầu óc. Hôm nay ngươi liều mình che chở cho muội muội của ngươi… Còn nàng ta chỉ sợ đang tính kế ngươi thôi.”
Oanh Ca sửng sốt… Dù sao nàng cũng không ngốc, nhìn biểu tình trên mặt Oanh Khúc, đầu óc nghĩ lại những chuyện đã xảy ra… Thân mình kẽ giật, khóe miệng toát ra vẻ bi thương, nặng nề dập đầu với Lưu Uyển Thanh… “Chủ tử, gia đình nô tỳ tử nhỏ đã khốn đốn, cùng muội muội nương tựa nhau mà sống, nô tỳ đã hứa với mẹ sẽ chiếu cố thật tốt cho muội, Oanh Khúc hôm nay trở thành như vậy cũng là lỗi của nô tỳ, không cần biết như thế nào chỉ cần ngài đại nhân đại lượng lưu cho nàng một mạng, nô tỳ sẽ đền mạng! Nguyện ý bồi tội với chủ tử.”
Oanh Khúc thấy Oanh Ca nói như vậy, bất chợt cười lớn: “Tỷ tỷ tốt à, vì sao ngươi vẫn còn ra vẻ đạo mạo như vậy? Muội muội như ta nhìn thật khó chịu đó! Ta ghét nhất chính là loại người như ngươi!”
Thúy Nhi thấy Lưu Uyển Thanh khẽ nhíu mày, liền sai người đưa Oanh Ca Oanh Khúc đi.
“Chủ tử, đừng vì hai kẻ cẩu vật đó mà khó chịu.”
Lưu Uyển Thanh chậm rãi nhắm mắt, “Cho các nàng thống khoái đi.”
“…”
Mở mắt, sờ sờ bụng của mình… Hài tử, con sẽ không cảm thấy lòng dạ nương ác độc chứ? Nương cũng bất đắc dĩ, nếu tha cho các nàng, chỉ sợ những kẻ hận mẹ con chúng ta sau này sẽ càng không kiêng nể hơn!
Sáng sớm hôm sau..
“Chủ tử, Trần di nương ở bên ngoài viện.”
Lưu Uyển Thanh hơi nhíu mày… Thúy Nhi thấy vậy dò hỏi “Chủ tử hay là nô tỳ đuổi nàng trở về.”
Lưu Uyển Thanh lắc đầu “Trốn được mùng một không tránh được mười lăm, huống hồ hôm nay nàng cũng là người mang thai, chắc là sẽ không làm chuyện gây bất lợi cho thai nhi đâu.”
“Vẫn là chủ tử ngài suy nghĩ chu đáo.”
Không bao lâu sau Trần Linh Nhi được nha đầu Tiểu Đào dìu đến, sắc mặt có chút tái nhợt, Lưu Uyển Thanh ngồi ở chủ vị, trong tay bưng ly trà, cúi đầu chu cái miệng nhỏ thổi vài hơi.
Trần Linh Nhi híp mắt, nắm chặt khăn tay! Được lắm Lưu Uyển Thanh ngươi dám bưng cái bộ mặt đương gia chủ mẫu đó trưng ra! Muốn ta cung kính với ngươi, mời trà! Hừ! Nằm mơ đi! Đợi lát nữa ta xem ngươi còn cười nổi không!
Nghĩ đến biểu hiện của Lưu Uyển Thanh khi lát nữa biết được mình đang có thai, khóe miệng Trần Linh Nhi hơi nhếch lên.
“Thế tử phi, gần đây thân thể ta không thoải mái lắm, thỉnh đại phu vào phủ, mới biết được mình đang mang thai, hơn một tháng rồi.”
Lưu Uyển Thanh lạnh nhạt để ly trà xuống, Thúy Nhi đưa khăn tay đến, lau miệng một cái. Nhìn Trần Linh Nhi mỉm cười: “Vậy mau ngồi đi, đứng như vậy không tốt cho thai nhi.”
Trần Linh Nhi sửng sốt, dù sao trăm nghĩ ngàn nghĩ lại không nghĩ đến sau khi Lưu Uyển Thanh biết được tin này, sắc mặt lại không đổi, còn một bộ dáng đạm mạc, coi câu nói của mình giống như là “Ta đói bụng” vậy, không khỏi lặp lại lần nữa “Thế tử phi, ta nói là ta có thai, mang thai con nối dòng cho thế tử gia.”
Lưu Uyển Thanh nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, ta nghe được, Trần di nương không cần nói chuyện lớn tiếng, ngồi đi, đợi lát nữa gia trở về ta sẽ nói với gia, hay Trần di nương muốn tự mình nói với gia?Nếu như là vế sau thì ta tuyệt đối sẽ giữ bí mật, còn nữa, Trần di nương nếu thấy thiếu thứ gì thì phái người đến nói với Lưu ma ma, chỉ cần không vượt mức phân lệ quá nhiều thì không sao. Lưu ma ma … được không?”
Thúy Nhi vội vàng nói với Lưu Uyển Thanh “Chủ tử, nô tỳ đã rõ.”
Lưu Uyển Thanh mở miệng là Trần di nương, khép miệng cũng là Trần di nương, tất nhiên là làm cho Trần Linh Nhi tức giận đến chết khiếp, cưỡng chế lửa giận trong lòng, Trần Linh Nhi nói: “Nếu thế tử phi đã biết rồi thì ta về đây.” Nói xong xoay người dẫn theo Tiểu Đào đi.
“Chủ tử, Trần di nương này thật sự cho rằng mình còn là tiểu thư dòng chính của Trần gia sao!”
Thấy bộ dạng oán hận đó của Thúy Nhi, Lưu Uyển Thanh cong cong khóe miệng “Ngươi đó, bị nương chìu hư rồi, còn không bình tĩnh như vậy, người khác còn không rõ chuyện đó sao, nàng muốn thế nào thì ta chìu theo thế đó, chỉ cần không đụng chạm đến quá khứ, huống chi nàng cũng ở đây, chúng ta cũng có thể nhìn rõ người xung quanh kẻ nào đáng tin, ai không nên dùng.”
“Dạ, nô tỳ hiểu rồi.”
“Ngươi cũng đừng đứng nữa, lui xuống nghỉ ngơi đi, bảo Quả Nhi vào hầu hạ đi.”
“Không được, sao có thể để ngài ở một mình chứ, huống chi Quả Nhi cũng là người ngoài đưa đến, rất nhiều chuyện không thể làm đúng ý ngài, có nô tỳ ở đây vẫn tốt hơn.”
“Ngươi đó, đã quan tâm quá nhiều rồi.”
“Nô tỳ biết chủ tử ngài yêu thương nô tỳ.”
…
Trần Linh Nhi trở lại viện của mình, tự nhiên cầm lấy ly trà trên bàn đập bể, Tiểu Đào vội vàng nói “Chủ tử, đây là ly trà cuối cùng trong viện rồi, nếu như ngài ném vỡ nữa, sợ là phải đợi đến cuối tháng có phân lệ mới đó, muốn uống nước cũng không thể uống đâu!”
Trần Linh Nhi đặt mạnh ly trà xuống, lại tát Tiểu Đào: “Tiện tỳ như ngươi mà cũng dám ở trước mặt chủ tử kiêu ngạo hả!Ngươi cho rằng ta không trị được ngươi sao!”
Tiểu Đào đỏ mắt, mím môi ngăn bản thân không cãi lại, lại nghĩ đến nàng đang mang thai, có thể sau này sẽ một bước lên mây liền quỳ trên đất khóc nói: “Chủ tử, nô tỳ là nô tỳ của ngài, sao lại dám nghĩ như vậy. Nô tỳ chỉ vì lo cho sức khỏe của người mà thôi. Tất nhiên là trong lòng thế tử phi không thích chủ tử, ngài lại còn đang mang thai, tất nhiên sẽ trở thành gai trong mắt nàng ta, chỉ sợ nàng ta đang tìm cách để hủy hoại ngài.
Tách trà lúc nãy ngài ném đã là cái cuối cùng trong bộ thứ tư nô tỳ lĩnh từ khố phòng về trong tháng này rồi. Nếu lĩnh nữa khố phòng nhất định sẽ theo quy củ mà báo lên trên, khi đó thế tử phi lại được dịp để trách mắng ngài, sợ là trong lòng thế tử phi sẽ vui sướng a, người khỏe mạnh nô tỳ cũng vui vẻ, nô tỳ thật sự là suy nghĩ cho ngài.”
Trần Linh Nhi nghe thế cũng thấy có vài phần đạo lý, hơn nữa bây giờ bên cạnh mình quả thực không có người đáng tin, liền khom lưng nâng Tiểu Đào dậy: “Chủ tử ta trách oan ngươi, ngươi đừng để bụng, chờ sau này ta tốt rồi, tất nhiên sẽ không quên ngươi, dù sao bây giờ chúng ta cũng ngồi cùng một thuyền mà không phải sao.”
“Dạ dạ, nô tỳ hiểu, nô tỳ nhất định sẽ trung thành và tận tâm với chủ tử.”