Lục An thấy Lục Khang nghiêm mặt, biểu cảm âm trầm ngồi ở đối diện chỉ lo uống rượu, rất mất tự nhiên bưng bình lên rót rượu cho hắn, trên mặt thậm chí có có chút lấy lòng.
Trong lòng Lục Khang tự nhiên hiểu Lục An cũng là người bị hại trong chuyện này, có thể để mình đi hốt phân cho hắn cũng chưa chắc không được, nhưng chuyện lừa gạt này cũng không được trượng nghĩa cho lắm, huống chi mình còn phải nuôi nhi tử cho hắn!
"Đứa bé kia ngươi định làm thế nào?"
Lục Khang mới vừa mở miệng liền khiến Lục An sợ hết hồn, Lục An nhíu mày: "Đứa bé? Đứa bé? A! Đứa bé! Ngươi nói cái gì?"
Lục Khang để ly rượu trong tay xuống, nhìn sắc mặt hốt hoảng của Lục An, nâng mày: "Thế nào? Ngươi không phải đã biết rồi sao?"
Lục An gật đầu một cái: "Chuyện hôm đó ta cũng đã nói với ngươi rồi, sau khi tỉnh lại trên giường, dấu vết hoan ái dĩ nhiên không thể làm giả, chuyện mật chỉ của Hoàng Gia gia trước khi qua đời ta dĩ nhiên cũng biết, dù không thích Trần Linh Nhi kia lắm, nhưng nếu phải cho mẫu hậu mặt mũi mà thu nàng ta cũng phải chuyện gì quan trọng, nhưng. . . . . . Dù sao cũng là cháu gái mà mẫu hậu thương yêu, nếu không. . . . . ." trong mắt Lục An lóe lên một tia tàn nhẫn.
Lát sau. . . . . .
"Đứa nhỏ này không thể giữ lại." Lục An nói xong câu đó liền ngửa đầu nhắm mắt uống một hớp rượu.
Lục Khang thở dài, đưa tay vỗ bờ vai hắn: "Đây cũng là đứa con đầu tiên của ngươi."
Khóe miệng Lục An toát ra một tia tự giễu: "Trong ngày thường ta luân phiên cưng chiều những nữ nhân kia, vậy mà một chút tin tức cũng không có, thể mà kẻ không nên có thì lại được. . . . . . Ha ha. . . . thật sự là vô tâm lại trồng thành rừng!"
Lục Khang hé mắt, ngay sau đó nhỏ giọng nói mấy câu với Lục An, chỉ thấy sắc mặt Lục An chuyển biến, trên mặt cũng toát ra vẻ cảm kích, đột nhiên đứng dậy đấm cho Lục Khang một quyền: "Huynh đệ tốt, ca ca tốt! Lúc này đệ đệ đã có thể nhận tình của ngươi rồi !"
. . . . . .
Uyển Uyển
Đương nhiên Lục Khang cũng kể lại không rõ chi tiết chuyện đã thương lượng với Lục An lại cho Lưu Uyển Thanh.
Lưu Uyển Thanh nghe xong, khóe miệng toát ra một nụ cười, gật đầu: "Chuyện này cứ do gia làm chủ là được."
Lục Khang ôm chầm Lưu Uyển Thanh, cúi đầu khẽ hôn trán nàng: "Có lẽ lại phải ủy khuất nàng rồi, Trần Linh Nhi này gia sợ là không thể không cưới, mặc kệ thế nào, chỉ cần đứa bé trong bụng nàng ta sinh ra an toàn là được, khi đó nhất định gia sẽ không để nàng nhận một chút ấm ức nào nữa!"
Hai tay Lưu Uyển Thanh vòng qua cổ Lục Khang: "Thiếp cũng không cảm thấy uất ức, gia có thể tin tưởng thiếp như thế, kể lại toàn bộ những chuyện bí mật này lại cho thiếp, huống chi cũng không phải thật sự cưới nàng. . . . . . Cho dù là gia thật cưới nàng rồi, thiếp cũng sẽ thỏa mãn như vậy."
"Nha đầu ngốc!" Lục Khang cưng chìu bóp nhẹ chóp mũi Lưu Uyển Thanh: "Dù vậy, Trần ma ma này cũng không thể giữ lại, hơn nữa gia chỉ nạp thiếp thôi!"
"Hả? Trần gia?"
Lục Khang hừ lạnh một tiếng: "Chỉ bằng Trần Linh Nhi đã muốn hại con cháu của gia, nếu đem chứng cớ lấy ra, Trần gia cũng chỉ có thể nhịn, huống chi hôm nay Trần Linh Nhi là người chết!"
"Thiếp hiểu." Lưu Uyển Thanh gật đầu một cái.
. . . . . .
"Chủ tử, chủ tử ...không xong." vẻ mặt Oanh Khúc hoảng hốt chạy vào, vừa vào phòng liền thở hổn hển, Oanh Ca vội vàng giúp nàng thuận khí, vẫn không quên nói: "Làm gì thế, vội vàng hấp tấp, may mà chủ tử còn chưa nghỉ ngơi, nếu không cẩn thận da của ngươi."
Lưu Uyển Thanh cười, để ly trà trong tay xuống: "Chuyện gì xảy ra?"
"Trần gia. . . người của Trần gia đến."
Thúy Nhi hé mắt: "Ngươi nói là. . ."
"Đúng vậy a, nô tỳ nghe nói là Trần Linh Nhi đã được Thế tử gia của chúng ta cho thu phòng."
"A! Vậy làm sao được." Một bên, vẻ mặt Oanh Ca lúc này cũng đầy nóng nảy. Lưu Uyển Thanh không lưu dấu vết nháy mắt ra hiệu với Thúy Nhi. Thúy Nhi lập tức dùng khăn chấm khóe mắt mình: "Vậy làm sao được chứ, chủ tử, người cũng đừng suy nghĩ nhiều, Thế tử gia rõ ràng đã đồng . . . . Nhưng. . . . Sao lại thế này! Chủ tử có muốn bây giờ nô tỳ truyền thư cho Hầu phủ hay không?"
Lưu Uyển Thanh có chút ngẩn người, ngồi ở trên ghế không lên tiếng.
Thúy Nhi thấy vậy vội vàng nói: "Chủ tử, người cũng đừng hù dọa nô tỳ mà, hiện tại người đã là phụ nữ có thai đấy! Chủ tử. . . . . ."
"Đúng vậy đó, chủ tử, người nhất định đừng quá buồn phiền! Hôm nay người lại hoài song thai đấy, cho dù Trần Linh Nhi này vào cửa cũng chỉ là thiếp mà thôi! Chủ tử không cần phải lo lắng về nàng ta, nàng muốn vào cửa còn phải bưng trà kính nước cho người cơ mà!" Oanh Khúc cũng đứng một bên khuyên nhủ.
Oanh Ca cũng gật đầu theo: "Đúng vậy, người còn có Thư Nhi ở đây, không cần lo lắng Trần gia tiểu thư này đâu."
"Cái gì mà Trần gia tiểu thư chứ, Trần gia tiểu thư đã sớm chết rồi, tỷ tỷ, ngươi cũng quá coi trọng Trần Linh Nhi này rồi." Oanh Ca thấy Oanh Khúc như vậy, một hồi sau sắc mặt lộ ra một tia lúng túng, cứ nghĩ đã che giấu tốt nhưng không ngờ tới tất cả đều rơi vào trong mắt Thúy Nhi cùng Lưu Uyển Thanh.
Lưu Uyển Thanh hơi thở dài một tiếng rồi nói với Thúy Nhi: "Bụng của ta có chút không thoải mái, mệt mỏi lắm. . . . . . Các ngươi đi xuống trước đi."
"Chủ tử, ngài không thoải mái?" Oanh Ca vội vàng hỏi, lại vội vàng nói: "Nô tỳ đi tìm Thế tử gia ngay."
Lưu Uyển Thanh khoát tay: "Không cần, Trần gia mới tới, ta liền không thoải mái, sẽ khiến người ta mượn cớ! Thúy Nhi, ngươi ở lại bồi ta đi."
Oanh Ca cùng Oanh Khúc rất hiểu ý lui xuống.
"Chủ tử, chuyện này có lẽ Oanh Ca, nàng. . . . . Oanh Khúc sợ là không biết chuyện ."
Lưu Uyển Thanh hé mắt: "Không biết chuyện sao? Có lẽ vậy, cứ giữ nguyên kế hoạch."
"Dạ, nô tỳ nhất định làm thỏa đáng, chủ tử, người cứ an tâm là được."
"Cho ngươi ở đây, ta muốn không an lòng cũng khó khăn."
Thúy Nhi nhìn vẻ mặt có một tia mỏi mệt của Lưu Uyển Thanh,có chút đau lòng: "Chủ tử, đứa bé ra, sau này sợ là Trần Linh Nhi. . . . . ."
khóe miệng Lưu Uyển Thanh khẽ nâng lên: "Sợ có người còn không muốn tha cho nàng hơn cả chúng ta!"
. . . . . .
Lúc này, trong cung thái tử, thái tử phi gắt gao nắm Phật châu trong tay, khuôn mặt tối tăm.
"Chủ tử, tâm người rộng rãi, chuyện này người cứ giao cho lão nô đi làm, nhất định sẽ không lưu lại một chút dấu vết nào."
"Không, không cần."
Cổ ma ma sửng sốt, ngay sau đó nói: "Chủ tử, người cứ việc yên tâm, tuy nói Lộ Vương phủ này không dễ xuống tay, nhưng nhất định sẽ có cơ hội, lời này lại thật sự đúng với câu kia: Giặc ngoài dễ chống, giặc trong khó phòng! Ngài cứ việc yên tâm, điều dưỡng thân thể thật tốt, thuốc này dùng thêm hai đợt nữa có thể sẽ thấy hiệu quả thôi, đến lúc đó tất nhiên người có thể sinh hạ con trai trưởng cho Thái Tử Gia, có lão nô ở đây, không ai có thể vượt mặt người được!"
Khóe miệng Thái tử phi toát ra một tia tự giễu: "Năm năm rồi ! Đến nay ta không thể sinh ra một người con trai trưởng cho Thái Tử Gia, Thái Tử Gia đối với ta không tệ, huống chi tình huống của nàng ta lại không giống những người khác."
"Ngài định nghe theo những lời Thái Tử Gia nói sao?"
Thái tử phi gật đầu: "Năm năm qua, trong cung thái tử không có được một nữ tử có thai, đã mang đến cho thái tử nhiều phiền toái rồi, trên triều đình đã có vài người rục rịch chộn rộn! Huống chi việc chúng ta hành động, chưa chắc Thái Tử Gia không nhìn ra được chút manh mối nào. Vả lại thân thể ta tự ta biết, từ nhỏ đã bệnh lên bệnh xuống, sợ là không tốt lắm, nếu như Trần Linh Nhi này chỉ cần một lần đã được con trai, cũng là tạo hóa của ta, chuyện này phát triển thế nào, mặc kệ là nam hay nữ, đối với ta mà nói chỉ mới có lợi không có hại, còn có thể khiến trong lòng Thái Tử Gia có một chút áy này đối với ta, cớ sao mà không làm đây?"
Hai ngày sau đó, trong cung truyền ra tin thái tử phi có thai! Trong lúc nhất thời, cả hoàng gia đều tràn ngập không khí vui mừng phấn khởi, dù là người không thích thái tử phi như Trần Hoàng hậu cuối cùng cũng có chút hài lòng vui vẻ, về phần những tin đồn truyền lưu rằng bởi vì thái tử vô cùng yêu nữ sắc mà bị bênh khó nói, không thể khiến nữ tử thụ thai dĩ nhiên cũng bị phá tan...!
Lộ Vương phủ
Sau khi Trần Linh Nhi nghe được tin tức, đập vỡ cái ly trong phòng, khuôn mặt đầy vẻ phẫn hận!
Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân! Vì sao ông trời lại bất công như thế! Cắn môi, ngay sau đó mở mắt. . . . . . Không! Ta không thể để cho con trai của ta chịu uất ức như thế! Hừ! Mang thai thì sao chứ? Vậy cũng không thể tranh giành được danh tiếng trưởng tử, chỉ cần ta bình an sinh hạ hài tử, tương lai ai mới là trưởng tử tự nhiên sẽ rõ ràng thôi! Xem ra chính mình cũng phải được ăn cả ngã về không rồi!
Trần Linh Nhi gọi Trần ma ma, rỉ vài câu bên tai bà ta, Trần ma ma gật đầu một cái, liền xoay người rời đi.
Khóe miệng Trần Linh Nhi toát ra một tia tàn nhẫn: Lưu Uyển Thanh à Lưu Uyển Thanh! Diêm Vương muốn người chết vào canh ba thì ngươi không thể chết vào canh năm được đâu! Hôm nay chính là ngày mẹ con các ngươi xuống địa ngục đấy!
Theo bóng đêm phủ xuống, lúc này Trần Linh Nhi lại như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui trong phòng, Trần ma ma đi lâu như vậy rồi sao giờ vẫn chưa trở về? Không phải bị phát hiện rồi chứ! Không không không! Trần ma ma là người lão luyện, một tiểu nhân nhỏ bé như Lưu Uyển Thanh làm sao sẽ. . . . . . Đang lúc Trần Linh Nhi rối rắm suy nghĩ, Lục Khang một cước đạp tung cửa phòng! Mà người đi theo sau chính là Lộ Vương phi với vẻ mặt giận dữ cùng Lưu Uyển Thanh đang bực tức!
Lúc này Trần Linh Nhi cũng hiểu sự việc đã bại lộ! Vốn định nguỵ biện, lại thấy Lục Khang ném một tờ giấy Tuyên Thành qua, cầm trên tay sững sờ nhìn thứ viết trên giấy, gương mặt không thể tin.
Ngồi sững trên đất, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Uyển Thanh trước mắt đang ôm bụng, đưa mắt xuống đất nhìn mình, cùng hàng loạt chứng cứ bất lợi cho mình đang rơi vãi đầy đất.
Lúc này vẻ mặt Lộ Vương phi đã cực kỳ khó coi. Về phần Lộ Vương gia, khuôn mặt hung hăng trợn mắt nhìn Lộ Vương phi, vẩy tay áo tử hừ lạnh một tiếng: "Bổn vương thấy, Vương phi cũng bị bệnh rồi! Bây giờ Vương phi chỉ cần ở trong viện của mình dưỡng bệnh cho tốt là được." Nói xong vừa liếc nhìn có Lưu Uyển Thanh đang mang thai. . . . . .
Hạ trắc phi tự nhiên nhìn ra sắc mặt Lộ Vương đang sầu lo, vội vàng nói: "Vương Gia, chắc hẳn ngài đang lo lắng Thế tử phi là phụ nữ có thai, sợ là không thể phí tâm, xin ngài yên tâm, thiếp cũng sẽ ở một bên phụ trợ Thế tử phi, không để cho nàng mệt mỏi."
Lộ Vương hé mắt, Hạ trắc phi thấy vậy, vẻ mặt có chút hoảng hốt, lập tức cúi đầu không nói. Lộ Vương vỗ nhẹ tay nàng: "Không phải Bổn vương không tin nàng, mà là Bổn vương đau lòng nàng, sợ mệt đến nàng, huống chi nàng còn phải ở bên cạnh bổn vương, bổn vương cũng không thể xa nàng được, thân thể Vi tỷ nhi cũng không tốt lắm, còn cần nàng chăm sóc, mọi chuyện trong phủ cứ để Thế tử phi lo liệu là được."
Lưu Uyển Thanh đương nhiên cũng không lập tức đồng ý, một vẻ rầu rỉ nói: "Con dâu cám ơn cha nâng đỡ, nhưng tuổi con dâu vẫn còn nhỏ, hiện tại lại là phụ nữ có thai, Thư Nhi vẫn cần con dâu chăm sóc, hôm nay lại xảy ra chuyện này. . . . . ." Nói đến đây, vẻ mặt Lưu Uyển Thanh lộ ra sự uất ức, lệ đã ngấn đầy trong khóe mắt.
Xoa nhẹ nước mắt: "Huống chi lúc này. . . . . . tự nhiên lại liên qua tới nương, chắc hẳn nương cũng chỉ là bị kẻ gian che mắt, Vương phủ vẫn cứ để nương quản thôi...nương.... "
Lộ Vương có chút không nhịn được, nâng tay: "Chuyện này cứ quyết định như vậy." Nói xong sải bước rời đi.