Dùng xong cơm tối, Dịch Cẩn Ninh nằm nghiêng trên tràng kỉ đọc sách. Tiểu Đào thêu thùa bên cạnh, Nô Nhi bên cạnh vừa nhìn Tiểu Đào đưa đường kim mũi chỉ như bay vừa cắn hạt dưa nói: “Tiểu Đào tỷ tỷ, sao tỷ thêu thùa tốt vậy, dạy muội đi!”
“Tiểu Đào thêu thùa là tuyệt nhất, ngay cả tú nương giỏi nhất thiên hạ này cũng không khéo bằng nàng, ngươi muốn học thì phải bái sư!” Dịch Cẩn Ninh để quyển sách trong tay xuống, đứng dậy nói với Nô Nhi.
Kỹ thuậ thêu thùa của Tiểu Đào đương nhiên là tốt không cần bàn, nàng cũng không thổi phồng, Dịch sư phụ của Cẩm Tú trang cũng không thêu đẹp bằng Tiểu Đào. Nghĩ tới kiếp trước của mình, nàng thật muốn cho mình mấy cái bạt tai. Tiểu Đào không những thêu thùa không tệ, còn đối với nàng rất tốt, dáng dấp cũng mềm mại non nớt, nàng lại có thể đầu heo tư tưởng mông muội liên tục đưa một người tốt như vậy vào nơi hang hùm miệng hổ.
“Vậy thì tốt quá, em còn sợ Tiểu Đào tỷ tỷ không muốn thu em làm đồ đệ!” Nô Nhi quệt miệng, tự rót cho mình chén nước. Nàng ho hai cái, thấy cổ họng hơi khô, bèn nói thầm: “Hạt dưa này ăn ngon thật làm em ăn đến mức đau cả họng!”
Tiểu Đào cười khúc khích, gõ đầu nàng: “Ai bảo muội ăn nhiều, hạt dưa trong phòng tiểu thư bị một mình muội ăn sạch!”
“Tiểu Đào, ngươi đi theo ta, ta có thứ cho ngươi!” Dịch Cẩn Ninh đi tới bên giường, lấy từ dưới gối ra một chiếc hà bao tinh xảo, đưa cho Tiểu Đào: “Cái này là ta thêu cho ngươi. Ngươi từng thêu cho ta một cái, bây giờ ta đưa ngươi một cái coi như đáp lễ.”
Mắt Tiểu Đào ươn ướt, cầm hà bao trong tay cẩn thận nhìn sau đó cất vào trong ngực, nàng nức nở: “Tiểu thư, người thật tốt!” Nàng không giỏi ăn nói, tâm tư tỉ mỉ. Hình như tiểu thư thay đổi rất nhiều, từ sau ngày cập kê ấy tiểu thư có vẻ tương đối ít nói, nhưng mà đối xử với nàng tốt hơn. Tiểu thư đối tốt với nàng, nàng càng nhìn trong mắt, ghi tạc vào lòng. Nàng sẽ làm tốt bổn phận của mình vì tiểu thư, thậm chí càng ra sức làm tốt chuyện nên làm hơn bình thường, không để tiểu thư thất vọng.
Nô Nhi quệt miệng: “Tiểu thư thiên vị, Tiểu Đào tỷ tỷ có quà, Nô Nhi cũng muốn.”
“Ngươi cũng có!” Dịch Cẩn Ninh cười híp mắt đưa cho nàng một cái hà bao, gần giống của Tiểu Đào, nhưng thiếu một thứ gì đó.
Tiểu Đào sờ sờ hà bao trong ngực, cười thoả mãn. Tiểu thư thêu mấy chữ trên hà bao của nàng, trước kia nàng thường đi theo tiểu thư học viết, ý tứ kia nàng tất nhiên hiểu được. Tặng tri kỷ! Tuy nàng là nô tỳ, nhưng tiểu thư lại coi nàng như tri kỷ, nàng thoả mãn.
“A a, mừng quá, tiểu thư thêu hà bao cho em!” Nô Nhi vui vẻ nhảy nhót trong phòng, Tiểu Đào nhìn mà lắc đầu.
Chủ tớ mấy người đang cười đùa, Dịch Cẩn Hồng tự đẩy xe lăn đi vào. Đến ngưỡng cửa, hắn quay đầu liếc gia đinh ở phía sau, gia đinh lập tức nâng cả hắn và xe lăn đi vào. Sau đó, hán tử tráng kiện vừa nâng hắn vào canh giữ ngoài Trúc Uyển.
“Ca ca đến rồi!”
Dịch Cẩn Ninh thấy hắn tới, vui mừng tới kéo tay hắn. Thấy dáng vẻ ca ca tâm sự nặng nề, mày đẹp nhíu chặt lại, dường như có gì đó muốn nói với nàng. Nàng nhìn Tiểu Đào và Nô Nhi, hai người biết ý đều lui ra, để lại không gian cho hai huynh muội thật vất vả mới gặp mặt.
Nháy mắt trong phòng yên tĩnh trở lại, Dịch Cẩn Ninh nhìn gương mặt gầy gò của đại ca. Nàng hơi lo lắng, biết phiền não của ca ca là gì, dĩ nhiên cũng biết ca ca vì sao lại đến.
Nàng rót cho Dịch Cẩn Hồng ly trà, bĩu môi nói: “Ca ca đến thăm muội muội lại nghiêm mặt như vậy, muội muội không vui!”
“Ninh Nhi ngoan, ca ca chỉ là không vui thôi!” Dịch Cẩn Hồng cười khổ.
Muội muội này từ nhỏ hiểu chuyện, ngày xưa khi có tâm sự hắn đều nói với nàng. Hôm nay dùng cơm tối xong, phụ thân gọi hắn vào thư phòng, tận tình khuyên nhủ, thông suốt nói về chuyện mẫu thân. tmm.lqđ Vừa nghĩ tới ông vì giận dỗi mẫu thân nên giam người nhiều năm như vậy, thậm chí còn liên luỵ hận hắn, trong lòng hắn khổ sở muốn chết.
Năm đó chuyện nhà của ông ngoại hắn không biết cũng không cần phải biết. Nhưng lớn dần lên từng tuổi, hắn biết càng nhiều, trong lòng càng không thoải mái. Thì ra ông ngoại từng bị Hoàng thượng nghi kỵ, phụ thân lại vì cưới được mẫu thân mà bất chấp tất cả đi hỗ trợ lục soát chứng cớ phạm tội nhà ông ngoại, kết quả thực sự tìm được thơ châm biếm trong nhà ông. Làm hại mẫu thân nhà tan cửa nát, thế nhưng mẫu thân không biết chuyện. Còn cho rằng phụ thân giúp bà, cuối cùng vứt bỏ người thương trước kia gả cho phụ thân, thật nực cười! Khi bà biết chân tướng sự việc, chỉ hận không thể giết phụ thân.
Hắn than một tiếng, trong lòng buồn bã. Sau khi mẫu thân biết chân tướng sự việc liền muốn rời khỏi phụ thân nhưng không ngờ lại mang thai. Hắn nghĩ, có lẽ đó là lúc mẫu thân bất lực nhất. Người nhà bị hại, rời khỏi vị hôn phu, hẳn là một tay phụ thân tính kế. Muốn chết không chết được, muốn rời đi nhưng bất đắc dĩ mang thai đứa nhỏ của kẻ thù, hẳn khi đó bà rất hận. Nhưng là, mẫu thân là một người mẹ vĩ đại, bà vì mình mà tình nguyện buông tha hận thù.
“Ca ca!” Dịch Cẩn Ninh thấy hắn vẫn nhíu mày không buông lỏng, có lẽ là trầm tư, lại như thương cảm. Tay quơ quơ trước mắt hắn cũng không thấy hắn có phản ứng gì. Nàng lo lắng lắc lắc tay hắn, thế này hắn mới hồi hồn.
Dịch Cẩn Hồng phục hồi tinh thần cười: “Không sao, đừng lo lắng!”
“Còn nói không sao, nhìn huynh như lạc vào cõi thần tiên vậy!” Dịch Cẩn Ninh xích ghế ngồi cạnh hắn, thong thả nói: “Ca ca, đừng lo lắng, chân của huynh sẽ tốt lên thôi!”
Thì ra nàng cho rằng mình bì chuyện chân mang tật nên lo lắng! Dịch Cẩn Hồng cười xoa đầu nàng: “Không phải ca ca lo lắng chuyện này, mà là đau xót cho mẫu thân!”
Mẫu thân đã mất rất nhiều vì hắn, hắn thấy mẫu thân vẫn luôn không vui nên trong lòng rất ngột ngạt.
“Chuyện mẫu thân huynh cũng đừng lo nghĩ nhiều, cố gắng hết sức ở cạnh người là được.” Dịch Cẩn Ninh dứt lời nhón một miếng điểm tâm trong đĩa ở trên bàn đưa cho hắn: “Nếm thử đi. Đây là tay nghề Nô Nhi, xem trình độ đến đâu!”
Dịch Cẩn Hồng nhận nếm thử một miếng, cảm thấy mùi vị không tệ lắm, chỉ là bỏ đường hơi nhiều. Hắn ăn xong nhấp một ngụm trà: “Hơi ngấy, quá ngọt!”
“Vậy sao!” Sắc mặt Dịch Cẩn Ninh mất hứng, trong lòng trộm nghĩ: “Thật may không nói mình làm!”
Kỳ thực điểm tâm coi như không tệ, chỉ là hắn không thích ăn đồ ngọt cho lắm thôi. Dịch Cẩn Hồng nhìn ra, đánh giá hẳn là vị muội muội này tự làm, sợ người khác nói khó ăn nên mới nói là Nô Nhi làm. Hắn vỗ vỗ đầu nàng nói: “Thật do Nô Nhi làm sao? Trình độ này của nàng có thể sánh với ngự trù của Hoàng thượng rồi.”
“Thật sao, ca ca!” Dịch Cẩn Ninh vống định mang đi vứt, lại nghe một câu khen ngợi như vậy, lập tức mặt mày hớn hở.
Dịch Cẩn Hồng cưng chiều nhìn nàng: “Ca ca không thích ăn đồ ngọt, nếu là thích ăn, khi còn nhỏ ta sẽ đưa hết đồ ăn vặt cho muội sao?”
“Hả…” Ca ca nói gì vậy? Dịch Cẩn Ninh mím môi: “Chẳng lẽ không nên nhường nhịn muội một chút sao?”
“Được rồi, ca ca đùa muội thôi!” Thấy nàng tức giận, Dịch Cẩn Hồng vội nhận lỗi: “Ta sai rồi, muội là muội muội, nên để cho muội!”
Dịch Cẩn Ninh hài lòng cười, cầm một miếng điểm tâm lên ăn. Nói thật, lúc đầu nàng ăn cũng thấy hơi ngấy, nhưng ăn xong hai cái cảm giác lại không giống nhau. Càng ăn càng ngon miệng, ăn xong lại tiếp một miếng.
Nàng uống trà ăn xong miếng bánh thứ hai, đột nhiên nói: “Ca ca, Ninh nhi nghĩ đến một người, ông ta có thể chữa khỏi chân cho huynh!”
Nào biết Dịch Cẩn Hồng nghe xong khoát khoát tay nói: “Không cần uổng phí tâm tư an ủi ta, không phải trước kia những người đó đều nói có thể chữa trị chân ta sao? Nhưng hiện tại muội xem…”
“Thật, ông ta có thể chữa khỏi cho huynh!” Dịch Cẩn Ninh bình tĩnh gật đầu. “Chỉ là, ông ta là một người quái gở. Nghe nói ông ta không dễ dãi xem bệnh cho người khác, không cái tới cửa mà thành công đành quay về.”
“Muội nói thánh thủ Điệp Cốc?” Trong mắt Dịch Cẩn Hồng có chút phản ứng, trong đôi mắt phượng hẹp dài giống Dịch Cẩn Ninh xuất hiện tia sáng kích động, ngay sau đó lại ảm đạm: “Hay là thôi đi, lúc trước phụ thân đã từng đi tìm ông ta, vô dụng!”
“Không đi thử sao biết không được?” Dịch Cẩn Ninh hơi tức giận, đây là trong lòng ca ca có tật: “Đây là huynh đanh tỏ ra không chịu trách nhiệm, không chịu trách nhiệm với bản thân, không chịu trách nhiệm với mẫu thân! Nếu như huynh buông xuôi, vậy thì thật xin lỗi với những người đối tốt với huynh!”
“Ta không có!” Ngữ khí Dịch Cẩn Hồng hơi yếu, hắn buông xuôi rồi. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, từ lâu hắn đã không còn ôm bất kì hy vọng gì nữa. Nhưng vừa rồi Ninh nhi nhắc tới thánh thủ Điệp Cốc, rõ ràng hắn có kích động, rồi lại sợ hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.
Dịch Cẩn Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu ca ca buông xuôi nàng còn ép buộc mù quáng làm gì?
“Huynh đừng buông xuôi có được không? Ca ca, những năm gần đây mẫu thân ở Phật đường vẫn luôn cầu nguyên cho huynh. Huynh…nhất định không được để mẫu thân thất vọng!”
Đúng vậy, hắn còn có mẫu thân. Vì mẫu thân, hắn không thể buông xuôi, có hy vọng ít nhất cũng là một loại an ủi mẫu thân. Hắn nợ mẫu thân nhiều lắm!
“Ừm, nếu người kia thực bằng lòng chữa trị cho ta, ta sẵn lòng thử một lần!” Dịch Cẩn Hồng nâng mắt, trong mắ không còn chí khí lụn bại như lúc mới vào phòng nữa.
Dịch Cẩn Ninh thấy vậy thoải mái cười, ca ca được cứu rồi, mẫu thân cũng an tâm. Ngày mai, nhất định nàng sẽ nói Mạc Liễm Sâm đi tìm hiểu tin tức về thánh thủ Điệp Cốc kia.