Lời đồn dừng lại rất nhanh, mấy ngày nay Dịch Cẩn Ninh trốn trong phòng vẽ tranh. Nàng đang vẽ hình dáng một nam nhân, Nô Nhi hào hứng thông báo: “Tiểu thư, lời đồn đã dừng lại rồi, người còn trốn trong phòng! Người biết không, vừa rồi Tiểu Xảo nói phu nhân Xương Ấp Hầu lại tới, lần này tới nói xin lỗi.”
Dịch Cẩn Ninh buông bút lông trong tay xuống: “Ồ! Tỷ tỷ biết không?” Nếu tỷ tỷ biết phụ thân thoái thác chuyện từ hôn, không biết sẽ tức giận như thế nào? Ôi cha thật đáng tiếc! Dựa theo lệ thường, khi nàng ta trở về từ thưởng hà yến, ngày hôm sau phải đến điền trang ở nông thôn hái trái cây đi, đã mấy ngày rồi không thấy nàng ta.
“Đúng rồi, Đại tiểu thư đã về chưa?”
“Ừm, trước ngày mai sẽ trở về.” Nô Nhi chạy tới giúp Dịch Cẩn Ninh mài mực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà đều là vẻ hưng phấn: “Tiểu thư, người đoán xem, hôm nay ai trở về?”
Nô Nhi vốn không biết tiểu thư còn có một vị đại ca, cũng là nghe được hạ nhân trong phủ nói hôm nay Đại công tử trở về. Nàng cũng biết, tiểu thư đối xử với Đại phu nhân rất tốt, tự nhiên cũng sẽ đối xử tốt với vị đại ca kia. Cho nên, nàng tự chạy tới nói trước cho tiểu thư tin tức tốt này. Nếu là ngày xưa, mặc kệ là ai trở lại tiểu thư đều không mảy may chút nào. Ngược lại hôm nay tiểu thư khác mọi lần.
“Cái gì? Ca ca trở về? Lúc nào vậy?” Nàng vẽ cũng không vẽ nữa, nghe Nô Nhi nói “gần đến cổng chính” lập tức xách váy chạy ra ngoài.
“Tiểu thư, chờ em một chút!” Nô Nhi đuổi sau nàng kêu lên.
Trước cổng lớn của Tướng phủ trang nghiêm xuất hiện một nhóm người, tất cả gia đinh nô bộc đều ngóng trông Đại công tử sớm ngày trở về, còn tha thiết hơn cả chủ mẫu đương gia.
Dịch Cẩn Ninh vừa ra tới cổng chính, một chiếc xe ngựa bình thường chạy đến. Phu xe kêu một tiếng “hu…” thật dài sau đó xe ngựa dừng lại. Một bàn tay khớp xương rõ ràng vén rèm xe lên, sau đó một nam tử trẻ tuổi gương mặt như ngọc được hai gia đinh đỡ xuống xe ngựa. Tiếp đó, quản gia La không biết lấy một chiếc xe lăn nhỏ ở đâu ra đẩy tới. Hình dáng và cấu tạo đơn giản, hai bánh xe, hai tay cầm, sau lưng có người phụ trách giúp đỡ đẩy xe
Chưa ngồi vào xe lăn, Đại phu nhân An Mộng Nhi lệ nóng doanh tròng một tay ôm hắn, khóc không thành tiếng, khóc hồi lâu mới nói được một câu: “Đứa con số khổ của ta!”
“Mẹ, người chịu khổ!” Dịch Cẩn Hồng được gia đinh đỡ tay, phía trước là mẫu thân hắn yêu thương nhất. Hắn nhìn những người tới đón tiếp hắn phía sau mẫu thân, cũng nói với mọi người: “Mọi người vất vả rồi!”
Mẹ con hai người ôm nhau khóc một lúc thật lâu sau mới ngừng lại, Dịch Cẩn Ninh cười nói: “Ca, vừa về đã kích động mọi người khóc rồi. Huynh xem, mọi người đều bị huynh làm cho khóc!”
Năm năm không gặp, không ngờ vị ca ca yêu nàng thương nàng từ nhỏ này đã trưởng thành như vậy, tướng mạo đường đường, nàng nhìn mà trợn trắng mắt.
An Mộng Nhi lau nước mắt giúp Dịch Cẩn Hồng nói: “Đúng đấy, xem con cũng khóc thành dạng gì rồi!” Bà hoàn toàn quên sạch là ai khiến người khác khóc trước.
Lúc này Dịch Cẩn Hồng mới thu hồi cảm xúc, cười cười nói với Dịch Cẩn Ninh: “Vị này là… An Nhi hay Ninh Nhi? Đã lớn vậy rồi!”
“Muội là Ninh Nhi, ca ca không nhớ sao?” Dịch Cẩn Ninh nháy mắt, nàng nhớ khi còn nhỏ ca ca nhiều lần trở về, lần nào cũng mang mứt quả về cho nàng ăn. Sau đó, tật xấu ham ăn này luôn bị ca ca giễu cợt, sau khi nàng xuất giá không được nghe ca ca trêu chọc nàng nữa.
Dịch Cẩn Hồng cũng nháy mắt, hắn nhớ trước kia Ninh Nhi muội muội thích nhất là nháy mắt với hắn. Đây là thỏa thuận trao đổi tín hiệu giữa hai huynh muội bọn họ, sau đó hắn ở chùa Phổ Ninh chữa chân một thời gian dài không quay về, đến khi nàng xuất giá cũng không kịp trở lại tiễn nàng gả đi.
“Muội là Ninh nhi, đúng rồi! Muội thích nhất là nháy mắt với ta, đây là bí mật của chúng ta. Muội thích ăn mứt quả nhất, vẫn luôn đuổi theo sau ca ca muốn ta mua mứt quả cho ăn, tiểu tham ăn muội sao ta có thể quên được chứ?” Kí ức lập tức được mở ra, chuyện cũ rành rành trước mắt, Dịch Cẩn Hồng xúc động muốn khóc. Tiểu muội muội này khi còn nhỏ luôn đuổi theo hắn muốn ăn kẹo hồ lô nay đã trưởng thành rồi, hắn thật vui mừng.
Đột nhiên, hắn a lên một tiếng: “An nhi đâu?” Khi còn nhỏ, An nhi cũng thích đi theo sau hắn, còn khéo hiểu lòng người giúp hắn đẩy xe lăn. Nhưng sau đó dần dần trưởng thành, nàng không kề cận hắn nữa.
“Tỷ tỷ đến điền trang hái trái cây cho bà nội rồi.”
Dịch Cẩn Ninh vừa dứt lời, Dịch lão phu nhân được ma ma thiếp thân đỡ, bước nhanh về phía Dịch Cẩn Hồng cũng nước mắt không ngừng: “Cháu trai của ta, sao bây giờ con mới trở về? Bà nội thật nhớ con!”
Dịch Cẩn Hồng vốn quay lưng về phía cổng chính, đối mặt với nhóm người mẫu thân và Dịch Cẩn Ninh. Nghe thấy âm thanh bà nội gọi hắn lập tức quay đầu lại, chỉ thất một lão thái thái tóc trắng xóa được một ma ma dìu đi về phía mình. Khóe mắt hắn ươn ướt, mấy năm rồi không gặp, bà nội đã già như vậy rồi.
“Bà nội!” Dịch Cẩn Hồng nghẹn ngào, hôm nay cảm xúc của hắn không ổn định, không ngừng được nước mắt rơi xuống.
Dịch Cẩn Ninh đẩy xe lăn quay lại, để hắn đối mặt với bà nội, cười nói: “Bà nội, đến người cũng xúc động. Khó khăn lắm ca ca mới ngừng được kim đậu đậu* lại bị người làm cho rơi xuống rồi!” Lời nói chọc ghẹo làm cho mọi người đều bật cười. (Ý nói nước mắt rơi như hạt đậu vàng)
“Được rồi được rồi, mau vào nhà đi! Phụ thân các con cũng sắp hạ triều rồi.” An Mộng Nhi nhìn sắc trời, xúc động nói với nhóm người làm: “Mau đun nước nóng, cũng mang đồ ăn nóng hôm nay ta chuẩn bị lên đây để thiếu gia tẩy trần!”
“Vâng!” Mọi người đồng thanh, vang dội chỉnh tề. Bọn họ đưa Đại thiếu gia vào cửa, hắn vẫn anh tuấn tiêu sái như trước, dù ngồi trên xe lăn nhưng không mất đi phong độ nho nhã của Đại công tử Tướng phủ.
Dịch Cẩn Hồng tắm rửa, đổi lại một thân trường sam màu xanh ngọc, khoác áo bối tâm cộc tay nền trắng khảm bát bảo càng lộ vẻ nho nhã tuấn lãng. Hắn ngồi bên trái Dịch Trường Hoa, không ngừng gắp thức ăn giúp An Mộng Nhi: “Mẫu thân, ăn nhiều một chút!”
Hết gắp cho mẫu thân lại gắp cho Dịch lão phu nhân một miếng: “Bà nội, người cũng ăn nhiều chút. Con cá này rất ngon, lại bổ thân thể!”
Dịch Trường Hoa híp mắt nhìn đứa con trai này, năm năm không gặp hắn hiểu chuyện hơn. Năm nay mười tám tuổi rồi, cũng nên tìm vợ cho hắn. Nghĩ vậy ông lập tức nói với hắn: “Hồng nhi, lần này trở về không cần đi nữa. Chân con chữa nhiều năm, hòa thượng chùa Phổ Ninh kia cũng chẳng có bao nhiêu năng lực. Vi phụ giúp con tìm một đại phu giỏi hơn tới chữa, con thấy có được không?”
Dịch Cẩn Hồng không hề gì nói: “Vậy nhờ phụ thân làm chủ!”
Vị phụ thân này giam mẫu thân nhiều năm như vậy, hắn khổ sở cầu xin ông để mẫu thân ra ngoài nhưng vẫn không chịu. Vừa rồi lúc tắm, tên hầu tắm nói cho hắn nguyên nhân vì sao mẫu thân được ra ngoài. Nếu không nhờ vị đạo sĩ kia, e rằng cả đời này mẫu thân cũng không có cơ hội ra ngoài nữa. Hắn không hận ông, vì ông là phụ thân. Nhưng hắn oán ông, ông không phải là một người xứng với cương vị phụ thân, càng không xứng với cương vị trượng phu. Dựa vào cái gì mà mẫu thân bị giam nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà hắn gãy chân phải đến chùa Phổ Ninh chữa trị? Hiện tại tình thế đảo ngược, lại không đồng ý hắn trở lại chùa Phổ Ninh nữa!
Thôi, dù sao cái chân này hắn cũng không ôm bất kì hy vọng gì từ lâu rồi. Cứ tùy duyên thôi, đại sư chùa Phổ Ninh cũng nói không sao, toàn bộ đều có định số. Hắn tin tưởng, có thể tốt lên thì sẽ tốt lên, không tốt lên thì cả đời sẽ như vậy.
Người một phòng nghe Dịch Trường Hoa nói xong không có cảm xúc gì, chân Dịch Cẩn Hồng trị liệu nhiều năm như vậy cũng không thấy chuyển biễn, e là cả đời không có hy vọng gì rồi. Bàn ăn vốn vui vẻ lập tức trở nên an tĩnh, mọi người ăn cơm đều có tâm sự của riêng mình.
Dịch Cẩn Ninh cũng nghĩ đến chuyện trị liệu chân cho ca ca, nhưng là nàng đang nghĩ tới một người có thể chữa trị được chân của hắn – thánh thủ Điệp Cốc. Kiếp trước nàng đã từng nghe tin tức có liên quan đến ông ta, cổ quái giống hồ bán tiên, còn là một người khó dây dưa hơn hồ bán tiên. Nàng nghĩ, Mạc Liễm Sâm là hiệp khách giang hồ, có lẽ hắn có thể thăm dò tin tức về vị thánh thủ Điệp cốc kia.