Mèo con!
Gió nhẹ thổi ra khung cửa sổ khắc hoa, lá cây rơi xuống trong đình viện, cánh bướm xuyên quá ánh mặt trời, bọ rùa bảy đốt rơi lên lá chuối màu xanh biếc, bên trong phòng đặt một dược lư không lớn trên khay trà bằng gỗ lê hoa, đang ninh một chén thuốc, mùi thuốc nhàn nhạt ngập tràn cánh mùi.
Bạch Ngọc Đường đầu đầy mồ hôi, từ trên giường bật dậy, không có Trùng Tiêu Lâu, không có mưa tên, không có hắc y nhân giết hoài không hết, chỉ có hai khuôn mặt tươi cười có chút vui mừng, là khuôn mặt tươi cười của Lô Phương cùng Hàn Chương.
Nơi này là phủ Khai Phong, là phòng của Bạch Ngọc Đường hắn.
Động tác đột ngột khiến Bạch Ngọc Đường không nhịn được kêu to một tiếng: “Đau quá.” Vì dùng sức mà đụng đến vết thương toàn thân.
“Ngũ đệ.”
“Ngũ đệ!”
Lô Phương đỡ thân thể hắn ngã về sau, nói, “Ngũ đệ, đệ cuối cùng cũng tỉnh, tỉnh là tốt. Bọn ta thiếu chút nữa tưởng đệ vẫn chưa thể tỉnh lại đâu. Sau này không được làm lại chuyện ngu như thế, không được dọa bọn ta. Đại ca lớn tuổi rồi, không chịu được.” Nói xong câu cuối, giọng cũng mang chút nghẹn ngào.
“Đại ca.” Bạch Ngọc Đường nhẹ dựa vào ngực Lô Phương, cả người vô lực, hỏi: “Đại ca, mèo con thì sao. Mèo ở đâu.”
“Cậu ấy vô sự.” Trong lúc Bạch Ngọc Đường hôn mê, vô ý nói nhảm, nói qua nói lại cũng chỉ có một cái tên kia. Lô Phương nói: “Cậu ấy cũng không còn nguy hiểm nữa, sáng sớm hôm nay cũng vừa tỉnh lại. Chỉ cần hai người bọn đệ ngoan ngoãn nghe lời, không lâu sau đại tẩu đệ với Công Tôn tiên sinh sẽ cho hai đệ thoải mái nhảy loạn.”
Bạch Ngọc Đường thở dài nhẹ nhõm. “Đệ cũng biết. Mèo con vô sự, mèo đều có chín mạng, làm sao có thể dễ dàng bỏ đệ đi như vậy.”
Nói thì dễ, nhưng tự Bạch Ngọc Đường biết, vừa rồi trong mộng, lại chân chính diễn lại một màn trong Trùng Tiêu Lâu. Loại sợ hãi thấm sâu vào xương cốt, đau đế phế tâm can… không lạnh mà run.
“Thương tích của hai đứa không nhẹ, cái mạng lần này xem như cũng nhặt về. Nếu đệ còn bướng bỉnh như thế, thật không đúng với bọn huynh.”
Hàn Chương nói: “Ngũ đệ, đệ không biết, lúc bọn huynh tìm được hai đứa ở Trùng Tiêu Lâu, toàn thân hai đứa từ trên xuống dưới toàn là máu, chỉ biết tức giận, không biết phát tiến đi đâu. Cả Ngự Y cũng bảo hai đứa không sống nổi. Đại tẩu với Công Tôn tiên sinh năm ngày năm đêm không ngủ, mới có thể đoạt lại hai đứa từ chỗ lão Diêm Vương. Đại ca khóc phải gọi là thương tâm nha…”
“Đệ còn không khóc chắc, còn nói huynh, đã vậy giọng còn lớn. Cả Bao đại nhân cũng nói, lão Diêm Vương nghe đệ khóc đến sợ mới thả người.”
Bạch Ngọc Đường nghe Lô Phương cướp lời Hàn Chương, không khỏi buồn cười, lại không biết động tới vết thương nào, tiếng cười nhanh chóng trở thành tiếng rên.
Lô Phương với Hàn Chương vội kiểm tra băng vải trên người hắn, xem có chỗ nào thấm máu không.
“Làm sao, đau ở đâu.”
“Đừng lộn xộn, để huynh xem một chút, có phải vết thương ở đây không.”
“Đại ca, huynh đừng ôm đệ ấy nữa, để đệ ấy nằm đi. Chắc chắn huynh đụng đau đệ ấy rồi.”
“Làm sao ta làm đau nó được.” Miệng Lô Phương nói thế, vẫn buông tay, đặt Bạch Ngọc Đường về giường.
Bạch Ngọc Đường nói: “Nằm cũng rất chán. Đại ca, nhị ca, hai huynh để ta đi xem Mèo con một chút, có được không.”
“Không được!” Lô Phương nói: “Đại tẩu đệ bảo, đệ không được náo loạn. Nếu không, một thân võ công bị hủy hết. Triển hộ vệ cũng vậy, cậu ấy còn độc chưa giải hết…”
“Độc? Y trúng độc rất lợi hại phải không, trên tên kia có độc đúng không, đệ biết mà, y hết lần này tới lần khác bảo không sao, con Triển tiểu miêu này, lần nào cũng mạnh miệng như thế. Không được, đệ nhất định phải tới nhìn y.” Đang định xoay người xuống giường, lại cảm thấy hoa mắt. Chân cũng không nghe lời, không động đậy. Ở trên còn dán một tấm ván ép dày.
“Ngũ đệ, nghe đại ca, Triển hộ vệ thật sự không sao, chờ thêm mấy ngày nữa, lúc đệ có thể xuống giường đến gặp cậu ấy cũng chưa muộn.”
“Không được. Đệ muốn đến gặp y ngay bây giờ. Y chảy rất nhiều máu.” Sợ hãi đêm đó dần kéo tới.
—— Ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy y, mới có thể xác định y vô sự.
“Ngũ đệ, thương tích của Triển hộ vệ so với đệ cũng không nhẹ, lại trúng tên độc, bây giờ còn chưa giải hết, không thể kích động, nếu không làm máu huyết dâng nhanh, làm độc tái phát, đại tẩu đệ với Công Tôn tiên sinh cho dù có là Đại la kim tiên cũng không cứu được cậu ấy. Hai người các người sống sót chạy thoát, giờ gặp nhau, liệu Triển hộ vệ có bình tâm nổi không?”
“Đúng đó, Ngũ đệ, đại tẩu tân tân khổ khổ mới cứu được hai đứa, chẳng lẽ đệ còn muốn đưa Triển Chiêu về lại chỗ lão Diêm Vương sao.”
Bạch Ngọc Đường nghi ngờ nhìn hai người, xác nhận hai người thật sự không nói láo, mới chịu yên tĩnh lại. Một lúc sau, hắn lại hỏi: “Mèo con bên kia, là ai chăm sóc y.”
“Đại tẩu trông chừng đệ, Công Tôn tiên sinh trông chừng cậu ấy. Hai chúng ta phụ trách chăm sóc đệ, bên đó… Trương Long, Triệu Hộ phụ trách chăm sóc Triển hộ vệ, đệ cứ an tâm đi.” Lô Phương do dự, cắt lời, tạm thời quyết định giấu diếm đã.
“Tam ca với Tứ ca?”
“Tứ đệ ở lại Hãm Không đảo, Tam đệ giúp Vương Triều Mã Hán bảo vệ Bao đại nhân.”
—- Tam ca bảo vệ Bao đại nhân, nói vậy con mèo kia cũng có thể an tâm dưỡng thương rồi. Bạch Ngọc Đường nửa nằm trên giường, ánh mắt liếc về ngoài cửa sổ. Phòng của hắn và Triển Chiêu mặc dù ở chung hậu viện, nhưng cách nhau một vách tường, bình thường, vách tường này cũng không đặt vào mắt Bạch Ngũ gia. Chỉ là một vách tường, há có thể cản trở bước chân của Bạch Ngọc Đường. Mà bây giờ, Bạch Ngọc Đường mới biết, nếu không có vách tường kia, ánh mắt hắn có thể nhìn xa hơn một chút, ít nhất nhìn đến cánh cửa sổ đó, cánh cửa sổ hắn đá vô số lần, Triển Chiêu cũng sửa vô số lần, cuối cùng, hắn thích đá cứ đá, Triển Chiêu cùng lười sửa.
Trong phiến cửa sổ, có thanh niên áo lam, không biết có phải sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể gầy gò, có phải cũng như mình đang tương tự y, lo lắng cho mình hay không.
Tâm vừa nghĩ. Bạch Ngọc Đường gọi Lô Phương: “Đại ca, huynh cầm ngọc tiêu kia tới cho đệ đi.”
Lô Phương nghe lời, chỉ cần hắn không đòi xuống giường, không đòi đi gặp Triển Chiêu, cái gì cũng được. Cứ nằm không như vầy cũng chán, thổi tiêu giải sầu cũng được.
Tiếng tiêu uyển chuyển triền miên, giống như gió ngày xuân, cùng tình lữ nắm tay dạo chơi, ở ngoại ô thử mã, bên tai vang vang tiếng cười khẽ không ngừng, đồng núi trăm hoa đua nở, cánh bướm tung tăng, cỏ xanh như thảm, vó ngựa lưu hương…
Gió thổi qua nơi hậu viện tĩnh lặng, tiếng tiêu thanh thoát vang trong mây, vượt tường qua cửa, triền miên bao quanh, dần dần bay xa mất.
Thổi xong một khúc. Khuôn mặt tái nhợt của Bạch Ngọc Đường cũng đỏ ửng, thương trên người đúng là không phải chuyện đùa, nằm nhiều ngày như vậy, thổi một khúc cũng mệt chết.
“Uống một chén, nghỉ ngơi đi.” Hàn Chương bưng chén canh đến, cầm tiêu trong tay Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường nghiêng người né. Hàn Chương không giành được, định nói.
“Suỵt” Bạch Ngọc Đường làm động tác đừng lên tiếng. “Nghe”
Hàn Chương ngưng thần lắng nghe, bên kia bức tường, có tiếng đàn tình tang truyền tới. Hàn Chương không rõ âm luật. Nghe không ra bài hát này được gọi là “Khảo bàn”. Mà Bạch Ngọc Đường rất hiểu.
Khảo tại bàn giản,
Thạc người chi khoan,
Độc mị ngụ ngôn,
Vĩnh thỉ phất huyên.
*Tựa bên khe làm nhà ẩn dật,
Ý bao la của bậc đại hiền.
Một mình ngủ dậy nói lên,
Thề rằng mãi mãi không quên thú này
Khảo bàn tại lục,
Thạc nhân chi trục,
Độc mị ngụ túc,
Vĩnh thỉ phát cốc.
* Nhà ở ẩn trên bờ cao phẳng
Ý bàn hoàn của đấng đại hiền.
Một mình tỉnh giấc nằm yên
Thề rằng mãi chẳng nói truyền ai hay.
Mèo con nghe được tiếng tiêu, y đáp lại ta.
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường câu lên một nụ cười thật đẹp. Hắn cười càng vui vẻ, Lô Phương ở bên càng sợ hết hồn.
Có nhiều chuyện không thể nghĩ, hết lần này tới lần khác lại không thể không nghĩ.
—— Triển Chiêu, Ngũ đệ, hai đứa thật chỉ có tình huynh đệ sao.
*Bài thơ “Khảo Bàn” của Khổng Tử khổ 1 + 3
Dịch thơ Tạ Quang Phát.