[Thử Miêu] Nhất Sinh Thủ Hậu

Chương 1

Tiễn, mang theo mùi tanh nồng đậm, lóe lên ánh xanh quỷ dị, bắn ra từ bốn phương tám hướng như bão táp mưa sa. Không có khe hở, từng mũi tên đều sắc bén như muốn đưa người về cõi chết.

Đêm, tưởng như vô tận.

Trong bóng tối, giữa mưa tên như vậy, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.

Không thể thất bại, cũng vô phương kết thúc, thất bại cùng kết thúc đều chỉ có một kết quả, đó là tử vong.

Lần đầu tiên, Bạch Ngọc Đường biết cái giá phải trả cho tính ương bướng của mình, nếu chẳng qua chỉ là mạng của hắn, hắn chịu, hắn có thể cho, nhưng vì cái gì cả mạng của Triển Chiêu cũng muốn, tùy hứng cũng là hắn, bất chấp mọi thứ xông vào Trùng Tiêu Lâu cũng là hắn, tại sao. Tại sao, Triển Chiêu cũng phải trả giá, y chẳng qua đến đây ngăn cản hắn. Con mèo nhất định không thể chết!

Mưa tên cuối cùng cũng kết thúc, Bạch Ngọc Đường chỉ mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh, là từ trên người Triển Chiêu truyền tới.

“Mèo con, ngươi bị thương rồi?” Bạch Ngọc Đường trong lòng hốt hoảng, như giấy bị vò thành cục, mở mãi không ra. Mỗi mũi tên kia, cái nào cũng được tẩm độc đó.

“Không sao.” Triển Chiêu theo thói quen nói. Từ nam hiệp tung hoành giang hồ đến Ngự Miêu bảo hộ một mảnh thanh thiên, y đều quen thói dùng lời ân cần của mình mà nói: “Không sao.”

Y muốn trấn an người thiếu niên lanh lợi thoải mái này, không thể để hắn có thêm gánh nặng. Họ muốn thoát khỏi nơi địa ngục Trùng Tiêu Lâu. Hoặc ít nhất, phải muốn để Bạch Ngọc Đường thoát ra ngoài.


Địch ẩn trong lâu, trong đầu lại căng thẳng như cung đã lên dây. Luôn đề phòng thứ sát khí trong bóng tối chuẩn bị tập kích mọi lúc mọi nơi.

Mỗi bước cũng phải cẩn thận. Cơ quan trùng trùng.

“A” Nhẹ hô một tiếng, phiến gỗ dưới chân Triển Chiêu trượt mở ra, cả người y bị lún sâu, rơi xuống.

Thân ảnh Bạch Ngọc Đường như ánh chớp, bắt lại cánh tay Triển Chiêu thật chặt. Chỉ cần mượn chút lực là Triển Chiêu có thể bay lên. Vậy mà, hắn lại nghe được một thanh âm.

Là thanh âm của vũ khí đâm vào cơ thể. Bạch Ngọc Đường biết, con mèo con kia thà cắn nát răng cũng không muốn phát ra bất cứ tiếng nào làm lòng hắn rối loạn.

Cùng lúc đó, một kẻ áo đen không biết phóng ra từ chỗ nào, một người hướng về lưng y mà đánh, một tên khác lại vung đại đao về hướng tay trái đang lôi kéo Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường không buồn suy nghĩ, phóng Họa Ảnh trong tay qua, đẩy lui đại đao đó.

Con mèo nhất định không thể chết!

Trường thương đâm vào sau lưng, trong bóng đêm không thấy được máu bắn tung tóe, kẻ áo đen còn chưa kịp đắc ý, Họa Ảnh đã như bóng ma xoẹt qua cổ gã.


Triển Chiêu không thể mượn tay hắn đi lên, lại muốn buông lỏng cánh tay đang nắm chặt y nữa, cổ tay cử động, muốn thoát khỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thất kinh, hắn không thấy được nguy hiểm dưới hầm, nhưng lại thấy rất rõ lời nhắn nhủ trong hành động của Triển Chiêu: Nguy hiểm, buông ta ra.

“Mèo con, ta tuyệt đối không buông ngươi ra.”

“Thả tay đi, Ngọc Đường, minh thư ở trên người ngươi, ngươi phải sống sót ra ngoài.”

“Mèo con, ngươi sống ta mới có thể sống. Ngươi sống, Bạch Ngọc Đường ta sẽ dùng cả đời này tới chăm sóc ngươi, quyết không để ngươi chịu khổ sở dẫu chỉ một chút, nếu ngươi dám chết, xuống âm tào địa phủ, ta cũng bám theo ngươi, chăm sóc ngươi.” Trong bóng đêm, không thể nhìn thấy biểu lộ của Bạch Ngọc Đường, vậy mà chữ chữ câu câu, lại vang xa, vọng lại bên trong Trùng Tiêu Lâu.

Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, trong tim Bạch Ngọc Đường đã có lời thề như vậy, tự Bạch Ngọc Đường cũng không rõ lắm, có lẽ là từ lúc đạo Tam Bảo, cũng có lẽ là từ lúc Khốn Long Tác đi, bóng lưng màu trời xanh cô độc đó đã dựng nên một cảnh tượng triền miên trong tim hắn, y kiên cường, tận lực, âm thầm, trung thực, y khiêm tốn nho nhã, dẫu vô tình hay cố ý đều chạm vào nơi mềm yếu nhất trong tim hắn.

Cho nên, mèo nhất định không thể chết!

Cảm thấy cơ thể Triển Chiêu đang bị một lực rất lớn kéo xuống phía dưới. Tay Bạch Ngọc Đường siết càng chặt hơn, miệng vết thương trên thân cũng bị phá rách.

— Cho dù ở dưới có thật là địa ngục đi nữa, ta cũng nhất quyết không buông tay.


Sức lực kia quá lớn, khiến hai người cùng bị kéo xuống.

Đen hơn, tối hơn. Trong ánh sáng hỏa thạch, có tia lửa của Họa Ảnh khi kéo qua bức vách.

Mượn tia lửa yếu ớt rải rác này, Triển Chiêu vận lực vào cánh tay, rắc một tiếng, phá bỏ dây xích sắt đang buộc hai chân, thế rơi lập tức chậm lại, hai người đồng thời xuất kiếm, hai cây kiếm cùng lúc cắm vào trong tường. Hai người như con nhện mượn lực từ kiếm treo lơ lửng trên hai bức vách trống.

Xích sắt rơi xuống đất, liền nghé tiếng tên “vút vút” bay qua, tính phương vị, đều là bắn về nơi xích sắt rơi xuống.

Một hòn đá nhỏ bay ra từ trong tay Bạch Ngọc Đường, nhìn ra thế công mạnh mẽ, hắn muốn dò xét thử xem bên dưới có còn cơ quan hay không. Cũng may, sau khi viên đá rơi xuống, không nghe được âm thanh kỳ lạ gì.

Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, xem như tạm an toàn rồi. Hắn một tay cầm kiếm, tay kia tìm kiếm cánh tay đã thả ra của Triển Chiêu, lòng bàn tay ẩm ẩm, lại hơi dính, là máu. Mèo con quả nhiên là bị thương.

“Mèo con, bị thương ở đâu.”

“Vai trái.” Triển Chiêu cố hết sức để ngữ điệu trở nên bình thường chút, không để Bạch Ngọc Đường nghe ra chút khác lạ nào. Lúc vừa rơi xuống bẫy rập, tám thanh kiếm từ tám hướng đâm về phía y, y cũng chỉ tránh được 4.

Tay Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đã chạm lên vai trái y nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, nơi đó là chỗ trúng tên.

“Rắc!” Một tiếng lớn vang lên, tường bật mở, kiếm rơi xuống, người cũng rơi xuống.


Một lần nữa, sợ hãi lại ập lên trái tim vừa thả lỏng. Nơi hạ cánh lại là đá cứng. Tiếng đánh nhau đột nhiên vang lên.

“Á.” Bạch Ngọc Đường nghe được một tiếng kêu nhẹ, còn nén lại, nhưng đến cùng cũng không hoàn toàn biến mất được nơi cổ họng. Là tiếng của Triển Chiêu, mèo con lúc nào cũng cứng rắn như thế sao lại…

“Mèo con, ngươi làm sao rồi.”

Đôi tay hơi lạnh nắm lấy dây đeo vai, một thân thể ướt đẫm che chở hắn.

Không nghe thấy tiếng của Triển Chiêu, cũng không thấy được biểu lộ của y, nhưng hô hấp quen thuộc kia như cứng lại. Còn có âm thanh của một chưởng đánh trúng người. Cách một Triển Chiêu mà Bạch Ngọc Đường còn cảm thấy huyết khí như bị cuộn sóng, Triển Chiêu lại dùng máu thịt của y kiên cường chống đỡ thay hắn một chưởng này. Cùng lúc Cự Khuyết của Triển Chiêu cũng đâm vào ngực đối phương.

Là tứ đại cao thủ trong truyền thuyết của Trùng Tiêu Lâu ư!

Triển Chiêu không còn lựa chọn nào khác. Đồng quy vu tận mới là cách hữu hiệu nhất bây giờ. Bớt đi một người, Bạch Ngọc Đường sẽ bớt đi một phần nguy hiểm.

“Mèo con.”

Triển Chiêu không cách nào nói chuyện. Y biết rõ chỉ cần thả lỏng hàm răng đang cắn chặt, một ngụm máu sẽ phun ra, khiến Bạch Ngọc Đường phải sợ. Y không muốn hắn phải chịu lo lắng. Giơ tay, vỗ vai Bạch Ngọc Đường để trấn an. Vậy mà đau nhức xộc tới, tay vô lực rơi. Một động tác giơ tay đơn giản vậy thôi cũng khiến y như tiêu hao toàn bộ khí lực cuối cùng.

“Mèo con!!”