"Linh Lung Thiên..." Âm Lệ Hoa liếc "Linh Lung Thiên" đứng cạnh.
"Nó lớn mật quá, hy vọng không xảy ra chuyện gì." Đáy mắt nàng hiện rõ thần sắc khẩn trương.
Có Bắc Mang hóa hình phù, đại hán mặt đỏ "Linh Lung Thiên" đứng cạnh đó bất động. Cách đó khá xa, mấy tu sĩ vốn đứng cạnh Thiên La chân nhân tỏ vẻ kinh nghi bất định vì chỗ y đứng trống trơn.
"Ngụy tiểu tử, nếu ngoan ngoãn quỳ xuống làm nô bộc cho ta, ta sẽ tha mạng." Trong sơn cốc, Lưu Chân Võ tuy không dễ chịu gì nhưng cười vang chấn động thiên địa.
Bất diệt tịnh bình lơ lửng trên đầu Ngụy Tác, dòng kiếm như bánh xe được thôi động. Gã không ngừng phát ra đạo tôn nhưng bị kim sắc kiếm quang chẻ tan, khí tức và dung nhan gã ngày càng già đi.
"Nằm mơ hả?" Ngụy Tác gầm lên, giọng nói có phần già đi.
"Y cũng cứng cỏi nhưng vô bổ... cơ hội lật ngược đã hết." Không ít lão bất tử lắc đầu thở dài, cho rằng hiện tại Ngụy Tác tốt nhất nên nhận thua, bảo Tô Thần Huyết hòa Vương Vô Nhất trung chỉ đối quyết, giá dạng Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất dừng giao đấu thì còn giữ được tính mạng.
"Ta không ngại đập gãy bộ xương già của ngươi." Lưu Chân Võ cười lạnh, Ngụy Tác có mấy môn vô thượng bí pháp và tiên khí khiến y động lòng, quyết ý khiến gã không còn chiến lực thì ngoài mặt tha mạng nhưng ngầm sai người bắt gã, dù tổn thất chút thọ nguyên nhưng giành được những thứ đó thì đều là lập công lớn cho Hoàng Thiên đạo, mấy chục năm thọ nguyên thì với năng lực của Hoàng Thiên đạo tất dễ dàng bù lại. Nếu lấy được cả mấy môn vô thượng bí thuật thì càng được thưởng kinh nhân.
Ngụy Tác ra vẻ nghiến răng chống chọi, liên tục thi triển Thiên đế vẫn tinh tàn thiên.
"Kích phát chừng hai mươi đạo thuật pháp này nã là y thọ nguyên hao tận..." Nhiều tu sĩ nhìn nhau, liên tục kích phát hơn mười đạo giá thuật pháp, Ngụy Tác đã già cốc như lão đầu hai trăm lai tuổi, khí tức suy nhược như chỉ còn một trăm mấy chục năm thọ nguyên.
"Còn đánh nữa? Hiện tại đã là lão đầu rồi, tha cho ngươi cũng không sao."
"Đại sư huynh nhất chiến thành danh, vượt lên mọi thiên tài tu sĩ của các đại lục! Còn không mau quỳ xuống cầu xin!" Mấy Hoàng Thiên đạo chân truyền đệ tử càng cực kỳ đắc ý, không ngừng cười nhạo Ngụy Tác.
"Xoẹt!!"
Đột nhiên, Ngụy Tác phản kích, chui vào Bất diệt tịnh bình, thi triển Động Hư bộ pháp, xuất hiện ngay sau Lưu Chân Võ, bạch sắc chướng khí từ Bất diệt tịnh bình tràn ra.
"Cắn càn hả!"
Lưu Chân Võ cười lạnh, kim sắc thánh kiếm xoay vòng, kiếm quang quét sạch bạch sắc chướng khí, chém lên Bất diệt tịnh bình.
"Choang!"
Bất diệt tịnh bình rung lên, bối giáp Hoang cổ cự ngao lại xuất hiện ngăn đỡ vết nứt. "Oành!" Bạch sắc thiên long cưỡi sóng tràn ra, oanh kích Tứ thần vương pháp tọa.
"A!"
Lưu Chân Võ thét lên thảm thiết, chưa kịp thi triển Cổ hoàng đoạt binh thuật, hà quang ngưng hình bèng lên trên đầu, bị bạch sắc viễn cổ thiên long cưỡi sóng đánh nát, cùng Tứ thần vương pháp tọa văng đi, phun máu ồng ộc!
"Đây là sao?" Ai cũng chấn động, ngay cả Tô Thần Huyết, Vương Vô Nhất cùng mấy lão bất tử Hóa Thiên giáo hiện thân sau đó, đang thoạt ẩn thoạt hiện sau lưng Tô Thần Huyết cũng ngẫm ngợi.
"Kim sắc thánh kiếm giảm bớt không ít uy năng! Chỉ là một đoạn thần uy chứ không phải thần binh của đại năng, uy năng đã tiêu hao gần nửa, Ngụy Tác ẩn nhẫn lâu như vậy, đã liều mình rồi!"
"Đây là kim đơn hà quang ngưng hình, y còn luyện bản mệnh pháp bảo! Kim đơn uy năng đáng sợ thế này, cộng với bản mệnh pháp bảo thì còn hơn hà quang uy năng Kim đơn ngũ trọng của Lưu Chân Võ!" Không ít tu sĩ hiểu ra, lạnh ngắt cõi lòng.
Vốn kim sắc thánh kiếm gần như phá được Bất diệt tịnh bình, Ngụy Tác đồng thời phát động Vô thủy kiếm kinh mới giữ được tịnh bình, nhưng hiện giờ kim sắc thánh kiếm tuy vẫn thần uy vô song, khí tức chấn động thiên địa, nhưng không tổn hại được cho Bất diệt tịnh bình nữa.
"Chết đi!"
Trong Bất diệt tịnh bình, Ngụy Tác diễn kịch tuyệt hảo, gầm lên đọng trời, lại ngưng ra đạo tôn giáng vào Lưu Chân Võ, đồng thời thi triển Động Hư bộ pháp, xuất hiện sau lưng y.
"Chát!"
Kim sắc thánh kiếm kiếm quang rải ra, chém tan đạo tôn nhưng Ngụy Tác lại ngưng thành viễn cổ thiên long cưỡi sóng ép xuống Lưu Chân Võ và Tứ thần vương pháp tọa.
"A!"
Lưu Chân Võ rống lên, đỉnh đầu phun ra vô số bạch sắc thần quang, một viên bạch sắc kim đơn ngang ngửa với viên của Ngụy Tác lúcn vừa đột phá đến Kim đơn tứ trọng bay lên. Lưu Chân Võ thấy không chống nổi nên kim đơn cũng tế xuất.
"Kim đơn to thế này... thiên cấp công pháp, kim đơn của Kim đơn ngũ trọng!" Lưu Chân Võ tế xuất kim đơn lớn như thế khiến các đại tu sĩ đều hít hơi lạnh. "Kim đơn cũng tế xuất, không còn bài tẩy nữa." Trong Bất diệt tịnh bình, Ngụy Tác bình tĩnh cười lạnh.
"Oành!"
Bạch sắc viễn cổ thiên long đứng trên làn sóng bị kim đơn của Lưu Chân Võ đánh tan nhưng kim đơn và thân thể y run lên, há miệng phun máu.
Lại một đạo tôn và bạch sắc viễn cổ thiên long hóa ra, trừ sợ kim đơn bị kim sắc thánh kiếm chém nên không dám trực tiếp tế xuất thì Ngụy Tác toàn lực phát động đòn công kích mạnh nhất.
"Phù!" Lưu Chân Võ rúng động, mắt mũi rỉ máu, bạch sắc thần quang gần như tan hết.
"A!" Mấy chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo vừa mới trào phúng, trợn tròn mắt kêu lên.
Lưu Chân Võ đã lại trọng thương nội phủ, sắp thổ hết máu.
"Chết đi!"
Ngụy Tác gầm lên khiến mọi đại tu sĩ và lão bất tử biến sắc, đạo tôn và bạch sắc viễn cổ thiên long tái hiện!
"A!"
Lưu Chân Võ tan hết bạch sắc thần quang, bị đánh bay khỏi Tứ thần vương pháp tọa. Bạch sắc kim đơn văng theo.
"Trời đất! Lưu Chân Võ chiến bại..."
"Có hai đạo vô thượng bí thuật, mượn được kim sắc thánh kiếm, như có một thần huyền đại hiệp trợ mà vẫn bại... Không thể tưởng tượng nổi!"
Nhiều tu sĩ tại trường, cả những lão bất tử cũng kinh hô thành tiếng, đều nhận ra Lưu Chân Võ đã bại, cả kim đơn cũng không khống chế bất trụ, căn bản vô pháp để đnổi, khó lòng đỡ đòn tiếp của Ngụy Tác.
"Vương Vô Nhất khẳng định sẽ xuất thủ ngăn cản!"
Nhiều người cũng nghĩ như thế, vì Vương Vô Nhất không ngăn cản, Lưu Chân Võ khẳng định sẽ xong đời.
"Cùng xuất thủ?"
Nhưng ai cũng không ngờ là không chỉ Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết cũng xuất thủ.
Tô Thần Huyết phát ra mấy đạo hồng quang, cổ đồng sắc quang tráo bao kín sơn cốc tan đi, "Ngụy đạo hữu, thắng bại đã phân, dừng tay." Một làn thanh quang chặn trước Ngụy Tác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cùng lúc, thân thể Vương Vô Nhất hóa thành vô số thần quang quang văn, như vô số quang ti tỏa khắp hư không chỉ vào Lưu Chân Võ đang văng đi, giữ y lại.
"Thắng bại đã phân." Vương Vô Nhất nói đoạn lạnh tanh.
Ngụy Tác không truy kích, băng tử sắc quang hoa lóe lên, Bất diệt tịnh bình được thu lại, trong gã nhăn nheo, tóc bạc trắng, không chỉ nhục thân, ngay cả kim đơn cũng có khí tức già nua.
"Thuật pháp này tổn thương thọ nguyên đáo đến thế... thọ nguyên của y không còn bao nhiêu..."
"Y tuy thắng nhưng là thảm thắng... Kim đơn khí tức già thế rồi, đừng nói phát ra thuật pháp đó mà phát động cường pháp khác cũng tổn hao sinh cơ."
"Y đã gần như kiệt quệ, không thể thoải mái xuất thủ... y lại có bảo vật, tất gặp tai họa."
"Tiên khí... Tiên khí nhất định về tay ta!"
"Lấy được một, hai thứ của y đủ hoành hành thiên hạ!"
"Cơ hội tốt nhất giết y đến rồi..."
Nhất thời vô số mục quang dồn lên Ngụy Tác, không ít người tỏ rõ vẻ tham lam.
Vương Vô Nhất phất tay, một đạo tinh quang từ miệng Lưu Chân Võ bắn về phía Ngụy Tác. Cùng lúc, nạp bảo nang của y và của hai chân truyền đệ tử Hoàng Thiên đạo bị Ngụy Tác đánh chết, Tứ thần vương bảo tọa đều bay về phía gã.
Lưu Chân Võ được Vương Vô Nhất đẩy về phía hai thái thượng trưởng lão Hoàng Thiên đạo ngoài sơn cốc.
Lưu Chân Võ nghiến răng kèn kẹt, oán độc nhìn Ngụy Tác.
Vương Vô Nhất theo đúng song phương ước định, đưa hết đồ của Lưu Chân Võ cho Ngụy Tác.
Tiên vương thần tinh ấp lánh, cơ hồ không tổn hao bao nhiêu, bị Ngụy Tác chụp lấy.
Khí tức huyền ảo và dị hương tác động đến mọi tu sĩ tại trường.
Tiên bảo động lòng người!