Ngụy Tác dùng Địa Mẫu cổ kinh phối hợp với Động Hư bộ pháp, bất liên tục vượt hư không, triệt để chiếm thượng phong.
"Đưa ngươi quy tây!"
Lưu Chân Võ tắt hết bạch sắc thần quang, chân nguyên gần như không thể lưu chuyển, Tứ thần vương pháp tọa tắt kim quang, Ngụy Tác cùng sát ý phát ra đạo tôn, đồng thời đạp vào Lưu Chân Võ.
"Keng!"
Lưu Chân Võ đột nhiên phát quang, khí tức kinh nhân tràn ra.
"Kia là..." Ngụy Tác cả kinh, thi triển Động Hư bộ pháp, không áp sát Lưu Chân Võ mà lùi lại mười dặm. Lưu Chân Võ phát ra khí tức quá đáng sợ khiến gã cảm thấy nguy hiểm.
Thân ảnh Ngụy Tác vừa khuất, toàn thân Lưu Chân Võ như kim sắc lưu ly bảo đăng, hà quang lấp lóe, đỉnh đầu ngưng thành một cây kim sắc thánh kiếm, phát ra vạn trượng kim quang.
Kim sắc thánh kiếm hóa ra, không gian uốn khúc, đạo tôn của Ngụy Tác lại tan tành.
Kim sắc thánh kiếm phát ra thần quang, Hắc đồng không thể hút được, như vầng mặt trời đột nhiên giáng lâm, cả sơn cốc được chiếu sáng!
"Lưu Chân Võ bị đánh thê thảm như thế?"
"Kia là..."
Mọi tu sĩ ngoài sơn cốc lại thấy cảnh tượng Ngụy Tác và Lưu Chân Võ đối quyết. Lưu Chân Võ máu nhuộm pháp y, đầu tóc rối bù nhưng kim sắc thánh kiếm trên đầu lại chấn động tâm phách, khí tức khiến cổ đồng sắc linh quang quang tráo chấn động, khiến mọi lão quái vật ở gần thấy khó chịu như thổ huyết.
"Là đại năng thần văn!" Ngụy Tác rùng mình, kim sắc thánh kiếm xuất hiện, gã cảm nhận được khí tức như Lôi vương đế tôn kiếm trong Bắc Mang di tích, giờ lại nhìn rõ thánh kiếm tịnh phi không phải thai thể chân chính mà do kim sắc thần văn ngưng thành, nguyên khí toát ra dệt lên pháp vực uy năng, cả Hắc đồng cũng không hút được.
Kim sắc thánh kiếm dấy lên thần huyền uy năng nghẹt thở, khẳng định không phải pháp bảo do Lưu Chân Võ tôi luyện mà là thần văn ấn ký Vương Vô Nhất phong ấn trong thể nội y!
"Muốn diệt ta! Chết đi!"
Lưu Chân Võ không chỉ toàn thân đầy máu mà miệng và mũi cũng rỉ máu, nhìn Ngụy Tác một cách cực kỳ oán độc.
"Vù!"
Kim sắc thánh kiếm chém ra kiếm quang, đến ngay trước mặt Ngụy Tác.
"Choang!"
Bất diệt tịnh bình đón đỡ kim sắc thánh kiếm, hai loại cực đạo pháp vực va nhau, rung lên từng vòng trên không.
"Kim sắc thánh hoàn toàn sánh được với bản mệnh kiếm nguyên của Hoàng Phủ Tuyệt Luân!" Ngụy Tác run lên, Bất diệt tịnh bình xuất hiện mấy vết kiếm, thanh khí mờ mờ dấy lên, bối giáp Hoang cổ cự ngao xuất hiện mới ngăn được. Nếu không vì nhục thân của gã sánh với Hoang cổ cự thú, thì tất đã không thể khống chế chân nguyên, nhục thân bị thương.
Đại đạo uy năng của kim sắc thánh kiếm khiến Ngụy Tác không dám thi triển Động Hư bộ pháp áp sát, nếu bị chém trúng thì nhục thân sẽ nát bét.
"Choang!!"
Ngụy Tác thi triển Động Hư bộ pháp, giãn cách với Lưu Chân Võ, cho Bất diệt tịnh bình thời gian hồi phục, khiến Cổ hoàng đoạt binh thuật vô dụng. Nhưng Động Hư bộ pháp vừa kéo Bất diệt tịnh bình lướt đi thì kim sắc thánh kiếm kiếm quang lại chém lên thân bình.
Thấy thế, Âm Lệ Hoa vốn thở phào lại nhợt nhạt mặt mày.
"Có khác gì đấu với một thần huyền đại năng cộng một Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ..."
"Thần huyền tứ trọng đại năng, thủ đoạn thật khó tưởng tượng nổi."
Nhiều lão bất tử thầm lắc đầu, nhận ra kim sắc thánh kiếm hoàn toàn không phải sức Lưu Chân Võ mà là một phần thần uy được Vương Vô Nhất phong ấn tại thể nội y, kim sắc thánh kiếm xuất thủ hoàn toàn vượt tốc độ thi pháp của Lưu Chân Võ, tự hồ có ý thức độc lập. Như thể một thần huyền đại năng cầm kim sắc thánh kiếm hiệp trợ Lưu Chân Võ đối địch, nhưng Vương Vô Nhất hiện không hề xuất thủ, thần uy này là Vương Vô Nhất phong ấn từ trước, hiện tại Lưu Chân Võ như đang cầm pháp bảo do sư môn luyện chế, nên không thể coi là bất công.
Mọi tu sĩ Hoàng Thiên đạo tại trường đều hớn hở, mấy chân truyền đệ tử nhìn Ngụy Tác, đắc ý cười lạnh.
"Tiểu tử ngươi lấy gì đấu với ta!" Lưu Chân Võ vung tay, vô số bạch sắc thần quang giáng vào Ngụy Tác.
"Hoàng thiên thánh tháp! Thuật pháp này là thiên cấp trung giai, bất truyền chi bí của Hoàng Thiên đạo, Lưu Chân Võ biết ngần ấy bí pháp, xem ra Vương Vô Nhất đích xác coi y là người kế thừa ngôi tông chủ, khó trách, y đã tu vi Kim đơn ngũ trọng, tất thành thần huyền! Ngụy Tác không xong rồi..." Ngoài sơn cốc, một lão bất tử lầm bầm.
"Vù!""Vù!"
Bạch sắc thần quang đều hóa thành bảo tháp sáng chói.
Mỗi bạch sắc bảo tháp phát ra đều không tan vỡ ngay mà lượn vòng trên không, ràn rạt uy năng, như từng trọng bảo.
Đạo thuật pháp này là bí thuật của Hoàng Thiên đạo, hiện tại Lưu Chân Võ có Tiên vương thần tinh, tu vi sánh với nửa thần huyền đại năng, thi triển ra thì nửa sơn cốc rợp bóng bạch sắc bảo tháp phi hành, Ngụy Tác thi triển Động Hư bộ pháp khiến thần thức không thể chốt chặt vào cũng bị bao trùm.
"Choang!"
Kim sắc thần văn kiếm quang lại chém lên Bất diệt tịnh bình, mấy bạch sắc bảo tháp cũng ép lên thân bình.
"Cách!"
Tuy chỉ một phần thần uy, nhưng kim sắc thánh kiếm không kém gì Hoàng Phủ Tuyệt Luân, tương đương với một thần huyền đại năng và nửa thần huyền đại năng dùng thuật pháp uy năng xung kích Bất diệt tịnh bình khiến bảo bình có tiếng nứt vỡ.
"Tiên khí đó cũng không chịu nổi!"
"Còn tiếp thì cả tiên khí cũng phá tổn!"
"Thần huyền tứ trọng đại năng quả nhiên thủ đoạn hơn hẳn Thần huyền tu sĩ thông thường, chả trách hôm nọ đẩy lui được hai thần huyền đại năng của đại lục khác!"
Mọi tu sĩ ngoài sơn cốc đều tính toán, nhiều lão bất tử tiếc rẻ, nhưng Ngụy Tác biết Động Hư bộ pháp, trừ phi chân thân Vương Vô Nhất giáng lâm xuất thủ, không thì không ai có thể đoạt được Bất diệt tịnh bình, mong gì giết được gã.
"Vù!"...
Tiếng xé không gian vang lên, Ngụy Tác vẫn thập phần lãnh tĩnh, phát động Vô thủy kiếm kinh.
Bên ngoài Bất diệt tịnh bình chợt xuất hiện một dòng chảy do vô số phi kiếm hình thành, ban đầu là tiếng xé không gian kịch liệt rồi chuyển thành tiếng thủy triều vỗ bờ.
"Kia là..."
"Lại một môn vô thượng cường pháp! Y vẫn còn một môn vô thượng cường pháp!"
Nhiều tu sĩ kinh hô. Thi triển Vô thủy kiếm kinh, Ngụy Tác lại thi triển Động Hư bộ pháp giãn cách Lưu Chân Võ, kim sắc thánh kiếm của y rực kiếm quang nhưng tuy phá được dòng kiếm, chém vào Bất diệt tịnh bình nhưng bị thanh khí chặn lại.
Phi kiếm trong suốt của Ngụy Tác không ngừng xuất hiện, gã như đang thôi động một kiếm trận khổng lồ vận chuyển, liên tục phát kiếm.
Cơ hồ mọi đại tu sĩ đều nhận ra đạo thuật pháp này của gã là một môn thiên cấp đỉnh giai vô thượng cường pháp. Hơn nữa mọi lão bất tử đều chưa từng thấy.
"Môn thuật pháp này chỉ cần đủ sức mạnh là liên tục hóa thành phi kiếm, kiếm lưu càng lúc mạnh, như đẩy một bánh xe ngày càng lớn dần, uy năng phòng ngự càng kinh nhân... Đó mới là vô thượng cường pháp, chỉ tiếc tiêu hao chân nguyên quá kinh nhân, khó tránh được bại vong." Một lão bất tử áo trắng của Hóa Thiên giáo không biết xuất hiện cách Tô Thần Huyết không xa từ bao giờ, chợt thở dài.
Trong sơn cốc, Ngụy Tác lóe ngân sắc thần quang, thể nội vang lên tiếng sóng vỗ.
Gã như đang đẩy bánh xe khổng lồ, nhưng tâm cảnh vô cùng bình tĩnh.
Vô thủy kiếm kinh đích xác là vô thượng cường pháp, chỉ cần đủ chân nguyên là tạo thành kiếm lưu càng mạnh, gã tuy thôi động mấy vạn đạo phi kiếm, trông có vẻ cật lực nhưng phối hợp với Bất diệt tịnh bình thì đủ chống lại kim sắc thánh kiếm của Lưu Chân Võ. Nếu gã dùng Địa Mẫu cổ kinh thì không hề tiêu hao bao nhiêu chân nguyên, thể nội gã lại có mảnh vỡ Diệu thụ, không cần động dụng Thủy hoàng phệ nhật quyết, thôi động bao nhiêu ngày cũng không thành vấn đề.
Quan trọng là gã qua chăm chú cảm ngộ thần uy của kim sắc thánh kiếm, thánh kiếm chỉ phong ấn một đoạn thần uy, mượn sức Vương Vô Nhất chứ không phải thần binh thai thể. Gã nhận ra kim sắc thánh kiếm đang giảm uy năng, dù không rõ ràng. Kim sắc thánh kiếm không thể tồn tại mãi.
Ai cũng thấy gã không chịu đựng được kiểu chân nguyên tổn hao như thế nhưng thật ra gã hiểu nếu đua tiêu hao thì Lưu Chân Võ tuyệt đối không địch nổi.
Giao đấu đến mức sức mạnh Vương Vô Nhất phong ấn cũng phá thể thì Lưu Chân Võ đã hết bài tẩy, với Ngụy Tác coi như y bại chắc!
Mắt hơi ánh lên, Ngụy Tác đột nhiên hạ chủ ý, lại phát ra đạo tôn vào Lưu Chân Võ.
"Phù!"
Kim sắc thánh kiếm rải kiếm quang, dễ dàng xé tan đạo tôn, xung phá dòng kiếm, giáng vào Bất diệt tịnh bình.
"Phù!""Phù!"... Nguồn: https://truyenfull.vn
Đạo tôn liên tục xuất ra, đạo đạo kim sắc kiếm quang liên tục chém vào dòng kiếm và Bất diệt tịnh bình.
Ngụy Tác liên tục thi triển Vô thủy kiếm kinh và Thiên đế vẫn tinh tàn thiên, đợi Lưu Chân Võ đến gần là lại thi triển Động Hư bộ pháp kéo giãn khoảng cách khiến y không thể sử dụng Cổ hoàng đoạt binh thuật áp chế.
Một bên là thần huyền thần uy, một bên là hai môn vô thượng bí thuật, đều là cực đạo uy năng va chạm khiến hư không trong sơn cốc sôi lên, cả hai đều có chiến lực sánh với thần huyền đại năng, khiến các đại tu sĩ, lão bất tử ỏa ngoài liên tục hít hơi lạnh.
"Có lẽ là trận chiến ác liệt nhất giữa tu sĩ Kim đơn kỳ trong gần nghìn năm qua."
"Chân nguyên của y hùng hậu quá, không hề khô kiệt."
"Chúng ta đều sắp xuống lỗ mà không có thần thông cỡ đó, hai người này đều còn trẻ đã có chiến lực này... Nhất là Ngụy Tác không như Lưu Chân Võ phải mượn sức Vương Vô Nhất, nhưng rồi y cũng chết ở đây..." Nhiều lão bất tử thở dài.
Song phương đã dốc bài, đạo quân của gã phát ra ngân sắc quang ti, tuy khiến Lưu Chân Võ như luôn rực cháy ngân sắc hỏa diễm, không ngừng già đi, giảm hẳn mấy chục tuổi, khóe mắt đã nhăn, nhưng gã vì liên tục thi triển Thiên đế vẫn tinh tàn thiên thì càng già hơn, đầu tóc bạc phơ, như lão đầu tám mươi.
Tuy mỗi lần hóa ra đạo tôn đều khiến Lưu Chân Võ giảm hai, ba năm thọ nguyên nhưng Ngụy Tác tự thân cũng tiêu hao gần mười năm thọ nguyên.
Cứ thế thì dù gã đốt hết thọ nguyên, tối đa hao phí của Lưu Chân Võ sáu, bảy mươi năm thọ nguyên. Tai cũng cho rằng gã đang dốc vốn liều mạng.
"Y định làm gì..." Chỉ Âm Lệ Hoa biết, Ngụy Tác phối hợp với Địa Mẫu cổ kinh là chắc thắng, có điều gã lại không luyện hóa Thiên long huyết hóa thạch. "Y nghe lời..." Đột nhiên đôi mắt đẹp đẽ sáng lên, hiểu dụng ý.