Hách Liên Dung đứng lên, nhìn hai người từ xa tới gần, biết là không phải cố ý, ngay cả bước chân cũng đều cùng nhịp, lại nhìn thần sắc hai người, đều là dáng vẻ lơ
đãng, bất cần, như hai Vị Thiếu Quân. Hai người lại trao đổi ánh mắt,
lại cùng làm ra vẻ nghiêm túc, biến thành hai Vị Thiếu Dương.
Nghiêm Yên cười, đến gần hai người,
vòng trước vòng sau nhìn nửa ngày, khẽ cắn môi dưới chỉ vào người bên
trái nói: “Đây là nhị biểu ca!”
Hách Liên Dung đi đến cạnh Nghiêm Yên,
nhìn kĩ hai người. Đại khái là thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, dáng người
lại tương đương, nàng căn bản không phân biệt rõ ai với ai, lại không
cam lòng tùy tiện chỉ ra và xác nhận, đột nhiên vươn tay đến, sờ soạng
lên mặt người bên phải.
Người nọ kinh ngạc định tránh đi, Hách Liên Dung cười nói: “Ta cũng đoán đây là Thiếu Dương.”
Nàng vừa nói xong, Vị Thiếu Dương cười
lớn, Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ta đã nói rồi,
chơi cái gì mà chơi, liếc mắt một cái người ta đã nhận ra, rõ nhàm
chán.”
Tâm tình Hách Liên Dung thoải mái hơn
cũng quên mất bản mặt hay trưng ra với Vị Thiếu Quân, khẽ cười nói:
“Thật ra ta không phân biệt được, chính là biết nếu ta chạm tay đến
Thiếu Dương nhất định sẽ trốn.”
Đột nhiên vừa nói vừa cười làm cho Vị
Thiếu Quân sửng sốt một chút, hắn dời ánh mắt, không quá tự nhiên đi về
chỗ hạ trại: “Ta cũng sẽ trốn a, ai biết ngươi có phải muốn đánh ta hay
không.”
Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Nghiêm Yên và Vị Thiếu Dương, Hách Liên Dung lại muốn đánh người, chẳng lẽ nàng
thích đánh người chắc? Còn không phải đều bị ép buộc? Bây giờ lại thành
ra nàng giống nữ nhân bạo lực, đúng là u hồn!
Cũng may Vị Thiếu Dương mở miệng nói: “Yên nhi, muội làm sao đoán được? Trước kia muội toàn đoán sai.”
“Trước kia không phải muội đoán sai, là muội đoán đúng rồi các huynh lại nhất định diễn như thể muội đoán sai, lần nào cũng vậy!” Nghiêm Yên kháng nghị chỉ chỉ vào tay Vị Thiếu
Dương: “Huynh thường hay phải sờ vào mấy đồ vật nên tay có chút chai
sần, nhị biểu ca không có.” Nói xong lại có chút không vui, như thể đang oán trách hai người hôm nay sao không lại diễn như vậy.
Vị Thiếu Dương nhìn tay, Vị Thiếu Quân
bên cạnh cũng nhìn nhìn. Hách Liên Dung vừa mới đến cạnh hắn, tò mò…nhìn ngó, quả nhiên, da thịt béo mềm. Vị Thiếu Quân cũng cảm nhận được ánh
mặt của Hách Liên Dung, vội nắm tay thành quyền, nói với Nghiêm Yên:
“Muội còn không thả diều đi?”
Nghiêm Yên liền thu hồi lại vẻ không
vui, chạy tới cầm con diều đã được chuẩn bị tốt đưa cho Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung xua tay: “Tẩu không chơi.” Nói xong ngồi vào nơi bày đồ
ăn, tỏ vẻ quyết tâm.
Nghiêm Yên cũng không miễn cưỡng, liền
cười vẫy tay với Vị Thiếu Dương, lại giơ giơ con diều trong tay về phía
Vị Thiếu Quân, chính mình dẫn đầu chạy tới một khoảng đất trống.
Vị Thiếu Dương đi theo sau, Vị Thiếu
Quân cũng muốn đến, thình lình bị Hách Liên Dung giữ chặt vạt áo. Hắn
dừng lại, kinh ngạc nhìn ngón tay trắng dài đang nắm áo mình, mở miệng
ra vẫn không nói được cái gì hay ho hơn: “Làm cái gì?”
Hách Liên Dung dùng sức túm chặt: “Ngươi không biết nhìn à?”
Vị Thiếu Quân cúi người xuống, thuận
thế ngồi xuống đất, nhìn Hách Liên Dung, lại nhìn Vị Thiếu Dương và
Nghiêm Yên ở cách đó không xa. Hai tay hắn chậm rãi chống phía sau, ghé
người lại cười đến vô cùng khinh thường: “Thiếu Dương không có tình ý
với Nghiêm Yên, nếu không cũng sẽ không gọi ngươi theo tới.”
Hách Liên Dung có chút kinh ngạc, hắn
biết nguyên nhân chân chính mình xuất hiện tại đây. Vị Thiếu Quân ‘Xuy’
một tiếng: “Tính cách ngươi buồn tẻ như vậy làm sao có thể chủ động yêu
cầu theo tới giúp vui.”
Hách Liên Dung không vừa lòng với lời
bình của hắn. Từ nhỏ đến lớn thầy giáo viết lời bình trên sổ liên lạc
lúc tốt nghiệp đều là tốn kính đàn anh, đoàn kết thân ái, thành tích
khá…chưa từng xuất hiện qua chữ ‘buồn tẻ’.
“Ít nối loạn dây tơ hồng đi, muốn làm
bà mối phiền toái ngươi trước về nhà làm cho thỏa chí rồi lại đến.” Vị
Thiếu Quân lại hiện ra vẻ mặt vốn có, lỗ mãng, kiểu cười khiếm nhã, vô
sỉ.
“Không phải ta muốn làm bà mối! Là biểu muội của ngươi có ý với Thiếu Dương.” Hách Liên Dung oán hận đạp hắn
một phát: “Hơn nữa Thiếu Dương cũng không hoàn toàn vô tình với Nghiêm
Yên. Bỏ đi thân phận thanh mai trúc mã, không ở riêng một chút làm sao
biết ? Giống như ta và ngươi, ở chung rồi mới biết ngươi thật ra là một u hồn, cũng sẽ chết tâm.”
Hách Liên Dung vốn tưởng nói xong lời
này Vị Thiếu Quân sẽ nhảy dựng lên đùng đùng trở mặt, ai ngờ hắn vẫn
ngây ngốc một lúc lâu: “Ta hình như là tướng công của ngươi.”
Vẻ mặt Hách Liên Dung tỏ vẻ không hiểu nhún nhún vai: “Hai người cũng không xung đột.”
Vị Thiếu Quân phiền chán đứng lên, ngạo nghễ nhìn Hách Liên Dung từ trên cao, thần kỳ nghiêm túc nói: “Đừng
tưởng rằng việc gì ngươi cũng đúng, ít nhất hôm nay có một việc ngươi
sai.”
Vị Thiếu Quân đi đến chỗ Nghiêm Yên
cùng Vị Thiếu Dương. Hách Liên Dung ngồi dưới đất nhìn bóng dáng hắn,
không biết là góc độ vấn đề hay là ngữ khí của hắn vừa rồi quá mức
thuyết giáo, đột nhiên cảm thấy hình tượng hắn cũng rất cao lớn, có điều chính mình sai ở đâu? Hắn muốn nói hắn căn bản không phải một u hồn
sao? Ý nghĩ này chỉ tồn tại một giây đồng hồ trong đầu Hách Liên Dung đã bị nàng hoàn toàn đạp xuống mười tám tầng địa ngục.
Vị Thiếu Quân nói vài câu với hai người kia lại quay lại, đến trước mặt nàng vươn một tay: “Chúng ta trở về.”
“A?” Hách Liên Dung không hiểu ý hắn, nhìn hắn muốn cười đến gập cả lưng nhưng cố nén nhịn, liền đứng lên: “Đi đâu?”
Vị Thiếu Quân giữ chặt tay nàng, không khỏi phân trần: “Về nhà, ta nói với bọn họ ngươi không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi.”
“A?” Hách Liên Dung ngạc nhiên quay đầu nhìn Vị Thiếu Dương cùng Nghiêm Yên đã mất hứng, lại muốn giật tay mình ra nhưng không được liền lấy tay kia đánh vào tay hắn: “ Vì sao nói như vậy? Quá mất hứng?”
Vị Thiếu Quân càng không ngừng kéo Hách Liên Dung tới bên cạnh xe ngựa: “Ngươi không phải muốn tạo cơ hội sao?
Như ngươi mong muốn.”
Hách Liên Dung nóng nảy: “Ngươi tránh ở bên cạnh không hé răng là tốt rồi, làm chuyện dư thừa thế làm gì? Còn
kéo theo ta xuống nước!”
Vị Thiếu Quân kéo Hách Liên Dung ngồi
lên xe ngựa, hướng Thiếu Dương ở xa xa đang chạy đến hô một câu: “Ta
mang xe ngựa đi, các ngươi chơi xong tự mình trở về.”
Rồi sau đó hắn phân phó xa phu( người
đánh xe) lái xe, lùi vào trong xe, nói với Hách Liên Dung vẫn đang trừng mắt nhìn hắn: “Về sau thấy những chuyện như vậy đừng có lại xem vào
nữa, quả thực Việt bang việt vội (anh này chơi chữ ý bảo chị là người
Tây Việt nên quá vội vàng?) . Người Yên Nhi thích không phải Thiếu Dương mà là tướng công u hồn của ngươi !”
“Hả?” Hách Liên Dung hoảng sợ mở to hai mắt, xe ngựa bất thình lình chuyển bánh khiến nàng mất thăng bằng,
nghiêng ngả, lại chật vật ngồi xuống xong: “Hả?”