Nghe thấy thanh âm như thế, động tác của Hách Liên Dung chậm một chút, sau đó mới xốc màn xe lên, nhìn Vị Thiếu Quân mang theo vẻ mặt khó chịu đứng ở cách đó không xa, chính là hướng Vị Thiếu Dương ồn ào. Ở bên
người hắn, Nghiêm Yên cầm hai con diều thật dài, cười khẽ, “Thả nhiều
năm như vậy, hiện tới mới nhớ tới việc oán giận, lúc trước nói hàng năm
phải theo giúp muội phóng con diều lại không biết là ai.”
Vị Thiếu Dương cười nói: “Đáng thương
nhất là ta, rõ ràng là người ta đáp ứng muội, lại hàng năm cứng rắn lôi
kéo ta tiếp khách.”
Nghiêm Yên hướng Vị Thiếu Dương cau mũi, “Vậy ca hiện tại trở về đi, muội còn không hiếm lạ đâu!”
Nghiêm Yên hoạt bát sáng sủa như vậy
cùng với tiểu thư ngoan ngoãn trong ấn tượng của Hách Liên Dung khác
nhau một trời một vực, Vị Thiếu Dương cũng có vẻ vô cùng thả lỏng, không giống như ngày thường thường xuyên toàn thân căng thẳng, liền ngay cả
Vị Thiếu Quân, trong thần sắc đều mang theo vài phần tự tại thản nhiên,
này đại khái chính là một loại ăn ý khác biệt của thanh mai trúc mã.
Hách Liên Dung cảm thấy chính mình đến nhầm chỗ, loại không khí bình
thản này là không cần một ngoại nhân như nàng đến phá vỡ.
Hách Liên Dung vươn chân bước xuống đất cũng không phải, không bước xuống cũng không phải, xấu hổ a, cố tình
lúc này Vị Thiếu Dương quay đầu, hướng xe ngựa bên này vẫy vẫy tay, “Nhị tẩu, bên này.”
Vị Thiếu Quân cùng Nghiêm Yên lập tức
đưa ánh mắt lại đây, nhìn thần sắc kinh ngạc của bọn họ, Hách Liên Dung
không nói gì chỉ cười mỉa một chút, tại lúc Vị Thiếu Dương nghĩ tới xem
xét tình huống trước mắt, nhảy xuống xe ngựa, hướng bọn họ nghênh ngang
đi tới.
Nghiêm Yên hướng Hách Liên Dung lộ ra
một nụ cười vừa phải, “Là khuyết điểm của muội, không gọi biểu tẩu cùng
đi, mất công để tam biểu ca nghĩ thay.”
Vị Thiếu Dương thâm ý nhìn Hách Liên Dung, cười khẽ lắc đầu, hướng Nghiêm Yên nói: “Chúng ta đi lấy mấy thứ trên xe xuống.”
Nghiêm Yên không nói gì, cầm con diều
trong tay đưa cho Vị Thiếu Quân, đi theo Vị Thiếu Dương. Hách Liên Dung
lắc lắc đầu nhìn chằm chằm vào bọn họ, thấy bọn họ đi được không xa
không gần, cũng không nói cái gì, mày không khỏi nhăn tít lại.
Vị Thiếu Quân nhìn hành động của Hách
Liên Dung, ánh mắt cũng chuyển hướng nhìn Vị Thiếu Dương cùng Nghiêm
Yên, kinh ngạc một chút, bất mãn hướng Hách Liên Dung nói: “Ôi chao,
ngươi rốt cuộc tới để làm gì?”
“Ta cũng muốn biết.” Hách Liên Dung
buồn bực vạn phần. Lúc trước vẫn nghĩ Vị Thiếu Dương là muốn nàng đánh
vỡ thế giới hai người cùng với Nghiêm Yên. Hiện tại xem ra, Vị Thiếu
Dương tám phần lại muốn thuận tiện giảm bớt quan hệ khó chịu của mình
với Vị Thiếu Quân. Sinh nhật ước hẹn biến thành hội ước bốn người. Nàng
căn bản không muốn a!
Vị Thiếu Quân nghi hoặc nhìn Hách Liên Dung, “Trang sức chuộc về chưa?”
Nhắc tới việc này, Hách Liên Dung liền
tức. “Lấy tiền của người khác đi giải quyết rắc rối lung tung của mình,
mệt ngươi còn nói được đương nhiên như vậy.”
“Bạc của bà nội chờ ta buôn bán kiếm được tiền liền trả lại cho người!”
“Ngươi kiếm tiền? Lại muốn trộm tiền của ai đi cờ bạc?”
“Ta làm chính sự!” Vị Thiếu Quân nói được mà không thẹn với lương tâm, lại cường điệu. “Đây là chuyện “đúng”!”
“Là nga, nói là phải mở tửu lâu thôi,”
Hách Liên Dung cũng không biết bản thân bị cái gì thần kinh mà lại nhàn
rỗi cũng hắn tranh cãi, chính là vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt tức giận
theo lẽ thường phải kìm nén sẽ liền xuất hiện, “Tuy rằng ta không hiểu
việc làm ăn, nhưng ta còn muốn hỏi ngươi một chút, một gian tửu lâu, từ
việc trang hoàng trước cửa hàng đến thuê tiểu nhị, trình tự nhiều ít
ngươi có chút hiểu biết nào sao?”
Vị Thiếu Quân bĩu môi, “Có bạc cái gì chả dễ làm.”
Hách Liên Dung hừ cười, “Kia phải lấy
cái gì hấp dẫn khách nhân, lưu lại khách nhân, đi nơi nào tìm trưởng
quầy đáng tin cậy, đi nơi nào mời đầu bếp nổi danh, có đồ ăn chiêu bài
gì, cũng là chỉ cần bạc có thể làm? Cơ bản nhất, quy mô tửu lâu, dự
toán, bản thu chi lãi, thậm chí tên, ngươi sẽ không muốn đều để Thiếu
Dương làm đi? Sau đó chính mình mời chào vài cái hồ bằng cẩu hữu thì cho là năng lực của người? Cho là công lao của ngươi? Cho là bạc ngươi buôn bán có được?”
Ánh mắt Vị Thiếu Quân tối một chút,
Hách Liên Dung kinh ngạc nhướng mi lên, “Sẽ không phải thật sự ngay cả
những điều cơ bản nhất cũng chưa nghĩ tới đi?” Không có câu trả lời,
Hách Liên Dung hết hy vọng, ném trở lại cái xem thường, “Đây là chuyện
“đúng” như ngươi nói? Thật sự là không có thuốc cứu.”
Nói xong, nàng không để ý tới Vị Thiếu
Quân, đi tới cầm vài đồ vật này nọ bước tới chỗ Vị Thiếu Dương cùng
Nghiêm Yên, tìm bãi đất trống, đem một ít đồ ăn bày ra.
Vị Thiếu Quân xa xa nhìn bọn họ, cũng
không tiến lên hỗ trợ, ngược lại ngồi xuống tại chỗ, ném con diều trong
tay đi, tùy tay bứt ngọn cỏ dại ngay cạnh bàn tay, thất thần một trận.
Thẳng đến khi một bóng người ở trên đầu, Vị Thiếu Quân mới ngẩng đầu.
Nghiêm Yên hướng hắn nhe răng cười khẽ, “Nghĩ đến cái gì đâu? Đều chuẩn
bị tốt rồi, đi ăn cái gì đi.”
Vị Thiếu Quân theo hướng nàng chỉ nhìn
qua, Vị Thiếu Dương nơi nơi tìm tảng đá trải ra tấm vải bạt hình tứ
giác, Hách Liên Dung từ trong hợp lấy ra chút hoa quả, nước cũng thực
phẩm chín, hai người không biết đang nói cái gì, đều là bộ dáng tâm tình thật tốt. Vị Thiếu Quân nhìn ý cười bên miệng Hách Liên Dung, bỗng
nhiên cảm thấy có chút chói mắt, khẽ cắn khóe môi quay đầy, đứng dậy,
lung tung vỗ mông, lại không để ý con diều trên mặt đất, một cước đạp
xuống, con diều liền thay đổi hình dạng.
Nghiêm Yên kinh hô một tiếng, vội vàng nhặt lên con diều trên mặt đất, vội la lên: “Như thế nào tùy tiện dẫm lên!”
Vị Thiếu quân có chút không kiên nhẫn, “Ta cũng không phải cố ý, không phải còn có một con diều sao…..”
“Ca…. ca biết cái gì!” Nghiêm Yên cố
gắng vuốt con diều trở lại nguyên trạng, thật vất vả gần hoàn thành,
cánh lại lệch sang một bên. Nghiêm Yên cầm con diều đánh nhẹ Vị Thiếu
Quân một chút, “Thật đáng ghét!” Nói xong, nàng hướng Vị Thiếu Quân cau
mũi, cầm con diều đi mất.
Vị Thiếu Quân không biết làm gì, tại
sao lại trở nên có chút uể oải, không nói gì theo sát Nghiêm Yên đi vào
nơi hạ trại. Vị Thiếu Dương nhìn Nghiêm Yên vẻ mặt không vui hỏi: “Làm
sao vậy?”
Nghiêm Yên liền đưa con diều bị đạp hư đưa cho Vị Thiếu Dương xem, Vị Thiếu Dương cười cười, “Thả một con thôi cũng được rồi.”
Nghiêm Yên gật gật đầu, vẫn là không
cam lòng chữa lại con diều. Hách Liên Dung nhìn Vị Thiếu Quân buồn bã ỉu xìu, bất đắc dĩ nói: “Có thể tùy thời gây phiền toái cũng khiến cho
người khác bội phục.”
Vị Thiếu Quân không tiếp lời, sắc mặt
không tốt ngồi vào chỗ bố trí đồ ăn, tự ý ăn đồ vật này nọ. Vị Thiếu
Dương tiếp đón Hách Liên Dung ngồi xuống, lại hướng Nghiêm Yên nói: “Vừa rồi ta còn cùng nhị tẩu nói, thời điểm muội chín tuổi chúng ta đi thả
diều, nhị ca ở trên trời thả một cái đầu heo, kết quả muội bị dọa đến
khóc lớn.”
Hách Liên Dung cười nói: “Đệ ấy vừa rồi nói như vậy cũng khiến tẩu hoảng sợ, nghĩ đến trên bầu trời lại ẩn giấu một cái đầu heo thực lớn.”
Nghiêm Yên lúc này mới không nhịn được
cười, “Sau lại về nhà, muội hướng bác tố cáo, bác khiến ca ấy bị phạt
quỳ, muội cùng tam biểu ca lại đi thay ca ấy cầu tình, kết quả….”
“Kết quả, ba người chúng ta cùng quỳ tới buổi sáng ngày hôm sau.” Vị Thiếu Dương cười ha hả nói tiếp lời nói của Nghiêm Yên.
“Lại nói tiếp, ba người chúng ta cùng
nhau chịu tội hơi bị nhiều.” Nghiêm Yên cười nói: “Năm ấy muội bảy tuổi, mùa đông vô ý đi rơi xuống trong hồ băng, ca cùng nhị biểu ca khi đó
cũng mới mười một tuổi, lại đồng loạt nhảy xuống cứu muội, kết quả, ba
người chúng ta đều bị đông lạnh đến chết khiếp, nếu không phải đại biểu
ca đi qua, hiện tại chúng ở sẽ ở trên trời nói chuyện.”
Vị Thiếu Dương cười khẽ, “Kia cũng bởi
vì nhị ca lừa muội trong ao có bảo bối, chỉ là vì không cho muội theo
chúng ta ra ngoài, không nghĩ tới muội thật sự đi tới trong ao.” Nói
xong cảm thán một tiếng, “Đã qua mười hai năm.”
Nghiêm Yên hình như cũng hiểu được, “Đúng vậy, chỉ chớp mắt nhị biểu ca đã thành thân, muội cũng tới tuổi nên xuất giá.”
Vị Thiếu Dương bật cười, “Như thế nào? Muốn gả? Muốn hay không ta giúp muội tìm một người gia cảnh trong sạch?”
Nghiêm Yên hướng hắn nhăn nhăn cái mũi, “Trước lo cho chính ca đi, nghĩ muốn đuổi muội ra khỏi cửa còn sớm
đâu!” Dứt lời, tim nàng tựa hồ có chút đập mạnh và loạn nhịp, “Cái thời
điểm kia…. Muội nghĩ tới tam biểu ca sẽ thành thân trước…..”
“Yên nhi.” Vị Thiếu Dương đánh gãy lời
nàng, nhìn Hách Liên Dung có chút nghi hoặc, mi mắt khẽ hạ xuống, chỉ
chỉ trên xe, “Ta mang theo xiêm y nga, muốn chơi không?”
Nghiêm Yên nhìn Vị Thiếu Quân vẫn đang buồn bực liên tục gật đầu, “Đã lâu không chơi.”
“Chơi cái gì?” Hách Liên Dung có điểm tò mò.
Vị Thiếu Dương cười cười, lôi kéo Vị
Thiếu Quân đang mang vẻ mặt không muốn đứng lên, Vị Thiếu Quân tức giận
vung tay, “Nhàm chán, không phải không thể tán gẫu?’
Tuy nói vậy, người lại theo Vị Thiếu
Dương đi tới chỗ xe ngựa. Nghiêm Yên nhìn bóng dáng bọn họ che miệng
cười khẽ, lại nói với Hách Liên Dung: “Đợi lát nữa tẩu sẽ biết.”
“Cảm tình của các muội thật tốt.” Hách
Liên Dung đột nhiên nói một câu, loại cảm tình này khiến cho nàng cảm
thấy có chút hâm mộ, so sánh với nhau, nàng tựa hồ có chút cô độc.
“Đúng vậy.” Nghiêm Yên cười nói: “Phụ
mẫu muội chết sớm, lúc năm tuổi liền được bác đưa đến Vị gia, nếu không
có nhị biểu ca cùng tam biểu ca, muội sẽ không thể vui vẻ như vậy.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, cảm giác
người đang ở dưới mái hiên nhừ người ta nàng đã có thể trải nghiệm, nếu
không có Tiền Kim Bảo, có lẽ, ngày tháng của tháng sẽ ảm đảm không thấy
ánh sáng.
Một lát sau, Nghiêm Yên cười khẽ ra tiếng, “Đến đây.”
Hách Liên Dung ngẩng đầu, kinh ngạc
nhìn hai thân ảnh đang đi về phía này, quần áo cùng trang sức, dung mạo
dáng người đều giống nhau.
Nghiêm Yên cười nói: “Nhị biểu tẩu, tẩu đoán người nào là nhị biểu ca, người nào là tam biểu ca?”