Editor: Tiểu Ly
Beta: Linh Linh+Na
"Yên tâm, tôi sẽ không bán đứng cô." Hàn Thất Lục xoay đầu lại nhìn cô, đáy mắt có nụ cười thản nhiên. Ánh mắt quen thuộc mà Hàn Thất Lục trước kia vẫn hay nhìn cô.
"Hàn Thất Lục?" Cô đột nhiên kêu tên của anh.
"..." Hàn Thất Lục nghi hoặc nhìn cô.
"Không có gì." An Sơ Hạ lắc đầu, nhìn sang chỗ khác, mặc dù chung quanh đâu đâu cũng hắc ám, thật là doạ người mà.
Hai người đứng trầm mặc, rất nhanh, một chiếc xe đi đến hướng bọn họ, hơn nữa còn đi chầm chậm. Lúc chiếc xe đến trước mặt, An Sơ Hạ mới nhìn rõ là một chiếc xe taxi.
Sau khi lên xe, Hàn Thất Lục nói địa chỉ cho tài xế, tài xế lúc này mới khởi động xe, vội vã đi.
Có lẽ là quá mệt mỏi, cô sau khi lên xe đã cảm thấy đầu vô cùng nặng, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.
Cũng không biết qua bao lâu cô bị Hàn Thất Lục đánh thức, lúc này cô mới phát hiện cô cư nhiên dựa vào vai Hàn Thất Lục ngủ. Nhưng cô nhớ rõ ràng là cô dựa vào cửa sổ xe kia ngủ...
"Đã tới chưa?" Cô dụi dụi mắt.
"Xuống xe đi." Hàn Thất Lục không biết đã nói gì với tài xế, sau khi xuống xe tài xế cũng không đi, mà dừng tại chỗ, đoán chừng là chờ bọn họ.
Lúc này đêm đã khuya, nhưng loáng thoáng có thể phân biệt ra đây là giao khu, loáng thoáng có một vài toà nhà cao ốc. An Sơ Hạ mở trừng hai mắt, phán đoán đây là một nơi nủa nông thôn nửa thành thị
Xe taxi dừng ở đầu đường, cô đi theo Hàn Thất Lục đi vào trong một hẻm nhỏ, đi một lúc cũng đến được đường lớn. An Sơ Hạ có chút hối hận khi không mang nhiều quần áo, lúc này gió lạnh thổi tới làm cho cô toàn thân co rút lại.
Bất quá, đi một lúc thì thân thể liền ấm vì được khởi động, đang oán trách Hàn Thất Lục tại sao lại không để taxi dừng gần một chút, Hàn Thất Lục chợt dừng lại, An Sơ Hạ nhất thời "thắng xe" trễ, chợt đánh tới sau lưng Hàn Thất Lục.
Kêu "a" một tiếng! Đau đến mức cô phải nước mắt chảy ròng.
"Chúng ta phải bò vào." Hàn Thất Lục cũng không chú ý tới An Sơ Hạ đang nhếch miệng, chẳng qua là rất cẩn thận quan sát tới cái phòng này.
Chẳng lẽ đây chính là địa điểm muốn đến sao?
An Sơ Hạ quên mất đau đớn, cũng đi theo quan sát cái phòng này. Đây là một nóc rất tầm thường bình dân, có ba tầng, thoạt nhìn bên ngoài không phải là quá cũ, khung cửa đều còn mới. Bất quá gia đình này đem mỗi tầng cũng giả bộ phòng trộm cửa sổ, muốn từ cửa sổ đi vào căn bản là không có cửa đâu!
Hàn Thất Lục cũng chú ý tới điểm này, xoay đầu lại hướng cô nói: "Đưa cho tôi chiếc cặp tóc trên đầu cô."
Bởi vì tóc bị rối ra rất nhiều,cho nên trên đầu An Sơ Hạ cài rất nhiều cặp tóc,không biết Hàn Thất Lục cần bao nhiêu chiếc cặp,cô dứt khoát tháo tất cả cặp tóc trên đầu xuống cho anh.
sau khi nhận lấy cái cặp tóc, cô chỉ thấy Hàn Thất Lục đi tới cửa ngoáy ngoáy cái gì đó. Vừa muốn tiến lên hỏi han xem thế nào, liền nghe "cạch" một tiếng, cánh cửa đột nhiên bị Hàn Thất Lục mở ra!
Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, Hàn Thất Lục vẫy vẫy tay, không đợi cô mở miệng liền thấp giọng nói: "Cô ở đây giữ cửa, nếu như nửa giờ sau tôi còn chưa đi ra cô hãy chạy đi, chạy đến chỗ xe taxi, không cần phải để ý đến tôi."
Hàn Thất Lục lúc nói lời này rất nghiêm túc, khiến An Sơ Hạ lập tức liên tưởng đến nơi này có phải nhà ma hay không.
"Không, tôi muốn cùng anh đi vào!" An Sơ Hạ rất kiên định nói.
"Nghe lời tôi." Hàn Thất Lục nói hai tay khoác lên vai An Sơ Hạ: "Tôi muốn đi vào tìm đồ, đang muốn tìm đến mà có thể đi, chỉ sợ bị bọn họ phát hiện. Nếu là phát hiện, tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp chạy mất, nhưng nếu như cô ở đây, tôi phải cứu cô. Lỡ như bị bắt, vậy bộ mặt của Hàn Thị chẳng phải bị chúng ta phá hết sao, cho nên, nếu như tôi nửa giờ còn chưa đi ra, cô cứ chạy đi, sau đó, trực tiếp đi tìm Minh Lạc."
An Sơ Hạ không khỏi cảm thấy khẩn trương: "Anh hãy bảo đảm với tôi, anh sẽ không xảy ra chuyện gì."
"Tôi có thể xảy ra chuyện gì? Nhiều nhất là bị bắt đến đồn cảnh sát. Cô yên tâm đi." Hàn Thất Lục đưa tay vỗ một vào vai của cô, xoay người, rất kiên định đi vào.
An Sơ Hạ biết, Hàn Thất Lục mang cô tới nơi này chính là vì trong tình huống khẩn cấp để cô đi gọi người giúp. Mà không phải cô ban ngày lúc sở nghĩ tới cái gì nơi lãng mạn đi.
Nhưng cô đã rất thỏa mãn, lúc này Hàn Thất Lục mang theo chính là cô mà không phải Hướng Mạn Quỳ, điều này cũng đủ để chứng minh Hàn Thất Lục tin tưởng cô!
Hàn Thất Lục sau khi đi vào, mở cửa chính đi lên. Anh qua một vài mối quan hệ đã dỏna được cái phòng này, trong phòng cấu tạo rất rõ ràng. Nhờ ánh trăng, anh nhìn rõ mồn một mà cứ thế thong thả đi lên lầu.
Trước đó anh đã cho người đã điều tra nhà này không nuôi chó, chỉ cần không nuôi chó, anh có đầy đủ lòng tin có thể thuận lợi cầm được tài liệu đi ra ngoài!
Dựa vào trí nhớ, Hàn Thất Lục đi tới thư phòng trước, thư phòng đang ở đối diện phòng ngủ, phòng ngủ này lại có người ngủ, Hàn Thất Lục nhẹ tay muốn mở cửa, lại phát hiện cửa không nhúc nhích được, cư nhiên bị người khóa!
Ở thời điểm này lại càng muốn gắng giữ tĩnh táo, Hàn Thất Lục đưa tay sờ túi, thật may là trước đó An Sơ Hạ cho hắn thật nhiều cặp, hắn lúc ấy đem cái cặp thuận tay bỏ vào trong túi, hiện tại có thể có chỗ dùng.
Phòng này lại tối om, hắn chỉ có thể dựa vào ý thức của mình, từng điểm từng điểm đi lục lọi mở khóa, cả quá trình dùng thời gian rất lâu, hắn cảm giác được mồ hôi theo gương mặt lưu lại, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Chỉ nghe tiếng "lạch cạch", cửa được mở ra, Hàn Thất Lục toàn thân cũng căng thẳng. Mới vừa rồi ở cửa lớn không cảm thấy cái âm thanh này, hiện tại không gian đột nhiên nhỏ đi, như vậy một âm thanh rất nhỏ cũng phá bầu không khí yên tĩnh.
Cũng may hắn nín thở mấy giây sau, trong phòng ngủ cũng không có phát ra bất kỳ âm thanh nào, hắn lúc này mới yên lòng lại, nhưng cũng không dám thở mạnh.
Mở ra cửa thư phòng sau, hắn đem cửa khép hờ, mượn ánh đèn yếu ớt của điện thoại di động tìm trong thư phòng.
Phòng này hai bên để một kiểu dáng lớn nhỏ cũng giống nhau giá sách, đối diện cửa là để một bàn đọc sách. Bên cạnh bàn đọc sách là mấy rương nhỏ.
Hàn Thất Lục nhanh chóng xem trên giá sách, bất đắc dĩ phía trên đều là sách y học.
Hàn Thất Lục tới phòng của vị Thái Đẩu sản khoa đã về hưu kia, phòng này so với anh tưởng tượng đơn sơ hơn, thư phòng hai bên các thả hộc tủ sau, ở giữa liền trở nên rất hẹp, ba người song song đi là không thể nào.
anh nhanh chóng tìm trên hai giá sách, cũng không nhìn thấy thứ hắn muốn tìm —— bệnh lịch.
Bệnh lịch là hồ sơ bí mật, không thể dễ dàng cho người khác thấy. Nếu là hồ sơ, chắc chắn sẽ bỏ trong túi, nhưng ở đây toàn là sách, căn bản không có hồ sơ gì.
Nhìn đồng hồ, hắn chỉ có 10 phút, An Sơ Hạ nếu như đi tìm tiêu Minh Lạc,chẳng phải tốn công vô ích sao.
Ngay vào lúc này, tầm mắt của anh đột nhiên rơi xuống bàn đọc sách bên cạnh cái hộp. Nói là cái hộp, không bằng nói là một chiếc rương nhỏ. Hàn Thất Lục cơ hồ đi tới, mở nắp rương, bên trong chứa một xấp hồ sơ thật dầy!
Anh vội vàng lấy tất cả hồ sơ ra, nhưng là cũng không có hồ sơ của Hướng Mạn Quỳ.
Chẳng lẽ là nhìn lầm? Nghĩ như vậy, Hàn Thất Lục lục lại hồ sơ, lần này so với lần trước anh cẩn thận hơn rất nhiều, ngay cả có hay không làm giả tên cũng kiểm tra.
Cư nhiên thật không có hồ sơ của Hướng Mạn Quỳl!
"Đáng chết..." anh ở trong lòng thầm mắng một tiếng, qua lại ở thư phòng đi lại.
Cũng là đúng dịp, thư phòng lằn ranh bút máy bởi vì chấn động quan hệ rớt xuống, phát ra "Lạch cạch" một tiếng, Hàn Thất Lục ánh mắt trong nháy mắt liền khóa ở trên bàn sách khóa khóa đầu.
Đó là ổ khoá rất cổ xưa, ở trong thành thị đã rất ít thấy, toàn thân trình túi xách trạng. Loại khóa này nhìn rất vững chắc, thật ra thì đối với "Hiểu công việc" người đến nói, hoàn toàn là tốt nhất cỡi khóa.
Hàn Thất Lục lần nữa vận dụng kỹ năng mở khoá của mình, thuần thục mở khoá ra. Trong ngăn kéo rõ ràng để một túi hồ sơ. Túi hồ sơ bên trên viết tên Hướng Mạn Quỳ, bên cạnh còn ghi chú bốn chữ "Cực kỳ bí mật"!
Rốt cuộc cũng tìm được đồ, Hàn Thất Lục trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đem hồ sơ cất xong, nhanh chóng đem khóa lần nữa khóa trở về, còn không quên đem giấy cái rương thả lại đến vị trí ban đầu. Như vậy một chốc bác sĩ kia sẽ không phát hiện.
Ra khỏi cửa thư phòng, Hàn Thất Lục mới vừa rón rén đi ra cửa, đột nhiên lầu dưới phát ra tiếng chó sủa.
Nơi này lad khu dân nhiều thể loại kêt hợp, có rất nhiều gia đình trong nhà cũng sẽ nuôi chó, này một con chó vừa gọi, tất cả chó của những nhà xung quanh cũng bắt đầu cùng nhau hợp sức mà sủa.
Hàn Thất Lục trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, quả nhiên trong phòng ngủ vang lên động tĩnh. Lúc này từ cửa chính chạy ra tuyệt đối sẽ bị phát hiện, bởi vì từ hành lang lầu hai có thể nhìn xuống. Ngắn ngủn mấy giây, Hàn Thất Lục cuối cùng lựa chọn đi lên.
Nhà này thật ra thì không phải là ba tầng, nghiêm khắc ý nghĩa đi lên nói phải là ba tầng nửa, còn có một tầng là nền tảng, dùng để phơi ngũ cốc. Bởi vì nơi này mỗi cửa sổ cũng có thiết bị phòng trộm, vừa đúng có thể từ ban công dọc theo cửa sổ nhảy xuống.
Trong nháy mắt, Hàn Thất Lục đã lấy tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu ba.
Nhưng là làm hắn không nghĩ tới chính là, lầu ba cư nhiên lại có người ngủ! Một người mặc áo ngủ từ trong phòng ra ngoài, đầu bù phát ra dáng vẻ thật đúng là dọa hắn giật mình. Nhưng hiển nhiên tiểu cô nương bị kinh sợ lớn hơn, trực tiếp liền thất thanh thét lên.
Không còn kịp để suy tư, Hàn Thất Lục trực tiếp hướng trên bình đài chạy đi. Chỉ thấy động tác nhanh chóng từ nền tảng lan can nhảy xuống, theo phòng trộm cửa sổ tầng một tầng nhảy xuống, cuối cùng rốt cục rơi xuống đất.
Hắn đang muốn chạy, đột nhiên nghe được An Sơ Hạ giọng nói: "Đừng có tới đây..."
Trong lòng anh cả kinh, không nói hai lời liền hướng cửa chính bên kia chạy. Anh còn tưởng rằng An Sơ Hạ bị ai đó ngăn cản, không nghĩ tới lại là mấy con chó đang gầm nhẹ đến gần cô.
Hàn Thất Lục trực tiếp đá bay một con chó, những con chó khác tựa hồ là bị Hàn Thất Lục hù được, rối rít lui về phía sau.